TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Dâu Trời Phú
Chương 659: 656

Ngày hôm sau, hai giờ chiều, Sầm Đóa Nhi gọi điện tới cực kỳ đúng giờ.

Mười lăm phút trước Đàm Hi mới buông bút vẽ, giờ đang bị đồng chí Điểm Điểm nào đó bắt ăn cơm trưa, “Hình như tay nghề của иɦũ ɦσα Trương lại tăng lên…”

Còn chưa nói xong thì điện thoại đã đổ chuông.

Lục Chinh thuận tay đưa điện thoại cho cô, Đàm Hi liếc nhìn số hiển thị, một chuỗi dãy số vẫn được tính là quen mắt.

Cô nhìn thoáng qua Lục Chinh, dùng khẩu hình nói ra ba chữ “Sầm Đóa Nhi“.

Anh nhướng mày, ý bảo cổ mau nghe đi.

Dù sao, hai người còn đang cá cược với nhau, giờ là lúc có kết quả.

“Sầm Tổng, cô nghĩ kỹ rồi chứ?” Đàm Hi nói với giọng điệu vui vẻ.

Đầu bên kia yên lặng một hồi lâu mới đáp: “… Tôi đồng ý. Nhưng mà tôi có hai điều kiện.”

“Nói nghe xem nào.”

“Cô không được can thiệp vào vận hành của Sầm Thị, hơn nữa chuyện Hội đồng quản trị cô phải tự thu phục.”

“Được thôi. Tôi sẽ bảo luật sư của tôi liên hệ với cô, sau khi ký xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần thì tôi sẽ nói với cô cách để đối phó với Hội đồng quản trị.”

Sầm Đóa Nhi nhíu mày: “Cho tới thời gian chính xác đi.” Ai biết đây có phải kế hoãn binh hay không chứ.

Huống hồ, Sầm Thị cũng không chờ nổi nữa.

“Muộn nhất là sáng mai luật sư sẽ tới. Trình tự tiếp theo, chỉ cần Sầm Tổng phối hợp thì tôi nghĩ sẽ chẳng mất bao nhiêu thời gian đầu.”

Sầm Đóa Nhi sợ Đàm Hi có mưu mô thì sao Đàm Hi có thể yên tâm cô ta được chứ?

Quan hệ hiện tại của hai người còn cách hai chữ “tin nhau” quá xa, cùng lắm chỉ được coi là nhu cầu lấy lợi ích làm trọng, nhìn thì tưởng lỏng lẻo nhưng lại rất chặt chẽ.

Dù sao thì trêи đời này chẳng có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn mà thôi.

Sẩm Đóa Nhi: “Được.”

Đàm Hi cười nhẹ: “Vậy thì Sầm Tổng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Đầu bên kia lập tức cúp máy, nghĩ chắc trong lòng vẫn còn đang tức giận.

Cười xùy một tiếng, Đàm Hi cũng chẳng tỏ ra giận gì. Bấy người ta như thế thì cũng phải cho người ta có cơ hội phát tiết chứ, tránh cho nhịn quá lại thành nội thương.

“Thành công à?” Lục Chinh ngồi ở đối diện, ánh mắt nặng nề.

“Đại Điềm Điểm, đã đánh cược thì phải chấp nhận thua nhá,“ Đàm Hi chống một tay lên bàn, cúi người nâng cằm anh lên, “Đêm nay, anh ngoan ngoãn nằm im cho em, không cho phép phản công!”

“Em chắc là em ép nổi anh không?” Người đàn ông nhướng mày, sự u ám trong đáy mắt bắt đầu cuộn lên.

“Đã nói là không được phản kháng cơ mà!”

Khóe mắt Lục Chinh khẽ giật.

Đêm nay lại là một trận quần chiến trời long đất lở. Anh đè em, em đè anh, đè tới đè lui cuối cùng chẳng phải vẫn quy về chuyện đó hay sao?

Hôm sau, Đàm Hi vẫn còn đang trong giấc mộng thì Trình Vũ đã mang theo hợp đồng soạn thảo suốt một đêm đi tới Sầm Thị.

Lễ tân: “Chảo cổ, xin hỏi cô tìm ai?”

Trình Vũ: “Sầm Tổng.”

Lễ tân: “Xin hỏi, cổ có hẹn trước không?”

Trình Vũ: “Có. Tôi là luật sư.”

Lễ tân: “Luật sư Trinh, phải không ạ?”

Trình Vũ: “Ừm.”

Lễ tân: “Xin chờ một chút, tôi gọi điện báo tin cho văn phòng Tổng giám đốc.”

Năm phút sau, thư ký xuống dưới đón người, “Luật sư Trình, mời đi lối này.”

Trình Vũ chờ trong phòng họp nhỏ chưa tới hai phút thì Sầm Đóa Nhi đã dẫn theo một người đàn ông cầm túi tài liệu đi vào.

Hai bên bắt tay, nói chuyện, sau đó đi vào vấn đề chính.

Trình Vũ: “Đây là “Hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần” mà tôi đã soạn thảo dựa theo ý của cả Đàm Tổng và Sấm Tổng, các vị có thể xem qua. Tốt nhất có bến pháp chế ở đây để nếu có vấn đề gì thì có thể để đạt ngay, hai bên cũng có thể kịp thời thương thảo.”

Người đàn ông cầm tài liệu: “Cứ đưa tôi là được.”

Từ lúc vào cửa đến giờ, Sầm Đóa Nhi vẫn không nói câu nào, sắc mặt vẫn cứ khó coi như trước, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng “Đàm Tổng” cực kỳ chói tai từ miệng đối phương.

Rốt cuộc từ lúc nào mà Đàm Hi đã lăn lộn tới được cả danh hiệu “Tổng” kia rồi?

Trước đó, ấn tượng của Sầm Đóa Nhi về cô cũng chỉ gói gọn trong một màn đụng độ ở trung tâm thương mại lần đầu tiên.

Hai người nổi lên tranh chấp chỉ vì một cái áօ ɭót. Sau đó lại gặp Lục Chinh, Đàm Hi thị uy với cô ta bằng việc tuyên bố quyền sở hữu… Đấy là bạn trai của tôi!

Kiêu ngạo, đắc ý, đuôi vểnh lên tận trời, y như một cô nàng vô học, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi trác táng.

Cho dù sau đó, biểu hiện của cô ở trong bữa tiệc của Cố gia được đánh giá là đoan trang, sâu sắc thì vẫn không thể gạt bỏ được hình tượng xấu xí của cô vốn đã bén rễ sâu trong ký ức của Sẩm Đóa Nhi.

Cô ta còn từng cảm thấy tiếc hận: Sao Nhị Gia có thể coi trọng loại phụ nữ này cơ chứ?

Nhớ rõ khi đó, thân phận của cô vẫn còn buộc chặt với Tần gia, là vợ của Tần Thiên Lâm, còn bây giờ lại…

Chỉ có thể nói, phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Trong mắt Sâm Đóa Nhi lộ ra vẻ tự giễu.

Suốt bốn mươi phút, trong phòng họp chỉ nghe thấy tiếng lật giở từng trang giấy.

Trình Vũ chờ rất kiên nhẫn, cũng không có bất kỳ thái độ nóng nảy, bực bội nào.

Cho đến khi người đàn ông cầm tài liệu lật đến từ cuối cùng, cô ta mới mở miệng hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Sẩm Đóa Nhi cũng nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi, chỉ thấy hắn gật đầu đáp lại.

Lúc Trình Vũ rời đi thì đã tới gần trưa. Đứng ở cửa Sắm Thị, chưa bao giờ cô ta cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn của bản thân mình như lúc này,

Quả nhiên, đi theo Đàm Hi có thịt ăn.

Cô ta lấy điện thoại ra, bấm gọi đi, “Tôi là Trình Vũ đây.”

Đầu bên kia truyền sang giọng nói nhẹ nhàng: “Xong rồi chứ?”

“Kỷ rồi.”

“Được, làm chị phải vất vả đi một chuyến rồi, chuyện công chứng sau đó cố gắng thúc đẩy nhanh nhất, tránh đêm dài lắm mộng.”

“Tôi hiểu rồi.”

Đàm Hi buông điện thoại ra, bò dậy khỏi giường. Sáng ra Lục Chinh đã đi làm, chỉ còn lại mình có ngủ tới tận trưa mới dậy.

A, cẩm thủ!

Đứng trước gương trong phòng tắm, Đàm Hi chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭót, đang kiểm tra vùng xương quai xanh và bên sườn eo. Mẹ kiếp, nếu không phải dấu hôn thì cũng là dấu tay, bực quá đi mất!

Tùy tiện kiếm đồ ăn lấp đầy dạ dầy, sau đó Đàm Hi lại lấy giá vẽ ra, tiếp tục tố màu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong hôm nay sẽ xong được bức “Triều Dương” này.

Bỏ công sức gần một tháng trời, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy thành quả rồi.

Trần Khải phát hiện, trong khoảng thời gian này, BOSS nhà anh ta có vẻ cực kỳ… dễ tính?

Ví dụ như lúc này, đọc tài liệu thôi mà cũng có thể mím môi nửa cười nửa không.

“Lục Tổng, đây là báo cáo tài vụ quý vừa mới được sửa lại và nộp lên…”