TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Dâu Trời Phú
Chương 1504: 1503

“Một chàng trai thật đàng hoàng!” “Sao không có người trong tộc đi cùng thế, chỉ có một người tới sao?”

Bỏ qua tiếng bàn tán bên ngoài, ở bên trong, Nghệ An đang tò mò5nhìn ngắm đôi chim nhạn. “Ở đâu ra thế?” Vệ Kỳ bày ra tư thế giương cung bắn.

Nghi An không tin, “Tháng Giêng lạnh như thế, chim nhạn đều bay về phương Nam tránh rét hết rồi, chàng đi đầu bắn chứ?”

“Tất nhiên ở đâu có thì chạy tới đó săn rồi.”

Nghi An nhướng mày. Cao Xương ở phía sau không nhịn được, “Phu nhân, tướng quân phải đi một chuyến về phía Nam mới…”

“Ai cho ngươi lắm miệng.” Sau lễ Nạp Thái là Vấn Danh.

Lên chùa xin quẻ, quẻ phán duyên trời tác3hợp.

Ngày bảy tháng Ba, lễ Nạp Cát, lại gọi là “quá văn định“. Vệ Kỳ chuẩn bị tam sinh* rượu lễ, cũng chính thức gửi sinh thư**.

*Tam sinh: ba loại gia súc để cúng tế là bò, dê, lợn. *Sính thư: thư cầu hôn. Ngày mùng ba tháng Tư, ngày Nạp Trưng, cửa lớn rộng mở, rất nhiều rương gỗ đỏ được nâng ra khỏi phố, xuyên qua các con đường, cuối cùng đưa vào nhà gái. Trong lúc đưa lễ, có một người hầu sơ ý vấp ngã làm rơi một rương gỗ đỏ, bạc trắng lăn ra đầy đất.

Bốn phía vang lên tiếng hít khí lạnh của dân chúng đứng nhìn. Tuy nói vào ngày đưa sính lễ, nhà trai sẽ chuẩn bị “tiền biểu”, nhưng số lượng bao nhiêu lại tùy thuộc vào từng gia đình.

Phong phú như thế này quả thực hiếm có.

Mà đây mới chỉ là một tương đấy, còn vô số rương khác đang không ngừng được nâng vào trong nữa kìa. “Cô nương nhà này tốt số thật!”

“Tướng quân đón dâu, làm sao có thể keo kiệt được chứ?”

Bào ngư, hàu, sò điệp, nấm đông cô, tôm, mực, hải sâm, vây cá, bong bóng cá, đủ mọi loại hải sản.

Trái dừa, ý là sớm có con trai. Long nhãn khô, cành khô, hồ đào khô, cành cây tươi, mang ý nghĩa sinh sôi nảy nở.

Tráp nhỏ, bên trong có hạt sen, bách hợp, cây trắc bách diệp, hai cặp cau, hạt vừng, đậu đỏ, đậu xanh, táo đỏ, hồ đào, long nhãn, còn có dây tơ hồng, bao lì xì đỏ, vàng, trang sức, cùng với một cặp nến long phượng, một đôi câu đối.

Bên trên gọi là “lễ bánh“.

Nghi An nhận lễ thì tất nhiên phải đáp lễ. Có điều Vệ Kỳ đã cho người chuẩn bị nên bản thân nàng vô cùng nhàn nhã.

Ngày năm tháng Năm, ngày đón dâu. Nghệ An được nha hoàn gọi dậy từ sớm, mặc quần áo, chải đầu, trang điểm. Vệ Kỳ mặc hỷ bào màu đỏ, cưỡi trên chiến mã, theo sau là thần binh. Dòng người cuồn cuộn tiến vào phố nhỏ.

Vốn dĩ tân nương sẽ được huynh trưởng cũng lên kiệu, nhưng vì Nghi An không có, Vệ Kỳ lập tức tiến quân thần tốc, bế nàng lên rồi đưa vào kiệu hoa. “Từ nay về sau, ta không chỉ là phu quân của nàng mà còn là người nhà mẹ đẻ của nàng.” Nghi An khoanh tay ôm lấy đầu vai người đàn ông, nhoẻn miệng cười.

“Được.” Về đến phủ tướng quân, người xướng lễ đã chờ từ lâu, “Tân lang tân nương, hai họ hợp làm một, trước thời phụng tổ tiên, sau sinh con đẻ cái.”

“Nhất bái thiên địa!” Vệ Kỳ và Nghệ An đồng thời xoay người ra phía cửa chính vái lạy. “Nhị bái tổ tiên!”

Đúng lúc này, một giọng nói cao vút đè âm thanh của người xướng lễ xuống. “Bệ hạ giá lâm!” Khách khứa đồng thời ồ lên, ánh mắt Vệ Kỳ nghiêm nghị, khẩn trương, Nghệ An túm chặt làn váy theo bản năng. Toàn trường tĩnh mịch đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi. Thú Thành Để bước vào chính đường trong bầu không khí như thế.

Mọi người quỳ lạy: “Cung nghênh thánh giá…”

Vệ Kỳ và Nghệ An cũng không phải ngoại lệ. Thú Thành Đế ngồi xuống ghế đầu, vung tay lên: “Bình thân. Trẫm nghe nói nhà Vệ khanh gia có hỷ nên tới chia vui.”

“Mạt tướng có tài đức gì mà làm phiền thánh giá…” “Không sao.” Tiêu Quý Thừa nở nụ cười, tầm mắt tùy ý nhìn sang phía tân nương, ánh mắt sắc bén tựa như muốn nhìn xuyên qua khăn che mặt để thấy rõ gương mặt che giấu bên trong.

Vết thương của Hòa Tuyền đã sớm lành lại, hiện giờ việc hầu hạ Hoàng để lại trở về tay hắn. Giờ phút này, ánh mắt hắn nhìn tân nương chẳng khác gì với Thú Thành Đế cả.

Lúc trước tới phủ Tướng quân bắt người, hắn đã cảm thấy nữ tử này rất quen mắt, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu đã gặp qua thì chắc chắn sẽ không quên.

Nhưng mà hắn lại nghĩ mãi cũng không nhớ ra được. Trong thời gian dưỡng thương, hắn vừa hận Vệ Kỳ, vừa cố đào trong ký ức, hắn đã nhớ ra rồi!

Không ngờ đó lại chính là Dao Thù cô nương đã khiến toàn trường kinh diễm trong Di Hồng Viện. TX Hòa Tuyền lập tức báo cáo, lúc này mới có chuyện Thú Thành Đế ngự giá thân chinh.

Vệ Kỳ tiến lên, cung cung kính kính hành lễ: “Bệ hạ bao dung, mạt tướng từ nhỏ đã mất cha, không bao lâu2sau lại mất mẹ, cũng không thân gì với tông tộc, lớn lên trong cô độc, lẻ loi một mình. Nhờ được Bệ hạ thưởng thức, đi theo bên cạnh người, có cầu quân phụ, không những là vua mà còn là cha. Mạt tướng to gan, khẩn cầu Bệ hạ ngồi ghế trên, chịu một bài thành tâm của phu thê5chúng thần!”

Nói xong liền vén áo gấm lên, hai đầu gối hạ xuống. Tân lang đã tỏ thái độ, tất nhiên tân nương cũng học theo.

Đã nói tới nước này rồi, nếu Thú Thành Đế còn cố tình làm khó ngay trước mặt khách khứa thì chỉ sợ ngày mai, tin tức tân để khắc nghiệt, thiếu tình cảm sẽ như mọc6cánh mà bay khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Trong thời điểm quan trọng vừa mới thâu tóm Đại Diệu, sắp xuất chinh diệt nước Lê, nếu làm vậy thì sẽ khiến thần dân sợ hãi, một khi hậu phương bất ổn thì tiền tuyến cũng chịu liên lụy.

Huống chi, hắn còn tính toán trong lúc xuất chinh sẽ để Vệ Kỳ giám quốc5nữa. Dù suy xét từ góc độ nào thì lúc này cũng đều không thể làm khó dễ.

Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, còn là nữ nhân chưa nhìn thấy dung nhan bao giờ, cần gì chỉ vì thỏa mãn một chút tò mò trong lòng mà làm tổn thương tới tình cảm quân thần chứ?

Tiêu Quý Thừa thầm mắng3mình hồ đồ, “Hòa Tuyền, mang thanh ngọc như ý do nước Triệu đưa tới không lâu trước đây tặng cho phu thê Vệ tướng quân.”

Trong lòng Hòa Tuyền tràn đầy khó hiểu, nhưng hắn đã nhanh chóng thu lại cảm xúc, cung kính tuân mệnh.

“Mạt tướng khẩu tạ!” Trong mắt Thú Thành Để hiện ra vẻ cảm động: “Ở trên triều đình, trẫm là quân, khanh là thần; nay ngày lành tháng tốt, trẫm là cha, khanh là con. Cớ sao lại hành đại lễ như thế? Đứng lên mà nói.”

“Mạt tướng tuân mệnh!”

Người xướng lễ nhận được ánh mắt ra hiệu của tân lang, cao giọng hô lên… “Tam bái quân thượng!” Vệ Kỳ và Nghệ An khom lưng bái lạy Thú Thành Đế, một người động tác dứt khoát, một người lả lướt nhẹ nhàng. Lại có một sự ăn ý và hài hòa không nói nên lời. Trong lòng Tiêu Quý Thừa xuất hiện một chút buồn bực, tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Người xướng lễ: “Phu thê giao bái…”

Kết thúc buổi lễ. Tiêu Quý Thừa không ở lại lâu, sau khi tân nương được đưa vào động phòng, hắn uống một ly với Vệ Kỳ rồi dẫn theo Hòa Tuyền về cung. Khách khứa quỳ xuống cung kính đưa tiễn, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Hoàng đế đầu nữa, tất cả mới nhẹ nhàng thở ra. Tiệc rượu lập tức trở nên náo nhiệt. Nghệ An được nha hoàn đỡ vào phòng tân hôn. Rất nhanh, Vệ Kỳ cũng theo vào. Phất tay, cho người lui ra. Đợi đến khi cửa phòng khép lại, lập tức đi tới bên giường, vội vàng vén khăn voan che mặt tân nương lên. Má đỏ môi hồng, da trắng như sứ, đôi mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời sao, lộng lẫy mà lóa mắt.