“Ừ, em không say, mượn rượu giả khùng thôi.”
Đàm Hi vùi vào trong ngực của anh, nghe thấy vậy, cười hì hì, “Anh biết hả?”Lục Chinh nhìn cô một cái, ném người lên ghế sofa.Không ngờ, Đàm Hi đột nhiên đưa tay kéo anh một cái, thế là hai người cùng rơi xuống ghế sofa.Lục Chinh nằm trêи, cổ nằm dưới.Bốn mắt nhìn nhau, hàng mi Đàm Hi chớp chớp: “Đại Điểm Điềm, em… có câu hỏi này muốn hỏi anh.”“Ů.”Cô hít một hơi thật sau, “Nếu như, em nói là nếu như, có một ngày em gây họa, anh… sẽ làm sao?”Đôi mắt người đàn ông hơi tối lại: “Họa lớn cỡ nào?”“… Rất lớn.”Lục Chinh hồi lâu không lên tiếng, chỉ nhìn cố.Đàm Hi nuốt nước bọt. Đột nhiên cô không muốn biết câu trả lời, mở miệng cười: “Em chỉ hỏi thôi…” Nhìn vào đôi mắt nghi ngờ của người đàn ông, cô cố gắng khiến nhịp tim đập lại bình thường, “Chẳng qua muốn thừa lúc anh vui, em đặt gạch trước tấm thẻ bài miễn chết của anh thôi mà…” “Nếu như anh có thể giải quyết được.” Lục Chinh đột nhiên lên tiếng.Đàm Hi hơi ngừng lại, đụng trán vào lồng ngực anh, khẽ ừ một tiếng, “Biết ngay anh thương em mà.”“Chỉ được cái đức hạnh này!” Đổi mỗi người đàn ông nở nụ cười, ánh mắt thật dịu dàng.Lúc này, Lục Chinh chưa từng nghĩ đến, cái “gây họa” trong lời nói của Đàm Hi lại lớn đến như vậy, lớn đến nỗi anh cũng không thể giải quyết được…Tối nay, long trời lở đất, tất nhiên là một trận không thể nói thành lời.Ngày hôm sau, Đàm Hi dậy rất sớm. Lục Chinh thức dậy lúc cổ kéo chăn ra.“Sớm vậy?”“Đúng vậy, hôm nay tham qua tổng quân khu.” Cô đứng trước gương để mặc đồ, nhìn người đàn ông cười một cái.Lục Chinh: “Anh đưa em đi.”“Khỏi, em hẹn với mọi người rồi, anh đến làm gì chứ?”Hành động của người đàn ông dừng lại, “Cũng được. Khi nào xong?”“Khoảng ba bốn giờ chiều.”8 giờ 15 phút, Lục Chinh ra khỏi cửa. Đàm Hi sửa sang lại cổ áo, quấn tóc lên trêи, cố định ở sau ót, áo trắng quần trắng, sạch sẽ gọn gàng.Ăn sáng xong, cách lấy ba lô, ra khỏi cửa.9 giờ 20 phút, Đàm Hi gặp Hàn Sóc ở quảng trường trung tâm. Hai người chạy đến quân khu.9 giờ 30 phút, mọi người tập hợp đồng đủ.10 giờ, một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc quân phục từ bên trong đi ra đón.Ánh mắt mọi người đều cùng nhìn qua trêи vai, à… quân hàm Thiếu tá.Sau đó mới nhìn mặt người đó, cặp lông mày đen, mắt to, mi tâm hiện lên sự cứng rắn, thô lỗ của người đàn ông phương Bắc.“Tôi họ Trương, hôm nay phụ trách đưa mọi người đi tham quan. Trước khi đi, tôi xin nói rõ với mọi người vài điểm sau. Thứ nhất, không được bước vào những địa điểm không cho phép, người vi phạm xử lý theo luật. Thứ hai, cố gắng hoạt động theo nhóm. Nếu bị bỏ rơi, cũng không sao, một lát lúc mọi người đi vào trong sẽ được đeo một cái đồng hồ định vị, tiện cho tôi tìm người bất kỳ lúc nào. Tất cả đã nghe hiểu rồi chứ?”“Hiểu rồi.”“Được, bây giờ đi theo tôi vào trong.”“Thiếu tá, đây là?” Lính giữ cửa quét qua đám người sau lưng anh ta, khó hiểu hỏi.Trương Bính rút một tờ A4 trong túi văn kiện ra, đưa cho đối phương xem: “Đây là lệnh cấp trêи, tôi phụ trách đưa họ đi tham quan, bên dưới có thông tin cặn kẽ của mỗi người, các anh có thể tiến hành kiểm tra.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Dâu Trời Phú
Chương 948: 945
Chương 948: 945