TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
Chương 36: Cả Nhà Tổng Động Viên, Giúp Nhạc Ca Nhi Tự Tin

Editor: Aubrey.

Thả đèn hoa sen xong, thời gian không còn sớm, hai người đi về cửa thành ở phía tây, chậm rãi đi dạo. Có điều, bây giờ tâm trạng của hai người không đặt trên việc dạo phố, mà đang đặt trên người còn lại.

Tâm ý vừa được câu thông, cảm xúc mới mẻ này khiến cho bọn họ cảm thấy vừa ngọt ngào, vừa khẩn trương nhưng rất phấn khích.

Không nói Thường Nhạc vốn rất dễ thẹn thùng, mà ngay cả Dư Thanh Trạch, tâm trạng của hắn cũng không bình tĩnh được.

Thỉnh thoảng hắn sẽ nghiêng đầu lén nhìn Nhạc ca nhi, xoa nắn mu bàn tay của y, gắt gao nắm chặt, tâm trạng vô cùng phấn khích.

Có bạn trai rồi!

Còn là bạn trai sắp cưới!

Một người bạn trai vô cùng tốt!

Hề hề hề...

Nghĩ đến sau này người bên cạnh sẽ trở thành bạn đời của mình, cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời, Dư Thanh Trạch ngây ngô cười ra tiếng.

Thường Nhạc nhìn Dư Thanh Trạch dọc theo đường đi vẫn luôn nhếch miệng cười, y cũng cười, trong lòng lặng lẽ dâng lên từng gợn sóng.

Dư đại ca cao hứng như vậy thật tốt.

Sau khi hai người ra khỏi thành, không bao lâu sau, ngọn nến trong đèn hoa đăng đã tắt. Hôm nay thời tiết rất đẹp, buổi tối có ánh trăng, người trên đường cũng khá đông, hai người tay trong tay chậm rãi đi về phía trước.

"Nhạc ca nhi, thấy đường không? Có muốn ta thay ngọn nến khác không?" Dư Thanh Trạch sợ Thường Nhạc không thấy rõ đường đi, hỏi.

Thường Nhạc lắc đầu, ánh trăng đêm nay rất sáng, có thể thấy rõ mặt đường. Hơn nữa, con đường này bọn họ thường hay đi, rất quen thuộc.

Dưới ánh trăng, hai người tay trong tay cùng nhau tản bộ, có tư vị rất mới lạ.

Trở về thôn, thấy phía trước có thôn dân, Thường Nhạc lập tức rút tay mình ra, y cúi đầu, yên lặng kéo dài khoảng cách giữa hai người. Y có hơi thấp thỏm, bất an nhìn Dư Thanh Trạch, khoa tay, ý bảo phía trước có người.

"Không sao, đi thôi." Dư Thanh Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, trấn an y, cũng không nắm tay y nữa, trở về.

Thấy hắn không ngại, Thường Nhạc mới yên tâm mà tiếp tục đi về phía trước.

Dư Thanh Trạch thầm thở dài.

Đây là dị thế ở cổ đại, không phải thời đại cởi mở như thế kỷ 21, chuyện tình cảm vẫn còn rất bảo thủ, đặc biệt là tiểu ô quy bên cạnh hắn, trước đây y đã từng chịu quá nhiều ánh mắt coi thường, rất sợ người trong thôn nói ra nói vào. Trước đó ở trong thành, đa phần là người xa lạ thì còn được, hiện tại đã bước vào phạm vi trong thôn, y lại bắt đầu rụt cổ.

Hắn có thể hiểu được.

Bởi vì hiểu được, nên càng thêm đau lòng.

Hắn tính toán, dựa theo tốc độ kiếm tiền hiện tại, đến cuối tuần tháng này chắc là có thể tích góp đủ để mua ruộng. Đến lúc đó, hắn nhất định phải nhanh chóng xin trưởng thôn đi cùng hắn làm cho xong thủ tục nhập tịch.

Làm xong thủ tục nhập tịch, hắn sẽ chính thức cầu hôn!

Cầu hôn xong rồi đến thành thân, từ đây đến đó cách khoảng nửa năm, nhất định phải khai trương tiệm ăn vặt, kiếm nhiều tiền hơn. Sau đó, tranh thủ đầu năm sau xây một căn nhà, nghênh đón Nhạc ca nhi vào cửa!

Về đến nhà, Thường gia gia và Thường Hạo vẫn chưa ngủ.

Thấy bọn họ trở về, tiểu thiếu niên vốn dĩ đang gật gù trên bàn lập tức lên tinh thần, nhanh chóng chạy ra đón bọn họ, còn vô cùng nhiệt tình giúp Dư Thanh Trạch cầm giỏ: "Ca, Dư đại ca, các ngươi về rồi? Chơi vui không?"

Thường Nhạc gật đầu, đưa hoa đăng trên tay cho nhóc, ý bảo đây là mua cho nhóc.

"Oa! Tiểu sư tử, ta thích nhất là tiểu sư tử!" Một tay Thường Hạo cầm giỏ, một tay cầm hoa đăng trên tay ca ca, cao hứng hô lên.

Dư Thanh Trạch cười trêu Thường Hạo: "Ngươi đang chờ bọn ta hay chờ mấy món trong giỏ? Nến đã tắt rồi, trong giỏ có nến mới, nếu ngươi muốn thắp thì có thể thay."

"Hì hì hì, dĩ nhiên là chờ các ngươi rồi, mấy món trong giỏ và hoa đăng chỉ là hàng kèm mà thôi." Thường Hạo hưng phấn đặt giỏ lên bàn, chạy đi đổi nến, động tác vô cùng thuần phục lấy nến trong hoa đăng ra rồi thay cái khác.

"Oa! Tiểu sư tử thật đáng yêu!" Thường Hạo nhìn ánh nến rọi sáng hai chú sư tử nhỏ đáng yêu, vô cùng cao hứng.

Dư Thanh Trạch cười nói: "Ngươi thích thì tốt, đây là ca của ngươi cố ý chọn cho ngươi."

Thường Hạo cười tủm tỉm quay đầu, nói lời cảm tạ với ca mình: "Cảm ơn ca, ngươi tốt nhất!"

Thường Nhạc vui vẻ cười tít mắt.

"Con khỉ quậy này, một hai phải chờ các con cho bằng được mới chịu đi ngủ." Thường gia gia thấy hai người đã trở lại, cười nói, sau đó quay đầu giáo huấn tiểu tôn tử: "Bọn họ đã trở lại rồi, con không mau ngủ đi? Ngày mai dậy trễ rồi đến trường muộn, xem phu tử có khẽ tay con hay không!"

"Gia gia, gia gia tốt nhất, cho con ăn hạt dẻ rang trước, ăn thêm một ít sơn tra, hồ lô. À! Còn đồ chơi làm bằng đường nữa, hôm nay không ăn ngày mai sẽ tan mất! Không thể lãng phí!"

Con khỉ quậy lấy giỏ đồ ăn xuống, trước tiên lấy hạt dẻ rang ra, mở giấy dầu, cầm một quả đưa cho gia gia: "Gia gia, người cũng ăn đi."

Hiện tại đang là tháng tám, hạt dẻ được bán trên đường đa phần là những quả không lớn lắm, hạt dẻ lớn thì phải chờ thêm một thời gian. Nhưng loại nhỏ này ăn cũng khá ngon, chỉ có hơi khó lột một chút.

Có điều, mấy thứ này không làm khó được tiểu thiếu niên, vì nhóc không cần lột, mà trực tiếp dùng miệng cắn. Cắn một cái, sau đó dùng hàm răng cắn lớp vỏ thật dày bên ngoài ra, thịt quả bên trong đã được rang tách vỏ, nên cũng rất dễ lột.

Ném thịt quả hạt dẻ vàng óng vào trong miệng, thơm thơm, rất vừa ăn.

Ăn xong hạt dẻ, Thường Hạo tiếp tục ăn sơn tra và hồ lô, hạt dẻ rang ngày mai còn ăn được. Nhưng sơn tra, hồ lô và đồ chơi làm bằng đường thì không thể để tới ngày mai, hôm nay phải ăn cho xong.

"Các con mau đi tắm rửa đi." Thường gia gia nói với hai người.

Dư Thanh Trạch nói với Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, ngươi đi trước đi."

Thường Nhạc gật đầu, rời đi.

Đến Thường Nhạc đi tắm, Thường Hạo đang gặm sơn tra và hồ lô vội kéo Dư Thanh Trạch, nhỏ giọng hỏi: "Dư đại ca, thế nào? Ngươi với ca ta thành chưa?"

Dư Thanh Trạch sờ đầu của nhóc, cười đáp: "Rất tốt, ít nhiều gì cũng nhờ ngươi hỗ trợ, vô cùng cảm tạ."

Hiện tại, hắn phải khen ngợi tiểu thiếu niên này.

"Hì hì hì, đừng khách khí. Sau này có việc gì cứ tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi."

"Được! Vừa lúc có một việc, ta cần ngươi phối hợp."

"Hả? Nhanh như vậy? Là chuyện gì?"

Dư Thanh Trạch kéo Thường Hạo vào trong phòng, hai người không đốt đèn, nhỏ giọng thì thầm một hồi lâu.

Xong xuôi, Thường Hạo hồ nghi hỏi: "Như vậy được không?"

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Chắc chắn là được, chúng ta cần phải thử, nếu không, ca của ngươi sẽ không bao giờ tự tin được, lúc nào cũng sẽ tự ti về bản thân. Ngươi cũng cảm thấy ca của ngươi là tốt nhất, đúng không?"

Thường Hạo gật đầu: "Ca của ta là tốt nhất!"

Dư Thanh Trạch nói: "Vậy nên, chúng ta phải để cho y ý thức được bản thân tốt đến cỡ nào!"

Thường Hạo gật đầu: "Được, Dư đại ca, ngươi yên tâm đi. Ta sẽ dựa theo những gì ngươi nói mà làm."

"Được, nhớ kỹ, biểu hiện phải tự nhiên một chút. Đừng để cho y phát hiện, biết chưa?"

"Đã biết."

"Tốt, chúng ta phải phối hợp thật tốt!"

"Được!"

Tuy hai người nhỏ giọng thương lượng, nhưng âm thanh cũng không nhỏ, cũng không đóng cửa phòng. Thường gia gia nghe hai người "bí mật" trò chuyện, vừa cười vừa cao hứng ăn hạt dẻ.

Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch chạm mặt Thường Nhạc ở nhà bếp.

"Nhạc ca nhi, chào buổi sáng."

Thường Nhạc gật đầu, đỏ mặt, bưng chậu nước đi ra ngoài rửa mặt.

Sự việc tối hôm qua tiến triển quá nhanh, vượt ngoài dự kiến của y, cả đêm y luôn ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, về nhà thì tắm rồi ngủ. Tuy tinh thần rất phấn khởi, nhưng vẫn ngủ rất nhanh, còn ngủ rất ngon.

Ngủ qua một đêm, hiện tại đầu óc đã thanh tỉnh, nhớ lại chuyện tối hôm qua, thật không thể ngờ, cứ như đang nằm mơ vậy. Gặp lại Dư Thanh Trạch, y còn cảm thấy thẹn thùng.

Dư Thanh Trạch thấy vậy, nhịn không được khẽ cười. Da mặt vẫn mỏng như vậy, tiểu ô quy thật dễ thẹn thùng.

Buổi sáng, là Thường Nhạc làm bữa sáng.

Lần này, trong toàn bộ quá trình, Dư Thanh Trạch không cố ý nhắc nhở y, tất cả là y tự làm. Gồm có bánh trứng, canh rong biển, hoành thánh.

Thường Hạo ăn trước một miếng bánh trứng, sau đó khen: "Oa! Bánh trứng này ăn thật ngon, thơm ngào ngạt."

Nhóc lại ăn hoành thánh, húp một ít canh rong biển: "Hoành thánh này ăn cũng thật ngon, quả là mỹ vị, canh cũng dễ uống. Ngoại trừ Dư đại ca, chắc chắn trong thôn không có ai có thể làm ra được! Ăn thật ngon!"

Dư Thanh Trạch cũng khen: "Hôm nay tất cả là Nhạc ca nhi tự tay làm, ta không nhắc một câu nào cả."

Thường Hạo ngẩng đầu, nhìn ca của mình, kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Ca, ngươi có thể xuất sư rồi!"

Thường gia gia cũng cười tủm tỉm gật đầu: "Tay nghề của Tiểu Nhạc thật sự càng ngày càng tốt."

Thường Nhạc nghe ba người khen, vô cùng ngượng, mỉm cười, y cảm thấy rất ngại, nhưng trong lòng vô cùng vui sướng, đặc biệt thỏa mãn.

Trước đây, y đã quyết tâm ngày nào cũng phải cho gia gia và Tiểu Hạo được ăn đồ ăn ngon!

Hiện tại được nghe những lời khen như vậy, khiến cho y có cảm giác thành tựu, sóng lưng không tự giác dựng thẳng lên.

Tiếp tục đi theo Dư đại ca nỗ lực học, một ngày nào đó, y sẽ không cần Dư đại ca mở miệng chỉ đạo nữa, mà còn nắm được toàn bộ bí quyết nấu ăn!

Đang dùng bữa sáng, Văn Lệ đến giao bánh ướt.

Nhìn bữa sáng của bọn họ, Văn Lệ lập tức kinh ngạc hỏi: "Các ngươi tự mình làm bánh trứng và hoành thánh à?"

Bữa sáng của người nhà nông đa phần chỉ có cháo trắng và dưa muối, chỉ tạm thời đối phó. Còn như hoành thánh và bánh trứng, nguyên liệu rất đắt, còn rất phí thời gian, bọn họ sẽ không làm, chỉ khi nào đến Tết hoặc có lễ lộc gì đó, bọn họ mới tuỳ ý ăn một lần.

Thường Hạo thấy thúc sao, định không thèm để ý tới. Có điều, tròng mắt của nhóc hơi chuyển, vô cùng đắc ý đáp: "Đúng vậy, là do ca của con làm, ăn rất ngon, con vô cùng thích."

Thường Nhạc dở khóc dở cười vỗ vai đệ đệ.

Văn Lệ cười nói: "Nhạc ca nhi có tay nghề như vậy à. Nào, hôm nay ta làm xong bánh ướt rồi, A Trạch, các ngươi mau cân thử xem."

Dư Thanh Trạch kiểm tra chất lượng của bánh ướt, cân thử, rồi tính tiền, đưa tiền cho Văn Lệ.

Văn Lệ cầm tiền, vô cùng cao hứng mà rời đi.

Trong thời gian này, từ khi bắt đầu làm bánh ướt, Văn Lệ rất hiếm khi đến đây, trừ khi có việc cần. Ban ngày thì xuống đồng làm ruộng, ban đêm thì làm bánh ướt, cả ngày đều vội.

Phơi bánh ướt xong, ông mang đi giao cho Dư Thanh Trạch, chờ tính tiền xong rồi nhận tiền. Kiếm được tiền rồi, không cần mỗi ngày phải nghĩ hết cách này đến cách khác để kiếm tiền nữa, ông cũng an tâm không ít.

Điều này cũng làm cho Dư Thanh Trạch bọn họ nhẹ nhàng thở ra.

Mỗi ngày làm buôn bán đã bận gần chết rồi, nếu mỗi ngày còn phải đề phòng, ứng phó với Văn Lệ thường tới gây phiền toái cho bọn họ, chắc chắn sẽ rất mệt. Hiện tại, cả nhà Văn Lệ cũng coi như là người làm công cho bọn họ, lợi dụng triệt để sức lao động của Văn Lệ, khiến cho ông không có tinh lực làm chuyện khác, cũng coi như bớt việc.

Ăn xong bữa sáng, bọn họ xuất phát vào thành mở quán.

Gần đây, Dư Thanh Trạch thường dạy cho Thường Nhạc cách nấu lẩu Quan Đông, gia vị nêm nếm như thế nào. Lỡ một lúc nào đó hắn không có mặt ở đây, Thường Nhạc cũng có thể làm được.

Nấu xong nồi nước lẩu, cho nguyên liệu vào, Lưu lão bản chợt phái người qua tìm Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch tới quán mì Lưu Ký, Lưu lão bản và hai nhi tử của ông đang bận rộn trong bếp. Thấy hắn tới, ông gỡ màn che bảy tám món mì trên bàn ra, để cho Dư Thanh Trạch nếm thử.

Trên bàn có hai món mì xào, hai món mì trộn, hai món mì trộn tương, hai món mì bào bằng dao.

Đều là những món mà Dư Thanh Trạch đã dạy Lưu lão bản, chuẩn bị đẩy ra món mới.

Dư Thanh Trạch ăn thử từng món, chỉ vào mì bào bằng dao, nói: "Món này hơi cứng, còn mấy món còn lại có thể bán."

Lưu lão bản và hai nhi tử của ông nghe vậy, vô cùng mừng rỡ.

Lưu lão bản nói: "Vậy hôm nay ra sáu món này trước, mì bào bằng dao thì giữ lại, cho ra mắt sau. Dư lão bản, ngươi thấy thế nào?"

Dư Thanh Trạch gật đầu: "Được đó, Lưu lão bản, chuyện này các ngươi tự làm chủ là được."

Lưu lão bản cao hứng, nói: "Dư lão bản, tất cả những món này là ngươi dạy, ta chuẩn bị cho ra mắt mấy món mì này, sẽ chia cho ngươi bốn phần lợi nhuận. Ngươi xem, bốn phần có đủ hay không?"

Dư Thanh Trạch kinh ngạc nói: "Ta dạy cho ngươi cái này, chưa bao giờ nghĩ ngươi sẽ chia lợi nhuận cho ta."

Hắn chỉ muốn chọc cho Vương lão bản tức chết, sau đó sẽ đoạt việc làm ăn của gã, tốt nhất là khiến cho gã phá sản, phải tuyên bố đóng cửa.

Lưu lão bản gật đầu: "Ta biết ngươi không nghĩ tới, nhưng mấy đời tổ tông Lưu gia của bọn ta làm mì sợi, tổ huấn nhà ta đã dạy tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, nhận ân huệ của người khác, phải báo đáp lại. Ngươi dạy cho bọn ta phương pháp mới, một là ngươi nhận bốn phần, hai là bọn ta sẽ trực tiếp mua phương pháp của ngươi. Chỉ là, phương pháp này là vô giá, cho nên, ta chỉ có thể đưa ra yêu cầu chia lợi nhuận cho ngươi, mong ngươi có thể thông cảm."

*tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: ơn nghĩa dù chỉ như một giọt nước nhỏ, cũng phải đền đáp lại bằng cả một con suối. Ý chỉ sự mang ơn lớn lao.

Dư Thanh Trạch ngẩn ra, Lưu lão bản này, quá ngay thẳng thì phải? Có điều, người như vậy rất đáng tín nhiệm, có thể cùng bọn họ hợp tác lâu dài.

Hắn suy nghĩ, nói: "Bốn phần quá nhiều, không thích hợp. Nếu ngươi kiên trì phải cho, vậy chỉ cần hai phần là được rồi."

Chiếm quá nhiều tiện nghi của người ta, sau này sẽ không có cơ hội phát triển lâu dài được.

Lưu lão bản nhíu mày: "Hai phần quá ít, bọn ta..."

Dư Thanh Trạch nói: "Hai phần, nếu không, ngươi phải trực tiếp bỏ tiền ra mua phương pháp."

Lưu lão bản trừng mắt nhìn hắn, Dư Thanh Trạch cũng nhìn ông.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi. Cuối cùng, Lưu lão bản thở dài, nói: "Được rồi, hai phần thì hai phần, nếu ngươi thiệt, sau này chớ có trách ta."

Dư Thanh Trạch cười nói: "Không thiệt đâu."

Lưu lão bản xoay người, nói với con thứ: "Lão Nhị, lấy giấy bút lại đây, chúng ta viết một bản khế ước."

Lưu lão bản nhanh chóng viết xong bản khế ước đơn giản, hai người ấn dấu tay, mỗi người một bản, cất đi.

Trên đường về, Dư Thanh Trạch nhịn không được mỉm cười, Lưu lão bản người này, thật thú vị.

Mặt khác, sau khi Lưu Ký cho ra mắt món mới, còn chia cho hắn hai phần. Vậy vấn đề hộ tịch, hẳn là có thể sớm giải quyết.

Quả là chuyện tốt!

_._._._