TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
Chương 126: Chỗ Dựa

Chuyện này không có khả năng!

Giả Hiếu Nhân không tin Tụ Phúc Lâu làm được món ăn chiêu bài của mình, hắn trực tiếp lao ra khỏi cửa, vọt tới Tụ Phúc Lâu. Thấy trước cửa có một bảng tuyên truyền, giấy màu đỏ, chữ màu đen viết ‘Món mới hôm nay: vịt quay, giảm giá tám phần, hoan nghênh thưởng thức!’

Hai chữ vịt quay còn ở chính giữa, hai chữ cực lớn, chiếm ít nhất nửa tờ giấy, có muốn giả bộ không nhìn thấy cũng không được.

Giả Hiếu Nhân nhìn chằm chằm vào hai chữ kia, ánh mắt như xẹt ra tia lửa, trực tiếp thiêu rụi hai chữ kia.

Càng làm cho hắn tức giận hơn, không chỉ có vịt quay, mà còn giảm giá tám phần!

Món ăn chiêu bài của quán hắn, vậy mà Tụ Phúc Lâu dám xen vào!

Mặt của Giả Hiếu Nhân đã đen như đáy nồi bị cháy gần chục năm, đen đến không thể đen hơn.

“Ai chà, đây không phải là Giả lão bản sao? Ngài đến đây để nếm thử vịt quay của bọn ta sao?” Tiểu Lâm vừa thấy Giả Hiếu Nhân ở ngoài cửa, lập tức giận sôi máu.

Sự kiện lần này, sau khi phát hiện hành vi kỳ lạ của Thiết Trụ và Nhị Ngưu. Hơn nữa, hắn còn thường xuyên thấy bột mì và hải sản ở chỗ trọ của mình, Tiểu Lâm bọn họ cũng đã hay tin tiệm ăn vặt và tửu lâu gặp chuyện, tất cả đều vô cùng tức giận.

Lão bản Hương Mãn Lâu sao lại thiếu đạo đức như vậy, dám tự tiện đoạt nguồn cung cấp của người ta, bây giờ còn dám chạy đến chỗ bọn họ.

Có điều, Tiểu Lâm thấy hắn đang nhìn bảng tuyên truyền, nhịn không được muốn cười.

Hừ! Cạnh tranh không lại người khác, rồi bày đặt chơi trò tiểu nhân, thủ đoạn âm hiểm. Đâu giống Dư lão bản của bọn họ, đường đường chính chính làm buôn bán, từ trước tới nay chưa bao giờ sợ cạnh tranh với ai!

Giả Hiếu Nhân nghe hắn hỏi, quay đầu liếc hắn một cái, nhìn sự trào phúng và nụ cười khinh trên mặt hắn. Giả Hiếu Nhân híp mắt lại, hung hăng trừng mắt với hắn, sau đó quay đầu, trở về Hương Mãn Lâu.

Tiểu Lâm nhìn bóng lưng của Giả Hiếu Nhân khuất sau đám người, lập tức chạy vào nhà bếp, nói: “Dư lão bản, vừa rồi lão bản Hương Mãn Lâu có tới, còn đứng trước cửa một hồi.”

“Ồ.” Dư Thanh Trạch nghe vậy, nhướng mày hỏi: “Hắn có nói gì hay làm gì không?”

Tiểu Lâm lắc đầu: “Không nói gì hết, đã đi rồi. Hồi nãy hắn đứng nhìn tấm bảng tuyên truyền của chúng ta rất lâu, ta thấy trong mắt hắn như sắp bắn ra lửa vậy, mặt thì đen như than, giống như vầy nè.”

Nói xong, Tiểu Lâm lập tức đổi sắc mặt, hung hăng nhìn vào đĩa vịt quay vừa được làm xong trên bàn. Giống Giả Hiếu Nhân làm lúc nãy, thật sự rất giống.

Mọi người đều bật cười.

Gia Bảo đang ướp sườn, thấy bộ dạng của Tiểu Lâm, cười nói: “Tiểu Lâm ca khoa trương quá.”

Tiểu Lâm vươn ngón trỏ lắc lắc, nói: “Không hề khoa trương, không thể bắt chước giống hoàn toàn được, mặt của hắn còn đen hơn ta nhiều.”

Đại Tùng cười ha ha, sau đó hung tợn mắng: “Chắc chắn là đến nhìn món mới của chúng ta, chắc chắn là vậy! Tên vương bát đản đó!”

“Phải! Sao tên đó lại thiếu đạo đức như vậy?” Thúc sao đang nhóm lửa cũng tức giận nói.

Những người trong bếp vừa mắng vừa cười, Nhạc ca nhi cũng cười theo, sau đó khoa tay nói với Dư Thanh Trạch: Lỡ như hắn dưới cơn giận lại chơi xấu chúng ta thì sao?

Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: “Ta không biết, nhưng chắc chắn là không cam lòng. Hôm trước Hồ lão gia cho người nhắn cho ta, đã xử lý xong Vận May rồi, nguyên liệu không còn vấn đề gì nữa, không cần sợ hắn. Chúng ta chỉ cần chú ý một chút, cẩn thận một chút là được.”

Nhạc ca nhi gật đầu, nếu so tay nghề, Hương Mãn Lâu chắc chắn không bằng phu quân, y không lo chuyện này, chỉ sợ bọn họ lén bày trò thôi.

Có điều, chuyện này rất khó lòng phòng bị, người khác muốn hại ngươi, sẽ tìm ra cách bằng mọi giá. Bọn họ chỉ có thể làm việc đàng hoàng, để người khác không thể moi ra điểm yếu, giảm thiểu nguy cơ bị hại.

Bên kia, Giả Hiếu Nhân trở lại Hương Mãn Lâu, gọi tiểu nhị đi mua một phần vịt quay về.

Chờ tiểu nhị đi rồi, hắn gọi một đầu bếp, hỏi: “Trương sư phụ, Tụ Phúc Lâu ra mắt món mới, ngươi có biết đó là món gì không?”

“Không biết, đó là gì?” Trương sư phụ lắc đầu, ông chỉ chuyên tâm làm việc trong bếp, không rảnh lo chuyện ở bên ngoài.

Giả Hiếu Nhân nhìn hán tử trung niên mập mạp trước mặt, nhìn thẳng vào mắt ông, gằn từng chữ một: “Vịt, quay!”

Trương sư phụ giật mình mở to mắt, há hốc miệng, hỏi: “Vịt quay? Tụ Phúc Lâu có người biết làm vịt quay? Không thể nào! Cách làm món đó là của sư phụ ta truyền lại cho ta, sao người khác lại biết làm?”

“Ta cũng nghĩ là không có khả năng, nên vừa rồi mới cố ý đến tận nơi xem thử.” Giả Hiếu Nhân nhìn Trương sư phụ, chậm rãi nói.

Trương sư phụ thấy thái độ của hắn, nhíu mày hỏi: “Lão bản, đừng bảo ngươi nghĩ ta nói cách làm ra ngoài nhé?”

Giả Hiếu Nhân thấy ông không giống giả bộ, biểu tình trên mặt thay đổi, cười nói: “Trương sư phụ nói gì vậy? Dĩ nhiên ta tin ngươi, ta vừa sai tiểu nhị đi mua rồi, đợi lát nữa hắn về, chúng ta sẽ biết món vịt quay của bọn họ như thế nào.”

Nghe vậy, sắc mặt của Trương sư phụ mới tốt lên, nói: “Lão bản, ngươi yên tâm đi, Trương Đại Béo ta theo ngươi từ Thanh Châu đến đây, dĩ nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Hơn nữa, ta còn phải dựa vào công thức để kiếm cơm, sao có thể nói cho người khác?”

Giả Hiếu Nhân gật đầu, nói: “Tất nhiên là ta tin ngươi, nếu không, sẽ không dẫn ngươi đến đây.”

Một lát sau, tiểu nhị mua vịt quay của Tụ Phúc Lâu trở lại.

Giả Hiếu Nhân mở nắp ra, một mùi thơm nồng đậm bay ra, bọn họ bất giác hít sâu vào một hơi.

“Thơm quá.” Trương sư phụ nói, nhìn nửa con vịt màu đỏ trong tô, nói: “Cách làm không giống của ta, để ta nếm thử xem. Sao không cắt ra nhỉ?”

Tiểu nhị đáp: “Bọn họ định cắt, nhưng ta sợ sau khi cắt, ngài sẽ không nhận ra cách làm, nên mới không cho bọn họ cắt.”

“Vậy sao.” Trương sư phụ lấy một đôi đũa, gắp cái cánh. Ông nghĩ nửa con vịt này, có lẽ không dễ gắp, nhưng ông chỉ hơi dùng sức, đã kéo được cái cánh ra.

Ông bỏ vào chén nhỏ, ngửi ngửi, có mùi rượu, còn ngửi được mùi ngọt, còn có mùi nấm và táo đỏ, cùng với một số nguyên liệu khác. Trộn lẫn vào nhau, thơm nức mũi, rất là dụ người.

Ông ăn thử một miếng, chất thịt rất mềm, còn lưu lại mùi thơm, trong thịt còn tẩm một số nguyên liệu khác, cách ướp rất độc đáo, ăn rất ngon.

“Giả lão bản, ngươi cũng nếm thử xem, ta thấy món vịt quay này ngon hơn của ta làm.” Trương sư phụ ôm tâm thái nhấm nháp mỹ thực và học tập, vô cùng có chí hướng cầu tiến, nói thẳng cảm thụ của mình.

Giả Hiếu Nhân nghe vậy, không còn tâm trạng ăn uống nữa, nhưng vẫn lấy đũa nếm thử một miếng.

Chỉ ăn một miếng, hắn đã biết, quả thật không giống cách làm của Trương sư phụ. Không chỉ không giống, hương vị so với món vịt quay của Trương sư phụ cũng ngon hơn nhiều.

Hắn yên lặng nuốt miếng thịt vịt trong miệng, buông chén đũa xuống, sắc mặt vô cùng khó coi, nói: “Trương sư phụ, ngươi suy nghĩ xem cách làm món này như thế nào, ta đi trước.”

Nói xong, hắn đứng lên, đi về phía nhà kho.

Vào nhà kho, đóng cửa lại, hắn đá bay một cái ghế văng vào vách tường, sau đó lại dùng sức đá vào một cái bao, làm nó ngã xuống, gạo trong bao đổ ra ngoài. Hắn lại chưa hả giận đá thêm mấy cái, sau đó đặt mông ngồi bất động dưới đất.

Những người bên ngoài nghe âm thanh từ nhà kho đều rụt cổ, lão bản nổi giận lên thật đáng sợ, phải tránh xa một chút.

Trương sư phụ nhìn bên kia một cái, buông chén đũa xuống, lắc đầu thở dài.

Giả lão bản này tuổi trẻ khí thịnh, trong nhà còn có tiền có thế, từ nhỏ đã là tiểu bá vương, chịu khổ không được, ai đắc tội hắn, hắn nhất định phải đòi lại. Cố tình bản thân còn tâm cao khí ngạo, muốn tự gầy dựng sự nghiệp, không biết tại sao hắn lại thích mở quán ăn như vậy.

Trước kia, hắn mở quán ăn ở Thanh Châu, dẹp hết toàn bộ mấy quán ăn khác, khiến bọn họ phải đóng cửa. Sau đó, có một lão bản trẻ tuổi bị ép đến mức phải nhảy sông tự vẫn, người trong thành ai cũng biết vụ án đó, nhà hắn không có cách nào che giấu cho hắn, nên mới tới thành Đồng Sơn lẩn trốn.

Nếu không vì hắn trả tiền công cao, ông sẽ không làm việc trong quán của hắn.

Trương sư phụ nhìn vịt quay trên bàn, lắc đầu nghĩ, ông có nên tính toán cho bản thân trước hay không?

Bên Tụ Phúc Lâu, xế chiều, Hồ lão gia phái người đi mời Dư Thanh Trạch tới nhà ông một chuyến, nói là có chuyện muốn nói.

Dư Thanh Trạch nghĩ có thể bọn họ đã tra được gì rồi, hắn lập tức đi tới Hồ phủ.

Tới nơi, phát hiện Hồ lão gia, Liêu lão gia và Triệu thiếu gia cũng tới, còn có hai lão gia, cũng là những người cùng bọn họ đi ăn vào hôm đó.

Thấy Dư Thanh Trạch đã tới, Hồ lão gia nói: “Dư lão bản tới rồi, lão Liêu, ngươi nói đi.”

Liêu lão gia gật đầu, nói với Dư Thanh Trạch: “Dư lão bản, mấy ngày hôm trước, Gia Bảo đã nói cho bọn ta nghe những chuyện gần đây Dư Ký gặp phải. Bọn ta đã tự chủ đi tra xét, hy vọng ngươi đừng để ý.”

Dư Thanh Trạch lắc đầu, thành khẩn nói với họ: “Không đâu, Gia Bảo đã nói lại việc này với ta rồi, có thể được các vị lão gia trợ giúp, Dư mỗ ghi nhớ trong lòng. Nếu sau này có việc cần Dư mỗ giúp, các vị lão gia không cần khách khí với Dư mỗ, cứ việc nói ra.”

Nghe vậy, Liêu lão gia cười ha ha, nói: “Ngươi chỉ cần làm nhiều món ngon hơn là được.”

Những người khác cũng sôi nổi cười gật đầu.

Dư Thanh Trạch cười nói: “Chuyện này thì không có gì khó, những chuyện khác thì không, riêng cái này là sở trường của Dư mỗ.”

Bọn họ cười nói một hồi, kéo gần quan hệ của hai bên.

Sau đó, Liêu lão gia nghiêm chỉnh nói: “Mấy ngày nay, ta đã phái người tra xét chuyện bột mì và hải sản tăng giá, là do lão bản của Vận May làm. Kẻ đứng sau là lão bản Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân, cái này thì ngươi đã biết.”

Dư Thanh Trạch gật đầu.

Liêu lão gia tiếp tục nói: “Sở dĩ Giả Hiếu Nhân làm vậy, người thông minh thấy là hiểu. Đơn giản là vì Tụ Phúc Lâu của ngươi đoạt chuyện làm ăn của hắn, hắn thấy không vừa mắt, nên mới chỉnh ngươi.”

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Cái này ta cũng có nghĩ đến, ta muốn biết Giả Hiếu Nhân có địa vị gì? Ai ở thành Đồng Sơn này cũng biết ta có mối quan hệ tốt với Thái phủ và Triệu phủ, mọi người cũng vì nể mặt hai gia tộc mà cho ta một chút thể diện. Nhưng Giả Hiếu Nhân rõ ràng không sợ Thái phủ và Triệu phủ, điều này khiến ta bận tâm.”

Triệu thiếu gia hừ lạnh, nói: “Địa vị khá là lớn, nói ra chỉ sợ ngươi giật mình.”

Hiển nhiên, trước khi hắn tới, Liêu lão gia đã nói với những người khác rồi, Dư Thanh Trạch trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc địa vị như thế nào?”

Liêu lão gia nói: “Nhà hắn ở Thanh Châu, chính là huyện thành ở bên kia sông, thuộc sở hữu của Châu Phủ. Thế lực của nhà hắn ở Thanh Châu cũng tương tự Triệu phủ ở bên này. Có điều, gia tộc của hắn không chỉ đơn giản như vậy.”

Dư Thanh Trạch giật mình, hỏi: “Còn lai lịch gì nữa?”

Liêu lão gia đáp: “Biểu ca của hắn là Tri phủ Thanh Châu, hắn còn có một tiểu thúc làm quan ở Kinh Thành, chức quan không thấp.”

“Là chức gì?” Dư Thanh Trạch hỏi.

Liêu lão gia đáp: “Lễ Bộ Thị Lang.”

“Lễ Bộ Thị Lang?!” Dư Thanh Trạch chấn kinh: “Khó trách tại sao Giả Hiếu Nhân lại dám làm loạn như vậy.”

Liêu lão gia gật đầu: “Không chỉ đơn giản là cả gan làm loạn, ta đã cho người đi qua bên kia sông điều tra, các ngươi có biết tại sao hắn tới thành Đồng Sơn không?”

“Vì sao?” Dư Thanh Trạch hỏi.

Những người còn lại chưa nghe tới đó, cũng tò mò nhìn Liêu lão gia.

Liêu lão gia thấy nhử mồi đủ rồi, sau đó mới nói: “Trước kia hắn cũng mở quán ăn ở Thanh Châu, đạp đổ tất cả những quán ăn buôn bán tốt hơn quán của hắn, dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Nào là vu hãm đồ ăn không sạch sẽ, tìm người đi ăn cơm bá vương, thuê côn đồ đập phá, cũng có người bị giống ngươi, không mua được nguyên liệu nấu ăn nữa. Lần nghiêm trọng nhất là hắn cho người bỏ thuốc vô canh, một tiểu ca nhi ăn vào bị trúng độc, đã chết.”

“Trong quán có người trúng độc chết, bức lão bản đó phải nhảy sông để chứng minh sự trong sạch, lão bản đó cũng chết theo. Cứ thế mất đi hai mạng người, người bỏ thuốc là tiểu nhị của quán ăn đó, bị lừa nói đó chỉ là thuốc xổ, uống vào chỉ bị tiêu chảy thôi, không ngờ lại chết người. Hắn chịu không nổi áp lực, cuối cùng chỉ ra Giả Hiếu Nhân là kẻ đã sai người đưa thuốc cho hắn. Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, khiến cho nhiều người tức giận, nhà hắn che giấu không nổi, nên đã để cho hắn đi tránh đầu sóng ngọn gió. Vì vậy, hắn mới tới thành Đồng Sơn của chúng ta.”

Mọi người nghe vậy, đều kinh hãi, đặc biệt là Dư Thanh Trạch, trong lòng nặng trĩu.

Mấy lão gia khác cũng cảm thấy nặng nề, tuy bọn họ buôn bán cũng dùng thủ đoạn. Nhưng dính líu tới mạng người như thế này, thì chưa từng làm.

Giả Hiếu Nhân này thật gan dạ, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, ngay cả mạng người cũng không tha.

“Liêu lão gia, có tra được hắn hạ thuốc gì không?” Dư Thanh Trạch hỏi.

Liêu lão gia lắc đầu, nói: “Không rõ lắm, theo như những gì ta nghe được, hắn chỉ cho uống thuốc xổ thôi. Nhưng tiểu ca nhi kia lại trực tiếp mất mạng, không biết tại sao lại như vậy, tóm lại là không biết.”

Mọi người nhất thời trầm mặc.

Một lát sau, Triệu thiếu gia nói: “Tiểu thúc của hắn là Lễ Bộ Thị Lang, chẳng lẽ chúng ta không thể đụng vào hắn? Lễ Bộ Thị Lang, Thái đại nhân không bằng, hơn nữa, Huyện lệnh đại nhân còn đang ở đây.”

Mọi người nghe vậy, trong lòng lại trầm xuống.

Huyện lệnh Lạc Minh Đạt là nhi tử của Lễ Bộ Thượng Thư, Giả Hiếu Nhân là *nội điệt của Lễ Bộ Thị Lang, Lễ Bộ Thị Lang là cấp dưới của Lễ Bộ Thượng Thư. Điều này có thể hiểu là, Giả Hiếu Nhân và Huyện lệnh là một phe.

*nội điệt: cháu bên nội.

“Khó trách, lúc Lạc huyện lệnh vừa đến thành Đồng Sơn, Giả Hiếu Nhân đã mời hắn đi ăn tiệc, cùng trên một chuyến tuyến. Hoá ra nguyên nhân là vậy, bọn họ có mối quan hệ gần như vậy.” Một vị lão gia nói.

Một vị lão gia khác nói: “Nhưng như vậy cũng không thể để cho loại người này diễu võ dương oai ở thành Đồng Sơn của chúng ta chứ? Hắn tưởng đây là Thanh Châu sao? Hôm nay hắn có thể không sợ Thái phủ và Triệu phủ mà chỉnh Dư lão bản, nhưng lỡ ngày nào đó hắn leo lên đầu chúng ta thì sao?”

Liêu lão gia đập bàn, nói: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, phải nghĩ cách đuổi hắn ra khỏi thành Đồng Sơn.”

“Nhưng tìm cách không dễ.”

“Sẽ có biện pháp, cứ từ từ nghĩ.”

Thật lâu sau, Hồ lão gia nâng tay lên, nói: “Ta nghĩ ra một cách.”

“Cách gì?” Mọi người đồng thanh hỏi.

Hồ lão gia chậm rãi nói: “Trừ phi, Lạc huyện lệnh có thể đứng bên phe chúng ta.”