Tống Dịch bị cảm lại được Tiêu Hà tỉ mỉ chăm sóc nên đã tốt lên nhưng Tiêu Hà vì chăm sóc anh thiếu chút nữa muốn điên rồi.
Tống Dịch ỷ lại việc mình là bệnh nhân, dùng tất cả phương pháp để tra tấn và khiêu chiến sự kiên nhẫn và tự chủ của cậu. Yết hầu Tống Dịch đã khỏi hẳn nên mỗi ngày đều nói không ngừng bên tai Tiêu Hà, như muốn đền bù mấy ngày nay không được nói vậy. “A Hà, sao anh mới tốt lên thì em đã trở về rồi?” “Không quay về có được không?’ “Anh không vui nha.” “Em sao lại không hôn anh vậy?” “Sao em lại không ôm anh một cái?” Tiêu Hà vì muốn anh ngậm miệng lại nên quyết định thỏa mãn hai yêu cầu của anh, nhưng Tống Dịch được một tấc lại muốn một tấc, vẫn tiếp tục nói, “A Hà, anh muốn…” Tiêu Hà bị anh làm cho ồn ào đến đau đầu, ngay lúc anh đang nói liền dùng tay bưng kín miệng anh lại, sau đó nhìn anh nói, “Không, anh không muốn.” “Ngậm miệng lại, ồn quá.” Tống Dịch cầm tay cậu xuống, “Là em nói giọng anh tốt lên rồi sẽ cho anh nói đủ mà.” Tiêu Hà ngồi bên trà ngậm một điếu thuốc, tay cầm bật lửa chuẩn bị bật lửa, lửa vừa hiện nhưng cách đầu điều thuốc chỉ một centimet thì dừng lại. Tống Dịch vừa cảm xong, vẫn không nên để anh ngửi thấy khói thuốc thì hơn. Sau đó thả bật lửa lại bàn trà, nhả điếu thuốc trên miệng ra vứt đi. “Anh có phải là đã được nói đủ chưa?” Miệng Tống Dịch khi đã mở thì xác định dừng không nổi, che miệng cùng không nổi. Tống Dịch ngồi quỳ ở bên cạnh cậu, “Có nha, em mà tình chàng ý thiếp thì sẽ không nói.” Tiêu Hà đã không muốn anh thì anh thừa dịp bị bệnh làm ra vô số chuyện để chiếm tiện nghi cậu. “Buổi chiều em đi, một mình ở thì đừng lại sinh bệnh lần nữa, nhớ chăm sóc bản thân, biết không?” Tống Dịch thay đổi tư thế ngồi sóng vai với cậu, đầu lắc từ trái sang phải rất có biên độ, “Cái tên đàn ông vô tình này, nói đi là đi.” Tiêu Hà đưa tay dụi khóe mắt, “Chu Nghiêm nói phòng đã chuẩn bị xong cả rồi, gọi em trước năm thì đến xem có hài lòng không để trong Tết đỡ phải sửa nhiều, công ty Trì Phỉ cuối năm có rất nhiều việc phải giải quyết, gọi điện thoại cho em rất nhiều lần rồi, hai ngày nay nếu có thời gian thì đến xem, hiểu chưa?” Tống Dịch không đáp, anh sao có thể không hiểu, anh chỉ tham luyến sự chăm sóc mấy ngày nay của Tiêu Hà thôi. Đối mặt với sự trầm mặc của Tống Dịch, Tiêu Hà cho là anh không vui, cầm lấy tay anh đặt lên tay mình rồi nói, “Chờ năm này qua là được.” Tống Dịch không nhìn cậu, nhìn bàn trà phát ngốc, “Anh có lẽ phải đến ba, bốn tháng nữa mới có thể đi.” Tiêu Hà nắm chặt tay anh, “Chờ anh.” Giữa trưa hai người cơm nước xong xuôi, Tiêu Hà nhìn mưa bên ngoài, “Bên ngoài lạnh, để em đưa anh vào trong.” Tống Dịch nói, “Anh không về, đưa anh đến phòng làm việc, bị bệnh nhiều ngày như vậy còn nhiều việc chưa xử lý nữa.” Tiêu Hà gật đầu đưa anh đến phòng làm việc, trước khi anh muốn xuống xe liền gọi anh, “Chú ý thân thể, đừng làm việc quá muộn.” Tống Dịch gật đầu, câu lấy cổ cậu, “Trên đường nhớ chú ý an toàn, trở về nhớ nhớ anh nha, A Hà.” Tiêu Hà gật đầu đáp ứng, “Nhớ anh.” Tống Dịch vừa lòng cười, sau đó xuống xe, Tiêu Hà nhìn anh vào đại sảnh rồi mới phát động xe. Tới nội thành ngay lập tức đến công ty Trì Phỉ mà Chu Nghiêm đã nhắn, nhìn vẻ mặt bực bội của Chu Nghiêm, hẳn là bị ai chọc đến tức giận cả người rồi. “Sao rồi?” Tiêu Hà nhìn sắc mặt anh hỏi. “Còn có thể như nào nữa, còn không phải cái lão cẩu Trì Phỉ kia ư, cuối năm vội như vậy mà còn lấy cớ nói lạnh ở nhà ngủ, kéo thế nào cũng không chịu dậy, ông đây hận không thể phủ định toàn bộ anh ta.” Tiêu Hà vẫn luôn không biết Chu Nghiêm làm cách nào mà có thể ở cùng được với cái tên ngàn mặt chi vương kia, vì vậy không nói nhiều lời. Nhưng sau đó cậu lại nghĩ đến việc ở chung với Tống Dịch, cảm thấy cần thỉnh giáo anh về vấn đề này. “Nghiêm ca, hỏi anh chuyện này.” Thanh âm Tiêu Hà có chút nhỏ. Chu Nghiêm vốn đang xem di động, thấy cậu nói vậy thì quay đầu về hỏi cậu,”Làm sao?” “Em… không đánh nhau.” Cậu suy nghĩ nửa ngày không biết phải nói ra như thế nào, vì thế sử dụng từ ngữ nghĩ ra mới nhất để nói. Chu Nghiêm nghe vậy ngồi thẳng dậy, “Tiêu Hà, vấn đề của chú lớn lắm, Tống Dịch không phải bị bệnh sao? Chú đi chăm sóc người ta thế nào còn đến bước đánh nhau này? Tính tình Tống Dịch tốt như vậy, cái loại tính tình táo bạo như chú mà có thể không biết sao, chú còn muốn đánh nhau với anh ta một trận? Anh ta là bệnh nhân, chú hạ thủ được à? Trời đất, chú đi mấy ngày anh còn không dám tưởng tưởng đã xảy ra chuyện gì, anh đã nói với chú bao nhiêu lần, cái loại tính tình táo bạo như chú phải mau sửa đi, vạn nhất mà Tống Dịch chịu không nổi tính tình của chú thì lúc ấy chú biết làm sao, khóc cũng chưa đến lượt chú khóc.” Tiêu Hà vừa nghe, sắc mặt cũng thay đổi, “Em không đánh nhau! Là anh ấy muốn em…em thì không.” Chu Nghiêm trước còn không phản ứng lại, “Không thể nào, anh ta có khuynh hướng tự ngược à? Không thể nào! Từ từ” anh ta bắt đầu hiểu ra, “Chú nói cái chuyện đánh nhau này, địa điểm không phải là ở trên giường đó chứ.” Tiêu Hà không nhìn anh, nhưng gật đầu một cái. “Chú đi nhiều ngày như vậy, thật sự không đánh trận nào à?” Chu Nghiêm lại hỏi. Tiêu Hà không nhìn anh ta, nhưng cũng gật đầu một cái. “Chú đi nhiều ngày thế này, thật sự không đánh một trận sao?” Chu Nghiêm lại hỏi. Tiêu Hà thành thật lắc đầu, hơn nữa còn nói đơn giản một chút về tình huống, “Anh ấy muốn, em thì không, anh ấy còn cảm mạo, em cũng không dám.” Mười ba chữ ngắn ngủn đã giải thích xong. Nhưng Chu Nghiêm vẫn không nắm được trọng điểm, “Cái tên này cũng có thể bất động như núi? Quả nhiên là người có cấp bậc quán quân thế giới, khả năng tự chủ thật lợi hại nha, loại chuyện tốt này mà gác trên người Trì Phỉ, anh ta còn có thể gọi chú là ba ba.” Khả năng tự chủ của Tiêu Hà không như Chu Nghiêm nói, cậu rất nhiều lần đều sớm nhịn không được, nhưng tưởng tượng đến Tống Dịch đang sinh bệnh, cậu cũng không dám lỗ mãng, tình nguyện mình chịu đựng cũng không muốn làm bị thương Tống Dịch. Cậu khiêm tốn giải thích với Chu Nghiêm vấn đề thỉnh giáo, cho nên trực tiếp hỏi, “Cái này học như thế nào?” “Cái này, anh dạy không nổi chú, chú phải hỏi Trì Phỉ, nhưng mà anh ta khẳng định sẽ không dạy tử tế, như vậy, một hồi trở về anh gửi chú mấy video cho chú học, tự chú học, anh tin tưởng chú sẽ nắm bắt rất nhanh mấy cái đó.” Tiêu Hà ồ một tiếng, sau đó cảm ơn anh, Chu Nghiêm xua xua tay, “Đều là anh em, cảm tạ cái gì, nói ra thì, cũng trách anh, nhiều năm huấn luyện chú thi đấu là chính mà quên mấy việc này, là vi huynh có lỗi, yên tâm, mấy đồ anh cho chắc chắn sẽ giúp chú học thành.” Hai người nhanh chóng đến khu nhà, Chu Nghiêm dùng thẻ xác minh đi vào, dừng xe rồi mới đưa Tiêu Hà đi vào. “Chỉnh thể chi tiết đều khá tốt, anh chỉ sợ chú không hài lòng với giá cụ hoặc thiết kế, trước năm có thể sửa một chút.” Chu Nghiêm dẫn cậu đi thăm khắp phòng. Tiêu Hà cảm thấy không có gì vấn đề, cầm di động quay video cho Tống Dịch, hỏi anh cảm thấy thế nào, có muốn sửa chỗ nào hay không. Tống Dịch chưa trả lời, khả năng còn đang vội làm việc, Tiêu Hà lại một mình đi quanh, xác thật không có gì liền cùng Chu Nghiêm nói chờ Tống Dịch bên kia trả lời xem có cần sửa gì không. Chu Nghiêm gật gật đầu, cảm khái, “A Hà đúng là thật sự trưởng thành, nếu không phải lòi ra chuyện Phương Hàng thì anh vẫn luôn cho rằng chú còn đang đợi hắn ta, sau lại có thể nhìn thấy chú cùng hắn cắt đứt quyết đoán như vậy, hơn nữa cùng Tống Dịch ở bên nhau tốt đến như thế, thật sự rất vui, Tống Dịch là người tốt, chú phải quý trọng.” Tiêu Hà ừ một tiếng, nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ mông lung, “Em cả đời này, trừ mấy năm trong ngành thể thao điện tử ra, còn lại, đều là anh ấy.” Chức nghiệp này là một chỗ dựa cho cô hồn như cậu, một thứ có thể khiến bản thân tê mỏi nhưng lại là chỗ dựa để cậu dựa vào. Còn Tống Dịch, làm cậu một lần nữa biến thành một người có máu có thịt, trừ việc tạo thêm nhiều phẫn nộ ra thì đã cho cậu thêm nhiều cảm xúc hơn nữa. Cậu nguyện ý dâng cả đời còn lại cho mình cho anh. Đi động Tiêu Hà vang lên tiếng nhắc nhở WeChat, cậu mở ra liền thấy tin nhắn Tống Dịch nhắn cho. Syiiii: phòng lớn như vậy sao! Trang hoàng phong cách khá OK nha, ban công cũng rất lớn, anh có thể làm một cái ao nhỏ không!? Tiêu Hà trả lời, “Đều là của anh, anh muốn làm gì thì làm, có chỗ nào không thích không?” Syiiii: Không có không có! Thích hết! Tiêu Hà trả lời đơn giản cho anh, thu di động lại nói với Chu Nghiêm, “Không cần sửa lại, anh ấy thích.” Chu Nghiêm gật đầu, tỏ vẻ đã biết, “Đi thôi, để anh nói với bên bất động sản, gọi bọn họ lên chỗ thông gió nâng cấp một chút, khoảng hai tháng là có thể ở.” Tiêu Hà ấn thang máy, “Không vội, có thể là 3,4 tháng sau mới vào, anh ấy còn có việc chưa làm xong.” “Được rồi, dù sao bên này chuẩn bị cho chú ổn rồi, khi nào vào thì nói anh một tiếng.” Tiêu Hà ừ một tiếng, sau khi lên xe hỏi, “Đưa anh quay về công ty?” Chu Nghiêm chưa vội trả lời, lấy di động nhìn thoáng qua, “Quay về căn cứ, mấy ngày nay anh ở căn cứ, lấy xe của chú cho anh mượn là được, anh còn để ý đến Trì Phỉ thì anh mang họ anh ta.” Tiêu Hà không biết mâu thuẫn cụ thể giữa hai người bọn họ, cậu lại không phải người hay cho lời khuyên, cái gì cũng không nói, khởi động xe trở về căn cứ. Vừa đến căn cứ, bọn họ đang ăn cơm chiều, Happy cầm trong tay một miếng tương giò nhìn thấy Tiêu Hà đã trở lại liền có vẻ thập phần kích động. “Oa, cậu đã trở lại! Nói cho cậu một tin tức tốt! Bọn tớ vừa được giải ba toàn quốc đó!” Tiêu Hà cởi áo bông ra, đặt ở trên sô pha, lạnh lùng nhìn, “Cái loại thành tích thứ ba như thế còn không biết xấu hổ bảo dì làm tương giò cho à? Đây nhổ vào.” Happy vừa rồi kích động bạo nhiêu thì giờ nháy mắt ngây ra như phỗng, miếng tương giò cũng cảm thấy không có hương vị. Nhưng anh chàng vẫn quyết nuốt xuống miếng thịt trong miệng, “Trong nồi còn có có, muốn ăn cũng đừng như vậy chứ, làm người ta nghĩ không hay nha.” Lời này của anh chàng khiến nhiều người king ngạc. Mộc Mộc hung hăng đá một chân vào, “Mẹ nó cậu đang tấu hài à?” Chu Nghiêm còn chưa ngồi xuống liền chỉ vào Happy và bọn Thu Dương, “Nhanh đem cậu ta xuống đi, ảnh hưởng việc muốn ăn của anh.” Thu Dương ý bảo Miên Phong cầm lấy cái bát to bự chảng của Happy, sau đó cùng với Mộc Mộc kéo đi. “Tớ đã làm gì sai mà mọi người lại đối xử với tớ như vậy, tình đồng đội đâu cả rồi hả.” “Ngậm cái miệng lại giùm.” Hoàn chương 55
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Khả Ái Của Tôi
Chương 56: Đánh nhau
Chương 56: Đánh nhau