Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, xách đao cầm kiếm leo lên xe ngựa, đề phòng Cố Tiểu Tang trước mặt. Xe ngựa chạy vững vàng, không hề xóc nảy bao nhiêu, thảm lót chăn nệm rất dày, gió lạnh không len vào được, lư hương nóng rực, đỏ hồng, trong thùng xe ấm áp như xuân, hương thơm vấn vít. Cố Tiểu Tang chống cằm, mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ:“Tướng công, vì sao không tin Tiểu Tang? Còn muốn mình tự lan tin tức, chỉ vào Thiện Tú Mi, nếu làm như vậy có hiệu quả, ta đã sớm làm rồi.” Tay áo của cánh tay chống cằm bị tuột xuống một nửa, lộ ra cánh tay trắng muốt nõn nà. “Dù sao cũng phải chứng thực một chút, bằng không cứ nghe người ta nói là tin, thì sớm hay muộn sẽ rơi vào cạm bẫy, chẳng còn lấy xác.” Mạnh Kỳ trong bụng thầm mắng đánh người không nói rõ chỗ yếu, mặt ngoài lại lạnh nhạt. “Có lý!” Cố Tiểu Tang cười hì hì tán đồng, trông rất tinh quái. Mạnh Kỳ không nói gì thêm, tinh thần ngoại phóng, cảm ứng con đường xe ngựa đi qua, phát giác nó rẽ mấy lần, đi vào phố Ngọc Kiều. Cố Tiểu Tang thấy Mạnh Kỳ trầm mặc, cũng không mở miệng, chỉ chống cầm mở to đôi mắt to tròn đen nhánh ngắm nghía mặt Mạnh Kỳ, làm hắn thấp thỏm bất an. Xe chạy tới cuối phố Ngọc Kiều, ba dặm phấn hồng, lung linh ánh nước. Bởi vì là ban ngày, nơi này có vẻ im lặng thanh lãnh, xe ngựa chạy nhanh qua, nhanh chóng tới cuối đường, rẽ vào một tiểu viện. Cố Tiểu Tang biếng nhác duỗi eo, vươn người đi vào trong viện, xoay người, nghiêng đầu vui vẻ nhìn Mạnh Kỳ:“Tướng công, chờ xem kịch vui nha.” Mạnh Kỳ cùng nhảy xuống, nghi hoặc:“Cái trò gì hay?” “Hì hì.” Cố Tiểu Tang dẫn Mạnh Kỳ vào, dựa vào tường sương phòng, chỉ vào một lỗ thủng, nói: “Nhìn xem.” Mạnh Kỳ Bát Cửu huyền công đã tu luyện tới mắt khiếu, không cần để sát vào cũng nhìn thấy hình ảnh bên kia cái lỗ, đó là một cái vườn ở bên cạnh, bên trong có rất nhiều cây cỏ, hoa lá. Hắn đang định hỏi, đã nghe thấy tiếng két, cánh cửa cách sân mở ra, một thiếu phụ kiều diễm đi vào, làn da nhẵn nhụi, cả người đầy đặn mượt mà. “Là cô ta......” Mạnh Kỳ thầm hô, là giả Hoan Hỉ Nhân Ma hắn đã gặp trên thuyền. Cố Tiểu Tang truyền âm nhập mật: “Ả là đệ tử của Tố Nữ đạo Hoan Hỉ Bồ Tát, am hiểu thải dương bổ âm, dùng lô đỉnh tu thân, nên thường xuyên giả trang Hoan Hỉ Nhân Ma mà không ai nhìn ra.” Có lẽ chính bởi vì như thế, nên lúc Thiện Tú Mi tìm người diễn trò mới dùng thẳng tên của Diệt Thiên môn...... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, vẻ mặt trở nên trịnh trọng. Vì đi sau đệ tử Tố Nữ đạo này còn có một người, Mạnh Kỳ không quen nhưng có biết, Tăng Hiền môn Bạch đường chủ! Bạch đường chủ năm nay gần sáu mươi, song tóc vẫn đen nhánh, thân thể cường tráng, biểu tình nghiêm túc. Lão xoay người đóng cửa viện, sau đó nét mặt thay đổi hẳn, cười mỹ mãn, ôm lấy eo thiếu phụ, hôn lấy hôn để lên mặt ả ta, miệng thì không ngừng tiểu tâm can tiểu bảo bối gì gì, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng đứng đắn vừa rồi. “Nam nhân khởi sắc tâm đều như vậy hả?” Cố Tiểu Tang tựa tiếu phi tiếu nhìn Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ bĩu môi, không đáp hỏi lại:“Đây chính là trò hay?” “Tiếp tục xem đi.” Cố Tiểu Tang mỉm cười, “Bạch lão nhân đến Nghiệp đô chọn mua, song bị đám tiện nhân nhìn chằm chằm, hôm nay rốt cuộc cũng thông đồng thành công, chỉ cần lên giường một lần thôi, lão sẽ rơi vào sự khống chế của Tố Nữ đạo ngay, khiến phạm vi nghi ngờ của tiểu tiện nhân sẽ thu nhỏ lại.” Mạnh Kỳ biết Bạch đường chủ có cảm ngộ thiên ngoại kỳ thạch, tức lão cũng có khả năng là Lôi Thần truyền thừa. Nếu lão bị loại trừ, phạm vi nghi ngờ của Tố Nữ đạo sẽ thu nhỏ lại xung quanh hắn, hơn nữa, lúc ấy, Bạch đường chủ cũng đã nhìn thấy hắn. Hai người thu mắt lại, không để Bạch đường chủ và thiếu phụ kia nhận ra. Hai người ôm nhau vào trong phòng, đóng cửa, sau đấy từ trong phòng truyền ra những tiếng rên rỉ làm người ta tiêu hồn. Thanh âm vọng qua như có như không, Mạnh Kỳ tuy xấu hổ, nhưng không phải chưa thấy chưa từng nghe, nên đứng im không nhúc nhích, Cố Tiểu Tang thì che miệng xấu hổ, nhưng cũng đứng yên, không hề né tránh. Qua một trận, tiếng rên rỉ chấm dứt, cửa phòng két một tiếng mở ra, thiếu phụ kiều diễm khoác lụa mỏng, phô bày thân thể, có thể thấy rõ trong phòng phủ đầy sương hồng. Khụ khụ khụ, một con ma ốm từ căn phòng bên cạnh đi ra, trong tay cầm một món đồ kì lạ, đi theo thiếu phụ vào trong phòng. Cố Tiểu Tang buông tay, khẽ phun một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa sẽn trắng trông rất sống động, dần dần tan đi. Mạnh Kỳ bỗng như thấy gần hơn, cứ như mình đứng ngay ngoài cửa sổ của căn phòng kia! Bạch đường chủ trần truồng nằm ở trên giường, mặt sảng khoái, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhận ra thiếu phụ và ma ốm đang đi tới đi lui. Hai người bưng một món đồ như tế đài. Mạnh Kỳ quay đầu nhìn Cố Tiểu Tang, Bạch Liên thần toán quả nhiên diệu dụng! Tuy không thể trực tiếp nhìn trộm trong phòng, chỉ có thể kéo gần “Cự ly”, hóa ba trượng chỉ còn một xích! Cố Tiểu Tang mặt tái nhợt, chỉ chỉ vào phòng, ý bảo Mạnh Kỳ nên nhìn chuyện trong đó. Kiều diễm thiếu phụ và ma ốm quỳ xuống lạy, trong miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên khói hồng tụ lại, chui vào tế đài. Tế đài phồng lên hai cái, sau đó khói bay ra, tạo thành một bóng người bằng khói hồng. Mũi cao, mắt sáng như tiên, là Thiện Tú Mi! Song khác ở chỗ Thiện Tú Mi này như đầy linh khí, phiêu nhiên xuất trần, như tiên nữ, Cố Tiểu Tang, Giang Chỉ Vi Nguyễn Ngọc Thư cũng không sánh bằng. Cô nàng vẫn ăn mặc kín mít như trước, nhưng những đường cong trên người vẫn đủ làm người ta miệng khô lưỡi khô. “Đây......” Mạnh Kỳ há hốc mồm, đây là Thiện Tú Mi, vậy người ở cạnh Vương Sách là ai? Hai người là quan hệ gì? Cố Tiểu Tang truyền âm nhập mật, khẽ cười:“Tướng công xuất thân Phật Môn, không cảm thấy nhìn quen mắt sao?” “Cái gì?” Mạnh Kỳ là hòa thượng nửa vời thôi à. Cố Tiểu Tang đáp: “Thiện Tú Mi là con gái chưởng môn Chu Sơn kiếm phái, xuất thân lai lịch võ công, những người quan hệ đều không có vấn đề, không hề liên quan gì Tố Nữ đạo, bằng không dựa vào cái gì giấu được các vị Tông Sư Vương gia? Nên khi tướng công hỏi ta cô ta có phải Huyền Nữ truyền nhân hay không, ta chỉ có thể trả lời là ‘Xem như’.” “Cô ta là truyền nhân Huyền Nữ, nhưng truyền nhân Huyền Nữ không phải cô ta.” Mạnh Kỳ nghe mà ngơ ngác, nhưng không kịp hỏi, vì thiếu phụ đã nói chuyện:“Hồi bẩm huyền chủ, đã lấy được tinh huyết Bạch lão nhân. Có thể làm bặc tính chi y.” Ả ném vật trong tay vào trong tế đài. trong tay “Thiện Tú Mi” xuất hiện một khối đá đen, chính là thiên ngoại kỳ thạch, song hình ảnh phấn hồng lắc lư, như muốn vỡ. Cô ta thả tay xuống, trùm lên tế đài, hai mắt nửa khép, trong miệng mặc niệm cái gì đó một lúc sau, mới mở mắt nói: “Không phải hắn, hơn nữa cũng có khả năng loại trừ vài người nữa...... Trước mắt chỉ còn năm kẻ đáng nghi, sớm hay muộn sẽ tìm ra Lôi Thần truyền nhân, các ngươi chú ý tìm kiếm ‘Quân Tử kiếm’ Mạnh Kỳ, ‘Tần Sơn danh kiếm’ Ninh Khả Phi......” Thanh âm thánh thót du dương, như tiên nhạc. “Huyền chủ, Đại La yêu nữ lại vô tung tích, có lẽ không còn đuổi theo chúng ta, hoặc vì ngại Vương thị, không thể không rút đi, chúng ta kế tiếp nên làm thế nào?” Yêu diễm thiếu phụ dò hỏi. “Thiện Tú Mi” Nhẹ giọng nói: “Từ nửa năm qua cho thấy trà trộn vào Vương gia không dễ, muốn song tu với truyền nhân hạo nhiên chi khí lại càng không dễ.” Nói xong, cơ thể cô ta cũng tan biến, hóa thành sương hồng. Lúc này, tầm mắt cũng bị kéo về, Mạnh Kỳ chỉ còn nhìn thấy sân nhỏ qua lỗ thủng. “Giết hết bọn chúng, thì chẳng còn ai biết tướng công là người đáng nghi nhất, không có sự tính toán dựa vào thiên ngoại kỳ thạch, đám tiểu tiện nhân Tố Nữ đạo chỉ có thể mò kim đáy bể.” Cố Tiểu Tang cười đến thanh trần thoát tục, nhưng giọng điệu lại ngập máu tanh, “Nếu lỡ bị bọn họ tập trung thân phận, với Bá Vương Tuyệt Đao và Lôi Thần truyền thừa, tướng công huynh có chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng không thoát được.” Mạnh Kỳ hỏi: “Huyền Nữ truyền nhân bị làm sao thế? Thiện Tú Mi với cô ta liên quan gì với nhau?” “Thiện Tú Mi là Huyền Nữ truyền nhân, nhưng Huyền Nữ truyền nhân không phải Thiện Tú Mi.” Cố Tiểu Tang mỉm cười lấp lửng,“Đây là Huyền Nữ đặc thù của Tố Nữ nhất mạch. Người ngoài không ai biết được điều ấy, nếu không phải ta may mắn đọc được ít điển tịch cổ, lại qua lại với cô ta vài lần, thì cũng không thể biết được.” Cố Tiểu Tang đột nhiên nhíu mày, nói thẳng: “Môn kì công này có tương tự với ứng thân của Phật Môn.” “Ứng thân?” Mạnh Kỳ làm hòa thượng cũng kha khá thời gian, cũng biết phân biệt Pháp Thân, báo thân, ứng thân, cái gọi là ứng thân, chính là một thân thể do Phật Đà Bồ Tát tùy duyên hiển hóa lên thế gian, ứng duyên ứng cơ ứng cầu mà khác nhau, có thể là thiếu niên, cũng có thể là lão giả, có thể là nông phu, cũng có thể là kĩ nữ. Cố Tiểu Tang gật đầu: “Chỉ là tương tự, nhưng cũng có khác biệt rất lớn. Ứng thân của truyền nhân Huyền Nữ trước Mở Khiếu kỳ nhiều nhất chỉ có thể có hai cái, còn phải căn cứ vào nhục thân, từ nhỏ đã phải dùng phương pháp đặc biệt để bồi dưỡng tâm linh và Nguyên Thần. Thiện Tú Mi chính là ứng thân được truyền nhân Huyền Nữa của Tố Nữ đạo bí mật bồi dưỡng, đi theo duyên với Lôi Thần và Vương Sách mà ‘Hiển hóa’, đi vào Hoàn Châu, võ công lai lịch thân phận đương nhiên không có vấn đề.” “Nghe đồn khi bước vào nửa bước Pháp Thân, Huyền Nữ truyền nhân có ba ngàn ứng thân, ứng duyên ứng phân ra song tu với ba ngàn nam tử khác nhau, đến khi đại thành, ba ngàn ứng thân cùng tồn tại, bạch nhật phi thăng, ngưng thành pháp thể.” Mạnh Kỳ nghe mà kinh hãi, không ngờ thế gian lại có thứ võ công thế này, không hổ là thế giới thần ma vô tính trước khi có Đạo Tôn Phật Tổ: “Vậy nếu giết Thiện Tú Mi, chẳng phải là cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chân thân của Huyền Nữ truyền nhân?” Một khi đã như vậy, giết có ích lợi gì! “Vừa rồi hình đồng tiên thần hiển hóa cho thấy chân thân của Huyền Nữ truyền nhân đang ở tại Nghiệp đô, chỉ có chém chết ứng thân, mướn có thể lợi dụng sự liên hệ của ứng thân và bản thể để tìm ra chân thân của cô ta, giết cô ta.” Gương mặt của Cố Tiểu Tang vẫn rất vô cùng thánh khiết, không chút lãnh khốc tàn độc như giọng điệu của cô. Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Ta phải phối hợp với cô như thế nào? Giả mạo thân phận lẩn vào Vương gia?” Hắn đã quyết định tiên hạ thủ vi cường. “Không cần giả mạo, thân phận nếu là giả, cuối cùng sẽ bị vạch trần.” Cố Tiểu Tang khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói, “Mong tướng công lấy thân phận ‘Lôi đao cuồng tăng’ giá lâm Nghiệp đô, dùng chuẩn bị võ cử làm lý do, đấuvới các vị cao thủ mở khiếu, gồm cả đệ tử Vương thị.” “Thiếu Lâm ở đây thế đan lực bạc, chờ đến khi giới luật tăng vạn dặm xa xôi đuổi tới, tướng công đã sớm dùng danh nghĩa đại hiệp chính phái, diệt trừ tà ma ngoại đạo nghênh ngang bỏ đi rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 224: Bí mật của Huyền Nữ truyền nhân
Chương 224: Bí mật của Huyền Nữ truyền nhân