TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
Chương 116: Nhân Duyên Từ Chuyện Xưa

Editor: Aubrey.

Thường gia gia thấy người trước mặt ăn mặc sang trọng, toát ra khí chất phú quý. Nhưng ông không quen, cũng không có ấn tượng gì, ông gật đầu, đáp: “Ta đúng là họ Thường, quý ngài đây là?”

Tiết Cảnh Phúc kinh hỉ, sau đó lại hỏi: “Nhi tử của ngài có phải tên là Thường Võ không?”

Nhạc ca nhi nghe thấy tên cha của mình, tò mò quay đầu qua nhìn Tiết Cảnh Phúc. Vị này đi chung với Tiết thiếu gia? Sao lại biết cha mình?

Thường gia gia kinh ngạc, hỏi: “Đại nhi tử của ta quả thật tên là Thường Võ, sao ngài biết?”

Tiết Bạch Thuật cũng đến gần, rửa tay xong, đứng cạnh cha, tò mò nghe, cha của hắn gặp được người quen?

Nghe vậy, Tiết Cảnh Phúc lập tức tiến tới nắm tay Thường gia gia, kích động nói: “Lão ca, chắc ngài không nhớ, chín năm trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”

“Chín năm trước đã từng gặp nhau?”

Thường gia gia ngẩn ra, hoàn toàn không nhớ đã từng gặp người này.

“Cha, mọi người quen nhau sao?” Tiết Bạch Thuật hỏi, hắn thấy biểu tình của ông cụ này không giống có quen với cha hắn, đừng bảo là cha của hắn nhận sai người rồi nhé?

Tiết Cảnh Phúc quay đầu, nói với nhi tử: “Con không nhớ sao? Chín năm trước, lúc tiết thanh minh, chúng ta về quê tế tổ. Trên đường về, thuyền của chúng ta đâm vào một gốc cây, thuyền bị lật, tất cả đều bị rơi xuống sông. Rất nhiều người không biết bơi, lúc ấy người cứu chúng ta là Thường Võ thúc thúc và Thường thúc sao của con. Đây là cha của Thường Võ, từng gặp nhau rồi, sao con có thể quên? Mau gọi Thường gia gia.”

Tiết Bạch Thuật nghe vậy, chợt nhớ ra sự việc của chín năm trước, nếu cha của hắn không nhắc thì thật sự hắn sẽ không nhận ra Thường gia gia, khi đó hắn vẫn còn quá nhỏ. Có điều, hắn vẫn rất kính trọng mà cúi người xuống chào, gọi: “Thường gia gia.”

Thường gia gia không nhận ra bọn họ, nhưng sau khi nghe bọn họ nói, ông mới nhớ ra.

“Các ngươi, lúc đó các ngươi cũng ở trên thuyền?” Biểu tình của Thường gia gia có hơi phức tạp.

Nhạc ca nhi nghe vậy, cũng đã hiểu ra, cảm xúc của y trầm hẳn xuống, đau buồn đến mức bất giác nắm chặt vạt áo của mình.

Tiết Cảnh Phúc vì gặp lại bọn họ nên có hơi kích động, nhưng sau khi thấy biểu tình của hai ông cháu, ông nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Bọn ta cũng ở trên thuyền, là nhờ phu phu Thường Võ huynh đệ cứu bọn ta. Lão ca, không, lão thúc, ta… Ta xin lỗi, được gặp lại ngài nên ta có hơi kích động, vô tình khiến cho hai người nhớ lại chuyện thương tâm.”

Thường gia gia lắc đầu, nói: “Không sao cả, đã qua rồi.”

Biểu tình của Tiết Cảnh Phúc nhất thời có chút xấu hổ, nhìn thấy cha của ân nhân nên hơi kích động, bây giờ cảm thấy rất áy náy.

Năm đó, tiết thanh minh, ông dẫn theo phu lang và nhi tử nhỏ nhất về quê tế tổ. Lúc đó, trên đường về, mưa gió trên sông rất lớn, nhưng bọn họ cảm thấy vẫn có thể đi được, nên vẫn lên thuyền.

Mưa rơi liên tục nhiều ngày, khiến mực nước sông cao hơn bình thường, thỉnh thoảng còn có nhánh cây trôi trên sông. Chiếc thuyền mà bọn họ đi lúc đó có hơi cũ kỹ, bọn họ đang ở giữa sông, bất chợt bị nước cuốn đi đâm vào một gốc cây. Người chèo thuyền còn chưa kịp ổn định thuyền, lại có khúc cây trôi tới, hất toàn bộ người trên thuyền xuống sông.

Khi đó, có một chiếc thuyền khác đi ngang qua, cách bọn họ không xa, thấy thuyền bọn họ gặp nạn, lập tức có bốn năm người biết bơi nhảy xuống cứu người. Lúc ấy, phu phu Thường Võ cũng nhảy xuống.

Có hơn hai mươi người trên chiếc thuyền bị lật, rất ít người biết bơi. Những người nhảy xuống đưa bọn họ lên một con thuyền khác, bơi qua bơi lại nhiều lần, ai nấy cũng tiêu hao rất nhiều thể lực.

Ba người nhà Tiết Cảnh Phúc được cứu lên đầu tiên, bọn họ chịu kinh hách không nhỏ. Nhìn xuống sông còn nhiều người đang giãy giụa, có cả một số người tiếp bị nước cuốn đi.

Sau đó, trong lúc phu lang của Thường Võ cứu một ca nhi trẻ tuổi, bị ca nhi kia ôm lấy. Dù cho y nói đối phương đừng sợ, buông tay ra, ca nhi kia vẫn không buông tay, cố gắng kéo tay ra cũng không được.

Ca nhi kia bị kinh hách, bị sự sợ hãi chi phối, khi thấy có người cứu mình, cứ theo bản năng mà ôm chặt lấy phu lang của Thường Võ, căn bản không nghe người ta nói gì.

Phu lang Thường Võ bị ôm chặt, không bơi được, nãy giờ cứu nhiều người như vậy, sức lực của y không còn bao nhiêu. Bây giờ không kéo ca nhi này ra được, y chỉ có thể bất lực nhìn nước nhấn chìm cả hai.

Thường Võ cũng cứu người, đến khi trên thuyền có người hét lớn phu lang của hắn đang bị cuốn đi, bị nước sông nhấn chìm. Hắn lập tức kêu to, bơi qua đó, bơi vào trong nước tìm người, nhưng bởi vì mấy hôm nay mưa không ngừng, nên nước sông rất đục, tình hình đang cấp bách, hắn không nhìn được, chỉ có thể lần mò bằng tay.

Người trên thuyền thấy vậy, vội vã gọi người tới hỗ trợ. Nhưng chờ đến khi tìm được người, cả ba đều không còn thở nữa.

Tiết Cảnh Phúc không biết dưới nước đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Thường Võ vất vả tìm phu lang, cũng bị ca nhi kia kéo lại. Cuối cùng, cả ba đều bỏ mình dưới nước.

Sau đó, có thuyền đi ngang qua, cùng nhau đưa bọn họ đến bến tàu ở bờ biển gần nhất tại Thanh Châu. Vừa hay trên thuyền có người ở thôn Ngưu Đầu, nhận ra Thường Võ, hắn lập tức chạy về thôn dẫn Thường gia gia tới, nhờ vậy Tiết Cảnh Phúc bọn họ mới được gặp Thường gia gia.

Khi đó, những người được cứu có mang theo một ít tiền, nên bọn họ cùng nhau gom góp ngân lượng đưa cho Thường gia gia. Nhưng ông lại cự tuyệt, sau đó đưa hai thi thể của phu phu nhi tử về nhà.

Nghĩ đến chuyện trước kia, Tiết Cảnh Phúc lau nước mắt, cảnh tượng lần đó, thật sự cả đời này không thể nào quên được. Ông có hơi hối hận, lẽ ra không nên nhắc tới, khiến cho lão nhân gia nhớ lại chuyện bi thương.

Tiết Bạch Thuật không nhớ rõ chuyện chín năm trước lắm, thấy tình hình hiện tại có chút xấu hổ, hắn nhìn Nhạc ca nhi, hỏi: “Thường gia gia, vị ca nhi này là?”

Thường gia gia đáp: “Đây là đại tôn tử của ta, cũng là đại ca nhi của Thường Võ, Nhạc ca nhi.”

Tiết Bạch Thuật nghe vậy, lập tức nói: “Hoá ra là Nhạc ca nhi, lúc trước không biết là ngươi, ta thật thất lễ quá, xin thứ lỗi cho ta.”

Nhạc ca nhi lắc đầu, ý nói không sao, không có chỗ nào thất lễ cả.

Tiết Bạch Thuật thấy y chỉ khoa tay, thế mới biết y không thể nói, khó trách những lần đó chỉ có ca nhi còn lại nói chuyện.

“Sao thế? Trước đây các con gặp nhau rồi?” Tiết Cảnh Phúc hỏi nhi tử của mình.

“Là…” Tiết Bạch Thuật đang định đáp, chợt bị cắt ngang.

“Nhạc ca nhi, gia gia, mang cho Thái lão phu lang… Ai da, thật ngại quá, quấy rầy mọi người trò chuyện. Gia gia, hai vị này là?” Dư Thanh Trạch từ nhà bếp đi ra, định nhờ Thường gia gia lấy một ít cà chua tặng cho Thái lão phu lang, nhưng không biết ở đây còn hai vị khách khác.

“Hai vị này là…” Thường gia gia nói được một nửa, chợt khựng lại, nói chuyện lâu như vậy, ông vẫn chưa biết hai người này tên gì.

Tiết Cảnh Phúc tự giới thiệu: “Tại hạ tên là Tiết Cảnh Phúc, đây là nhi tử của ta, Tiết Bạch Thuật. Bọn ta mới trở về từ Kinh Thành mấy ngày trước, hôm nay cùng người quen đến đây ăn cơm, trùng hợp gặp lại ân nhân.”

Ân nhân? Dư Thanh Trạch tò mò nhìn bọn họ, cũng chào lại: “Tiết lão bá, Tiết huynh đệ.”

“Đây là phu quân của tôn tử, Dư Thanh Trạch.” Thường gia gia giới thiệu với phụ tử Tiết gia, sau đó nói với Dư Thanh Trạch: “Việc này để lát nữa ta kể lại cho ngươi, quà cho Thái lão phu lang phải không? Ta đã chuẩn bị xong rồi, ngươi đi lấy đi.”

Tiết Cảnh Phúc thấy bọn họ đang bận việc, ông vội nói: “Vậy mọi người làm việc đi, hôm khác ta tới cửa bái phỏng, không biết hiện tại lão thúc các ngươi đang ở đâu?”

Thường gia gia nói: “Phu phu Thường Võ cứu người, là do bọn họ tự nguyện. Chuyện đó đã qua rồi, các ngươi không cần bận tâm nữa.”

Thường gia gia không chịu nói địa chỉ, Tiết Cảnh Phúc thầm cảm thán, biết ông không muốn gặp lại bọn họ, nhưng đây là ân tình, không thể không báo đáp. Lần này bọn họ trở về, cũng định chờ thu xếp xong mọi chuyện, sẽ đi tìm ân nhân, không ngờ lại bất ngờ gặp lại.

Ông nói: “Lão thúc, ân cứu mạng của ân nhân, suốt đời khó quên. Tại hạ bất tài, chỉ có một chút y thuật, sau này sẽ mở dược đường ở trong thành. Nhà ta ở thành nam, phố Trường Ninh, hẻm Lộ Thập Lục. Nếu sau này các ngươi có cần gì, có thể đến tận nhà tìm bọn ta, nhất định sẽ nhiệt tình tiếp đón.”

Dư Thanh Trạch nghe vậy, rơi vào suy tư.

Vừa trở về từ Kinh Thành, còn là đại phu, giống như những gì Lý đại phu từng nói. Nhưng ông ấy nói đại phu kia họ Diệp, còn người này là họ Tiết, chẳng lẽ không phải cùng một người?

Thường gia gia nói: “Các ngươi không cần như vậy.”

Tiết Cảnh Phúc nghe vậy, có chút thất vọng, nhưng người ta không muốn nói địa chỉ, ông không thể ép người ta nói.

Tiết Bạch Thuật thấy sự thất vọng hiện lên trên mặt cha mình, hắn lập tức nói nhỏ bên tai ông về chuyện của Nhạc ca nhi, là đầu bếp hiện tại của tửu lâu này.

Nghe xong, Tiết Cảnh Phúc lập tức nói với Thường gia gia: “Lão thúc, làm phiền mọi người quá, hôm khác bọn ta sẽ tới bái phỏng.”

Nói xong, ông và Tiết Bạch Thuật rời đi.

Chờ hai phụ tử bọn họ đi rồi, Thường gia gia lấy túi thức ăn đưa Dư Thanh Trạch để lát nữa đưa cho Thái lão phu lang, sau đó kể lại với hắn chuyện lúc nãy.

Nghe xong, Dư Thanh Trạch thầm cảm thán, hoá ra cha và A ma của Nhạc ca nhi mất như vậy.

“Rất có khả năng hôm nay tâm trạng của Tiểu Nhạc sẽ không tốt, ngươi nhớ để ý.”

“Con biết rồi.”

Hai phụ tử Tiết Bạch Thuật trở lại nhã gian, tâm trạng có chút phức tạp.

Lạc phu lang thấy bọn họ như vậy, lập tức hỏi.

Tiết Cảnh Phúc đáp: “Gặp lại người nhà của ân nhân, nên tưởng nhớ một chút.”

Lạc Minh Đạt nghe vậy, tò mò hỏi: “Ồ, trùng hợp như vậy? Bọn họ cũng tới đây ăn cơm?”

Tiết Bạch Thuật đáp: “Không phải, hình như là làm việc ở đây, ta thấy Nhạc ca nhi làm việc ở trong bếp.”

“Nhạc ca nhi? Nhạc ca nhi mà ngươi nói là ca nhi không nói được?” Lạc Minh Đạt hỏi.

Tiết Bạch Thuật gật đầu.

Lạc Minh Đạt cười nói: “Y là phu lang của Dư lão bản, Dư Thanh Trạch. Các món ăn ở đây đều do phu phu bọn họ và nghĩa đệ của bọn họ làm.”

Tiết Bạch Thuật kinh ngạc: “Đây là tửu lâu của bọn họ?”

Lạc Minh Đạt gật đầu: “Phải, hương vị ngon lắm phải không?”

Tiết Bạch Thuật gật đầu, hai phụ tử nhìn nhau một cái, không lo không tìm được người nữa.

Lạc Minh Đạt lại nói: “Bọn họ không chỉ mở tửu lâu này, quán ăn vặt Dư Ký ở hướng bắc cách đây mấy chục trượng cũng là của bọn họ. Điểm tâm ở đó cũng rất ngon, các ngươi có rảnh nhất định phải đến nếm thử.”

Tiết Bạch Thuật càng kinh ngạc: “Điểm tâm ở đó cũng do bọn họ làm?”

Vậy mấy ngày nay, điểm tâm mà Nhạc ca nhi bọn họ đặt ở trước cửa nhà mình hoá ra là tự tay bọn họ làm.

Lạc Minh Đạt nói: “Không phải, hiện tại bên kia giao cho đồ đệ làm, nghe nói trước kia cũng là phu phu bọn họ phụ trách làm điểm tâm.”

“À…”

Trên đường về nhà, Tiết Bạch Thuật vẫn luôn rối rắm chuyện của Nhạc ca nhi.

Không biết y là ca nhi của ân nhân thì không tính, bây giờ đã biết rồi, không thể làm như chưa biết được.

Chờ về đến nhà, hắn suy nghĩ, kéo cha vào thư phòng.

“Sao vậy? Có chuyện gì mà gấp vậy?” Tiết Cảnh Phúc hỏi.

Tiết Bạch Thuật hỏi: “Cha, có phải buổi sáng mấy ngày nay luôn có hai ca nhi đến cầu xin A ma chữa bệnh không?”

“Đúng vậy, sức khoẻ A ma của con không tốt, nên ta cho Chính Bá đuổi bọn họ về, sao vậy?”

Biểu tình của Tiết Bạch Thuật rối rắm nhìn ông, nói: “Cha, người tới cầu xin là Nhạc ca nhi.”

“Con nói Nhạc ca nhi?” Tiết Cảnh Phúc trợn to mắt, hỏi: “Là Nhạc ca nhi mà hôm nay chúng ta gặp? Ca nhi của ân nhân Thường Võ?”

Tiết Bạch Thuật gật đầu: “Đúng vậy, ngày đó con có việc ra ngoài, tình cờ gặp bọn họ, chính là Nhạc ca nhi. Đi cùng y còn có một ca nhi, ca nhi đó còn rất trẻ, màu của dựng chí rất đậm. Như vậy, chắc chắn người cần khám bệnh là Nhạc ca nhi, màu dựng chí của y rất nhạt, muốn tìm A ma xem bệnh, chắc chắn là chuyện mang thai.”

Tiết Cảnh Phúc há to miệng, nhất thời không biết nói gì.

Hai người trầm mặc một hồi, Tiết Bạch Thuật hỏi: “Cha, người xem, chuyện này tính sao bây giờ? Sức khoẻ của A ma không tốt, bệnh của Nhạc ca nhi cần điều trị rất lâu, còn phải châm cứu. Vừa hao tâm tổn sức, vừa mất nhiều thời gian, nhưng y là ca nhi của ân nhân, chuyện này…”

Tiết Cảnh Phúc cũng sầu não, một bên là phu lang, một bên là ca nhi của ân nhân, thật khó xử.

Hai người lại trầm mặc.

Tiết Bạch Thuật hỏi: “Cha, việc này, phải gạt A ma sao?”

“Gạt ta cái gì?” Không đợi Tiết Cảnh Phúc trả lời, cửa thư phòng đột ngột bị đẩy ra, Diệp Mạn bước vào.

“Phu lang, sao ngươi lại ra đây?” Tiết Cảnh Phúc thấy Diệp Mạn, thầm liếc nhi tử một cái, ý bảo hắn tạm thời đừng nói, chờ suy nghĩ lại.

“Ta không thể đến đây sao? Các ngươi đang lén nói chuyện gì? Gạt ta cái gì? Mau nói cho ta nghe.” Diệp Mạn ngồi lên ghế, chậm rãi nói.

Tiết Bạch Thuật đón nhận ám chỉ trong ánh mắt của cha, lập tức đáp: “A ma, không có gạt người, có chuyện gì giấu được tuệ nhãn của người đâu. Người nói xem, có phải không?”

“Phải phải, thân thể của ngươi đã khá hơn chưa? Ta nói cho ngươi biết cái này, hôm nay đi ăn ở tửu lâu đó, hương vị rất ngon. Bọn ta có mua về hai món, lát nữa cho ngươi nếm thử…”

Diệp Mạn lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn hai phụ tử bọn họ làm trò.

Tiết Cảnh Phúc nhìn biểu tình của phu lang, ông đành chịu thua. Phu lang của mình như thế nào, ông hiểu rất rõ, đối phương quật cường như thế nào, không ai biết rõ hơn ông.

Ông thở dài, ngồi cạnh phu lang của mình, nói: “Hôm nay bọn ta đi ăn cơm, gặp lại cha, ca nhi và ca tế của ân nhân Thường Võ mà chín năm trước đã cứu chúng ta trên sông.”

Diệp Mạn nghe vậy, kinh hỉ nói: “Thật sao?! Đây là chuyện tốt, sao lại gạt ta? Còn chuyện gì khác sao?”

Phu lang quá thông minh đôi khi khiến ông thật đau đầu.

Tiết Cảnh Phúc đè tay phu lang của mình, nói: “Ta nói xong, ngươi không được giận.”

Diệp Mạn nghe ông nói vậy, lập tức cười tủm tỉm gật đầu: “Không giận, tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ. Nói đi, còn gạt ta chuyện gì?”

Tiết Cảnh Phúc vừa thấy vẻ mặt này của ông, cảm thấy lạnh cả người, nhưng vẫn kiên định nói: “Mấy ngày nay, có hai ca nhi tới tìm ngươi xem bệnh.”

Tiết Bạch Thuật sờ mũi, trong lòng thầm nghĩ, lát nữa hắn sẽ thay cha chuẩn bị một tấm ván giặt đồ.

Diệp Mạn nhướng mày, hỏi: “Hửm? Sau đó thì sao?”

Tiết Cảnh Phúc chậm rãi nói: “…Sau đó, ta sợ ngươi mệt nhọc, nên đã kêu Chính Bá từ chối và đuổi bọn họ về.”

Thái dương của Diệp Mạn giật giật: “Ồ, vậy sau đó?”

“…Sau đó, ngày nào hai ca nhi kia cũng tới, mỗi ngày đều đưa hai hộp điểm tâm.”

“Điểm tâm?” Diệp Mạn chậm rãi ngẩng đầu nhìn nhi tử, sau đó hỏi: “Còn gì nữa?”

Tiết Bạch Thuật rơi lệ đầy mặt: …Phải chuẩn bị thêm một tấm ván giặt đồ cho mình.

Tiết Cảnh Phúc rụt cổ, nói: “Trong hai ca nhi đó, có một người là ca nhi của Thường Võ, Nhạc ca nhi.”

Nghe vậy, Diệp Mạn nhịn không được rút tay ra, đứng lên, chỉ vào Tiết Cảnh Phúc, nói: “Ngươi! Tiết Cảnh Phúc à Tiết Cảnh Phúc, uổng công ngươi là đại phu, được người khác tôn là diệu thủ nhân tâm, tâm của ngươi đâu? Bị nhi tử của ngươi ăn rồi sao?!”

Tiết Bạch Thuật: “…”

Tiết Cảnh Phúc ủy khuất: “Phu lang, ngươi đừng nóng giận, không phải vì ta lo lắng cho sức khoẻ của ngươi sao? Sợ ngươi làm lụng quá vất vả, hơn nữa hôm nay ta mới biết y là ca nhi của ân nhân…”

“Mặc kệ có phải ca nhi của ân nhân hay không, ngươi vậy mà dám cự tuyệt bệnh nhân của ta, không cho vào nhà. Cũng không thèm hỏi ta một tiếng, như vậy là tốt cho ta? Trước kia chúng ta đã hứa với nhau, ngươi không được tùy ý xen vào chuyện xem bệnh của ta, có phải ngươi đã quên rồi không?”

Tiết Cảnh Phúc: “…Ta không quên, ta thật sự lo lắng cho sức khoẻ của ngươi.”

Diệp Mạn đau lòng nói: “Ta biết ngươi lo lắng cho sức khoẻ của ta, nhưng khi thân thể của ngươi không thoải mái mà nửa đêm ngồi dậy đi nối xương cho người khác, ta có ngăn cản ngươi không? Chẳng những không, mà ta còn đi cùng ngươi, từ năm mười sáu tuổi ta đã gả cho ngươi, nhiều năm không mang thai, biết rõ một ca nhi không mang thai được thống khổ như thế nào. Cũng may nhờ sư phụ giúp ta điều trị thân thể, còn truyền lại y thuật cho ta để ta giúp người khác, vậy mà ngươi lại cự tuyệt người thành tâm tới tìm ta xem bệnh! Ngươi đã quên năm đó khi ta biết tin mình mang thai, đã kích động, vui sướng đến mức nào sao?”

Nghe vậy, Tiết Cảnh Phúc trầm mặc.

Diệp Mạn nói: “Tối nay, hai người các ngươi không được ăn cơm, ở thư phòng mà suy nghĩ lại đi! Ngày mai bọn họ đến, nếu các ngươi còn đuổi người đi, sau này đừng bao giờ ăn cơm với ta nữa!”

Nói xong, Diệp Mạn xoay người đi ra ngoài.

Hai cha con liếc nhau, cười khổ.

Sáng hôm sau, Tiết Bạch Thuật chờ ở cửa, hắn muốn tự mình bồi tội, tự mình đưa Nhạc ca nhi tới gặp A ma.

Nhưng mà, hắn đợi rất lâu, chờ đến tận trưa, mà vẫn không gặp được Nhạc ca nhi.

Tiết Bạch Thuật: Người đâu? Sao không tới?

Gợi ý pass chương sau: A ma của Tiết Bạch Thuật tên gì? 7 chữ, không hoa, không dấu, không cách.

_._._._

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Tiết: “Nhi tử, có nồi thì cùng đội.”

Tiểu Tiết: …Cha ruột đấy!