TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 1377: Chung quy ý khó bình

Dịch giả: Tiểu Băng

Phong Thần bảng vật về chỗ cũ, dòng lịch sử đang cuộn trào mãnh liệt vì biến đổi ngừng hẳn lại, dòng sông thời gian lại trở về bình thường, tiếp tục chảy êm như cũ.

Thân ảnh Thiên Đế uy nghiêm và đại điện thâm sâu từ từ tan biến ngay trước mắt Đàm Bình và Thủy Tổ.

Nhưng Đàm Bình còn chưa kịp thở ra, tiếp tục lên tiếng đánh thức Thủy Tổ thì chung quanh đã chìm vào trong mù mịt tối tăm, không còn nhìn thấy gì nữa.

Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, thấy mình đang gối trên Gối Hoàng Lương, đang ở Trường Môn đảo, những chuyện kinh tâm động phách vừa trải qua giống như một giấc mơ khắc sâu, như thật lại không phải thật.

“Đàm đại ca, lần này huynh về tới thời đại nào?” Hạ Tú nhìn dáng vẻ còn kinh hồn của Đàm Bình, tò mò hỏi.

Đàm Bình bình tĩnh lại, đang định trả lời, thì Gối Hoàng Lương đột nhiên vỡ ra, hóa thành nhiều mảnh bay phất phơ như bướm bay đầy trời, sau đó nhanh chóng tan thành mây khói.

“Gối Hoàng Lương mất rồi!” Những tiếng kêu lên, đầy mất mát và tiếc rẻ.

Đàm Bình cũng thấy tiếc, nhưng trong đó lại có thêm vài phần vui sướng. Gối Hoàng Lương không còn, có nghĩa không thể trở về quá khứ nữa, xem như đã thanh toán xong nhân quả với vị Bỉ Ngạn kia của Ngọc Hư cung, không phải lo lắng bị cuốn vào trong tranh phong của các Bỉ Ngạn nữa!

Gối Hoàng Lương vừa là cơ duyên, cũng là gánh nặng!

Điều này, đám người Hạ Tú vì còn kém quá xa nên không hiểu được, nhưng Đàm Bình thì hiểu.

Khẽ hít sâu một hơi, Đàm Bình nhìn chung quanh, vỗ tay cười: “Mất rất hay, mất rất tốt. Cơ duyên là thứ có thể được mà không thể lâu, có thể dựa vào mà không thể ỷ lại, quan trọng nhất vẫn là tu hành của bản thân.”

Hạ Tú được điểm tỉnh, nửa vẫn nuối tiếc nửa lại cảm khái: “Cũng đúng, nếu cứ mãi ỷ lại vào Gối Hoàng Lương để trưởng thành, sau này lỡ quá ỷ lại rồi mà lại gặp phải chuyện mất nó đi giống như vừa rồi, hậu quả quả thực là không dám tưởng tượng. Con đường võ đạo có những giai đoạn khác nhau, mỗi giai đoạn lại có những cơ duyên khác nhau, phải dựa vào bản thân để nối kết chúng lại với nhau. Gối Hoàng Lương mất đi cũng không cần phải tiếc quá......”

Những người còn lại đều thổn thức, nhớ tới mấy năm nay, nhờ Gối Hoàng Lương mà ai cũng có được thu hoạch, tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh, đều cố tự kềm chế tiếc nuối và buồn bực của mình.

“Đàm đại ca, lần này huynh có thu hoạch gì không?” Đợi mọi người bình tĩnh lại xong, Hạ Tú mới hỏi.

Đàm Bình khẽ cười: “Vi huynh lần này trở lại Phong Thần, học được một ít thần thông, xem như là thu hoạch đi.”

Sau này có thể lấy thần thông truyền thừa có được từ trong bí tàng của Thủy Tổ ra quang minh chính đại sử dụng được rồi!

Thu hoạch ư? Được trở lại quá khứ, nhìn thấy bản thân mình ngày xưa, nói đánh thức nó, thu hoạch như vậy còn chưa đủ to sao? Đây là kỳ ngộ không biết bao nhiêu Tạo Hóa người đại thần thông tha thiết ước mơ đó!

Nói chuyện một hồi, Đàm Bình nhìn mọi người nói: “Gối Hoàng Lương mất rồi, mọi người có tính toán gì không? Định tiếp tục ở lại Trường Môn đảo, hay là đi chỗ khác trong Đông Hải, tìm cơ duyên khác?”

“Ta định gia nhập Đại Chu.” Hạ Tú không chút do dự trả lời, “Nhân Hoàng chiêu cáo toàn thiên hạ, cầu hiền nạp tài, sắp chinh phạt khu hải vực Tam Tiêu đảo. Nếu lập được công thu phục được hòn đảo nào đó, sẽ được chia sẻ nhân đạo chi lực.”

Đàm Bình dạo này không chú ý tới Nhân Hoàng cho lắm, nghe vậy giật mình, trong lòng chợt toát ra một ý nghĩ, muốn thử làm lại Phong Thần à?

Đông Hải rộng mênh mông, chỉ khu cuối đã có thất hải hai mươi tám giới, có vô số người phản đối hoặc muốn giết Cao Lãm, trong đó Tam Tiêu đảo là một đại diện.

Lúc trước, khi Tam Tiêu nương nương sống lại, đã được Mạnh Kỳ hỗ trợ, nên họ mới trả ơn, nhưng sự hỗ trợ chính vẫn là nhờ có sự chỉ điểm và mưu kế của “Linh Bảo Thiên Tôn”. Nhưng từ khi bắt đầu vào thời Thượng Cổ hậu kỳ, “Linh Bảo Thiên Tôn” đã là do Kim Hoàng sắm vai, nên nói cách khác, Kim Hoàng mới là người có ân lớn nhất giúp các cô sống lại.

Bởi vậy, sau khi chân tướng được vạch trần, Đa Bảo Thiên Tôn đã chọn đứng bàng quan sống chết mặc bây, tĩnh cư ở trong Thiên Giới do viên Định Hải châu mình đoạt được biến thành, Tam Tiêu nương nương thì mời chào những thành phần thuộc Linh Bảo đạo thống, giúp Kim Hoàng trì hoãn tiến độ Cao Lãm nhất thống Đông Hải.

Tới ngày hôm nay, cuộc chiến giữa hai bên đã đến bước căng thẳng!

Dưới điều kiện không có Bỉ Ngạn giả ra tay, trong điều kiện địa thế toàn là đảo phân tán khắp nơi, việc mời chào cường giả, đóng vững đánh chắc, tiến sát từng bước có thể coi là một biện pháp tốt.

Thấy Đàm Bình trầm ngâm không nói, Hạ Tú hỏi thêm: “Đàm đại ca, muốn đi cùng không?”

Cũng tham gia vào chiến tranh? Đàm Bình do dự.

Chuyện này tuy hắn tham dự vào cũng được, nhưng vẫn có một khả năng không nhỏ sẽ biến hóa thành cuộc tranh phong giữa các Bỉ Ngạn đại nhân vật, tới lúc đó, một đống con kiến chết sẽ chẳng có ai quan tâm!

Nhưng hắn đang ở mạt kiếp, làm sao có khả năng chuyện gì cũng né tránh được, cuối cùng cũng sẽ tới lúc bị buộc tới hoàn cảnh không thể không ứng kiếp, hơn nữa muốn trưởng thành, thì buộc phải ma luyện, cái này cũng trốn tránh, cái kia cũng trốn tránh, thế sẽ mất đi ý nghĩa của việc chuyển thế trùng tu!

Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi gật đầu: “Được!”

............

Trong Ngọc Hư cung, giăng đèn kết hoa, hôn sự của Hà Mộ và Cửu Ly đang long trọng tiến hành.

Đám đại năng thần thông giả của Ngọc Hư như Quảng Thành tử, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Ngọc Đỉnh chân nhân đều dẫn theo môn hạ đệ tử tới chúc mừng, cùng đám đại thánh tiểu thánh của Yêu tộc như Ngưu Ma vương, Giao Ma vương, Bằng Ma vương, tiểu hồ ly Thanh Khâu, Khổng Tước Thái Ly, Phượng Hoàng Huy Quang luận đạo, biến hôn lễ thành nơi cho cao tầng của hai đại thế lực nâng cốc ngôn hoan.

Giờ lành vừa tới, cửa lớn Ngọc Thanh điện mở rộng, Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang ngồi ở trên giường, sau đầu là viên quang trong vắt.

Không khí lập tức trở nên túc mục trang nghiêm, dưới cái nhìn của các khách khứa, Hà Mộ và Cửu Ly dắt tay nhau đi vào, ba bước dập đầu, chín bước cúi đầu, tạ ơn của chưởng giáo ân sư.

Trong đám người, có một đôi mắt không hề nhìn họ. Na Tra mắt đầy dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Ngưu Ma vương.

Qua nhiều năm đi tìm hiểu, cuối cùng Na Tra đã xác định được, tên đầu sỏ năm xưa thời “Yêu loạn đại địa” đã làm sư phụ Thái Ất chân nhân của mình bị thương nặng, khiến đến thời cuối Thượng Cổ khó khăn không đột phá được, dẫn đến cuối cùng phải thọ tẫn mà tọa hóa, chính là “Bình Thiên Đại Thánh” Ngưu Ma vương!

Ngưu Ma vương là Tạo Hóa, nên đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Na Tra, trong lòng nó cười thầm, tự nghĩ, Ngọc Hư cung và Yêu tộc đang phát triển theo hướng giao hảo, mi làm cái gì được ta!?

Hơn nữa nguyên nhân chính khiến Thái Ất chân nhân thọ tẫn tọa hóa là do tự bản thân ông. Dù ông có bị nó làm bị thương nặng hay không, thì cũng không thay đổi được kết cục là ông không thể nào đột phá được. Nếu không, với tính tình của Ngọc Hư cung chưởng giáo Tô thiên tôn, ngài đã sớm hồi tưởng thời gian, ngăn cản việc này, làm Thái Ất chân nhân sống lại!

Hôn lễ tiếp tục tiến hành, khách chủ đều vui.

Ồn ào dần tan, từng đạo độn quang lần lượt rời khỏi Ngọc Hư cung, Na Tra đầy bụng oán khí và phẫn hận, trở về động phủ của mình, vắt thương ngang gối, không ngừng nghiến răng nghiến lợi.

Đột nhiên, trong lòng Na Tra một tia sáng xanh lóe qua. Trong đầu Na Tra xuất hiện một cảnh tượng huyền ảo, một cây bồ đề đung đưa, tỏa ra thanh tịnh, dưới cây là Hàn Quảng đứng đó, tay cầm diệu thụ.

“Ngươi định làm gì?” Na Tra híp mắt.

Hàn Quảng cười:

“Cho ngươi một cơ hội, không bắt ngươi phải trả ơn gì hết, bởi vì ngươi đã biết nó là cái gì, cũng biết kết quả nếu nắm được cơ hội này.”

Na Tra vô thức ngồi thẳng lên.

............

Sau khi rời khỏi Côn Luân giới Ngọc Hư cung, Ngưu Ma vương không trở về Yêu tộc, mà hóa thành một nam tử mặc bào xanh dáng người khôi ngô, hàng lâm tới một hòn đảo ở Đông Hải.

Tính nó mê nữ sắc, sau khi bị trấn áp ở Linh sơn vạn năm, vợ chính là Thiết Phiết công chúa và đám nhân tình đều đã sớm tọa hóa, sau khi thoát khốn, nó đã bị nghẹn một thời gian dài mới tìm được đối tượng vừa lòng.

Hòn đảo này hoang vu, kỳ hoa nở rộ, tỏa mùi hương thơm lạ. Ngưu Ma vương hạ xuống một động phủ, không gõ cửa, cửa đã tự mở ra. Đi vào trong phòng ngủ, nhìn thấy một cảnh Hải Đường xuân ngủ kiều diễm.

Mỹ nhân áo quần mỏng manh, lụa mỏng che thân, như ẩn như hiện, hết sức câu hồn, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ, làm người ta khô nóng cả người.

Ực, Ngưu Ma vương nuốt nước bọt, chụp lấy chén trà trên bàn ực một hơi, mới mò tới bên giường.

Qua một hồi điên loan đảo phượng, nó vừa lòng nằm xuống, cánh tay thô to ôm lấy mỹ nhân.

Đột nhiên, nó biến sắc, cảm nhận được sức mạnh của mình đột nhiên tiêu biến, vội lớn tiếng quát:

“Ngươi đã làm gì?”

“Ngươi là ai hả?!”

Mỹ nhân cười yếu ớt: “Thiếp thân nguyên là đồng nữ tọa hạ của Quan Âm Bồ Tát, bởi vì đọc kinh bị sai, dẫn tới tự sáng lập ra một phái, được Thiên Đế phù hộ, xem như cũng có thanh danh.”

“Ngươi là Hoan Hỉ Bồ Tát! Thiên Đế muốn làm gì hả?!” Ngưu Ma vương cảm nhận được tất cả “Ta khác” của nó cũng đều bị mất sạch sức mạnh!

“Nhờ có Thiên Đế phân phó, Huyền Nữ nhất mạch mới thu lưu đạo thống của thiếp thân, bây giờ Thiên Đế có chỉ, làm sao có thể không tuân?” Mỹ nhân sóng mắt lưu chuyển, “Ly tam sinh tam thế Vong Tình thủy đó nếu tách ra khỏi Xá Nữ âm chủng của thiếp thân thì không có chuyện gì cả, mà còn có ích, nhưng nếu chúng kết hợp với nhau, vậy thì trong thời gian ngắn, sẽ bị thiếp thân kềm chế.”

“Còn người giết ngươi, không phải là thiếp thân.” Ả đầy mị hoặc đứng dậy, phủ thêm một lớp lụa mỏng, đi chân trần ra mở cửa động phủ.

Đứng bên ngoài là Na Tra sắc mặt âm trầm.