TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 509: Ổn định mới là việc trước tiên

Chú cháu Tuân Úc Tuân Du giật mình hiểu ra. Dụng ý thực sự của Tào Tháo đã không còn nghi ngờ gì nữa qua câu hỏi này.Trong bụng Tào Tháo không hề muốn xử trí Tào Bằng. Cũng khó trách. Tào Bằng giết Vi Đoan thì không khác nào giải quyết cái gai trong lòng Tào Tháo. Trước đây Tào Tháo còn đau đầu vì việc gia tộc Quan Trung ra sức ủng hộ Vi Đoan làm Lương Châu mục. Bây giờ Vi Đoan đã chết, như vậy đề nghị của gia tộc Quan Trung cũng tự nhiên mà tan thành mây khói. Tào Bằng đã lập công! Làm sao Tào Tháo lại có thể xử trí chứ?

Tào Bằng không ngừng lập công lớn, tin chiến thắng liên tiếp báo về từ tây bắc. Tào Tháo đúng là có ít nhiều đề phòng Tào Bằng. Nhưng tổng thể mà nói, trong lòng Tào Tháo vô cùng thưởng thức Tào Bằng nên vẫn không có phản ứng gì. Nếu bởi vì đề phòng mà cho rằng Tào Tháo nghi kỵ là đã nghĩ sai. Tào Tháo tín nhiệm con cháu trong nhà không hề phân biệt. Sở dĩ hắn đề phòng Tào Bằng là có duyên cớ. Tào Bằng và Tào Xung quá thân mật khiến cho Tào Tháo có phần lo lắng. Tào Xung là người đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Tào Bằng.

Nhưng thực tế là Tào Tháo rất tín nhiệm Tào Bằng, chưa bao giờ tiêu giảm. Sở dĩ hắn đặt câu hỏi với Quách Gia vì một nguyên nhân rất đơn giản. Quách Gia có quan hệ chặt chẽ với gia đình Tào Bằng. Trong thành Hứa Đô này mọi người đều biết việc con trai của Quách Gia là Quách Dịch đã bái Tào Nam, là tỷ tỷ của Tào Bằng làm giả mẫu cũng là mẹ nuôi. Có thể thấy quan hệ giữa hai nhà mật thiết thế nào. Hỏi ý kiến Quách Gia thể hiện việc sẽ không xử trí Tào Bằng.

Lông mày Tuân Úc hơi nheo lại một chút, muốn mở miệng nói nhưng lời ra tới miệng rồi lại nuốt trở vào trong. Quách Gia trầm ngâm một lát rồi nói:

-Vi Đoan được triều đình sắc phong làm thứ sử Lương Châu, bổng lộc vạn thạch. Mặc dù Tào Bằng có chiến công hiển hách nhưng chung quy vẫn là cấp dưới của Vi Đoan. Dưới mà phạm thượng là xúc phạm kỷ cương và pháp luật của triều đình, càng không thể nói là vì thù riêng mà sát hại quan to của triều đình, tội không thể thứ. Nếu như chúng ta không trừng phạt thì e rằng sẽ rối loạn triều cương và pháp luật của triều đình.

Ánh mắt Tuân Úc ánh lên vẻ tán đồng. Tào Tháo không tỏ vẻ gì, chỉ gật gật đầu:

-Nói tiếp đi!

-Phải trừng phạt Tào Bằng, tuyệt đối không thể tránh. Theo ta thấy, có thể cách chức thái thú Hà Tây và Bắc Trung Lang tướng của hắn rồi sai người đi tới Lương Châu tầm nã về đây. Dựa theo luật pháp thì giết Vi Đoan là tử tội. Tuy nhiên trước đây hắn đã giành được Võ Uy, trấn áp loạn Mã Đằng, ổn định thế cục Lương Châu, cũng là công lao to lớn. Xem cả công lẫn tội thì có thể miễn được tử tội nhưng tội thì không thể không tha, có thể phán tội quỷ tân tam tuế.

Quỷ tân tam tuế?

Con ngươi Tào Tháo chợt lóe lên, có chút do dự. Không hề nghi ngờ gì, hắn cũng thấy quỷ tân tam tuế có chút hợp lý.

Cái gọi là “quỷ tân » là một loại hình phạt tù thời kỳ Tần Hán. Lúc ban đầu vì có tên là Tân Nhi nên được đặt như vậy. Quỷ tân lo những việc tạp dịch cho quan phủ, làm các lao động thủ công chân tây. Quỷ tân tam tuế chính là việc trừng phạt làm những công việc này trong vòng ba năm. Bây giờ trong thời đại nhà Hán thì hình phạt này được xếp là hình phạt bậc trung bình. Chiếu theo pháp luật thì nó giống với việc trừng phạt cải tạo lao động của đời sau này. Nó được chia làm năm bậc. “Thị phạt” là phạt một năm, “ti khấu” là phạt hai năm, “quỷ tân” là ba năm, “hoàn thành đán” là phạt bốn năm, “mao kiềm thành đán” là phạt bốn năm. Đương nhiên ngoại trừ những hình phạt đó ra còn có các loại hình phạt dành cho tử tội không liệt kê ra đây.

Tào Bằng giết quan lớn của triều đình, hơn nữa lại là quan lớn vạn thách, theo luật là phải trảm! Nhưng thời Hán còn có cơ hội được chuộc tội, huống chi Tào Bằng đã lập đại công to ở Lương Châu. Quách Gia cũng nói phải cân nhắc cả công lẫn tội. Nhưng cuối cùng thì cân nhắc như thế nào đây? Phải hoàn toàn xem xét tâm tư của người nào quyết định.

Vốn là Tào Bằng đã lập đại công. Nếu so sánh cả công lẫn tội thì có thể nói là không phạt không thưởng. Nhưng có điều, lần này hắn đã đâm vào cái sọt quá lớn. Nếu chỉ đơn giản là cân nhắc cả công lẫn tội thì khả năng sẽ chọc giận toàn bộ gia tộc Quan Trung. Cho nên việc bãi quan cách chức đã là việc tất nhiên. Theo ý của Tào Tháo là xem xét cả công và tội thì bãi quan chưc thôi là đủ rồi. Nhưng không ngờ Quách Gia lại thêm vào quỷ tân tam tuế, tương đương là đi cải tạo lao động ba năm.

Quách Gia nói quá những ý định của Tào Tháo khiến trong lòng Tào Tháo sinh ra ý không vui. “Ta cho ngươi phát biểu ý kiến là cho ngươi nghĩ biện pháp giảm miễn tội trừng phạt Tào Bằng. Ngược lại ngươi nói xét công và tội, bãi quan chức là được, còn muốn thêm vào quỷ tân tam tuế?” Ánh mắt Tào Tháo nhìn Quách Gia lập tức có phần không vui, trong lòng có chút tức giận.

Làm sao Quách Gia lại không đoán ra tâm tư của Tào Tháo chứ? Nhưng gã không hề muốn thay đổi chủ ý, lớn tiếng nói:

-Chủ công, nếu như Hữu Học giết người bên ngoài thì xem xét ưu khuyết điểm là được rồi. Nhưng vấn đề là người bị giết là viên quan lớn hưởng bổng lộc vạn thạch của triều đình. Mà sau lưng tên quan lớn này liên quan đến toàn bộ lợi ích của gia tộc Quan Trung. Nếu như chủ công không mạnh tay trừng phạt, không nói đến việc gia tộc Quan Trung không hề hài lòng, chỉ sợ pháp luật kỷ cương sau này sẽ bị ảnh hưởng lớn. Cho nên, hoặc là chủ công không xử phạt Hữu Học. Còn nếu xử phạt thì phải xử phạt thật nặng để noi gương sau này. Nếu không ngày sau tất có đại họa. Đây là sát kê tố hầu. Đây không chỉ dập tắt sự phẫn nộ của gia tộc Quan Trung mà còn cảnh cáo kiêu binh mãnh tướng.

Trên thực tế, kiêu binh mãnh tướng theo Tào Tháo đánh chiếm Ký Châu càng ngày càng ngông cuồng. Điểm này Tào Tháo có lẽ không cảm thấy được nhưng Quách Gia lại nhạy cảm phát hiện ra. Tướng lãnh Tào quân càng ngày càng kiêu căng, không phải là một chuyện tốt. Nhưng vì không tìm thấy một thời điểm thích hựp nên Quách Gia cũng không có cách nào mở miệng, lại càng không tiện đi cảnh cáo tướng lãnh.

Vừa lúc nào thì Tào Bằng lại giết Vi Đoan. Quan hệ của Quách gia và Tào gia không cần phải nói nhiều. Cũng vì nguyên nhân này nên Quách Gia cảm thấy phải mượn cơ hội này để cảnh cáo tướng lãnh trong Tào quân. Tào Bằng là cháu họ của Tào Tháo. Đồng thời hắn lại là trung nguyên danh sĩ, có danh vọng thật lớn. Hơn nữa hắn có chiến công hiển hách. Sự việc trước kia không nói, nhưng chỉ trong thời gian hai năm lại đây hắn ở Hà Tây đã bình định được Hà Tây, thiết lập quận huyện, cướp lấy Võ Uy, công chiếm Kim thành, trảm Mã Đằng ổn định thế cục Lương Châu. Từng việc từng việc kể ra đều là công lao vô cùng to lớn. Ngay cả một người như Tào Bằng khi phạm lỗi cũng bị trừng phạt nghiêm khắc. Nói vậy để cho tướng lãnh Tào Quân biết, đấy là một cảnh cáo. Mặc dù Quách Gia và Tào gia có giao tình tốt. Nhưng trên hết hắn là mưu chủ của Tào Tháo. Hắn phải suy xét sự tình, lấy lợi ích của Tào Tháo lên làm đầu.

Tào Tháo rơi vào trầm tư!

Đám người Tuân Úc cũng nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ một tiếng “quả nhiên không hổ là Quách Phụng Hiếu.”

Thấy Tào Tháo không nói lời nào, Tuân Úc mở miệng hỏi:

-Vậy phạt Hữu Học đi làm quỷ tân ở đâu.

-Huỳnh Dương!

-Hả?

Quách Gia cười nói:

-Chủ công đừng quên. Tào Tuyển Thạch từng nói, Hữu Học có diệu kế không người nào có thể nghĩ bằng. Lúc trước nghĩ ra phương pháp tôi thép vào nước lạnh cùng với các công cụ bễ, đều là do Hữu Học. Mà Hà Nhất xưởng lệnh là Tuyển Thạch trước kia là người nhà thần, đồng thời cũng là cha của Quách Hoàn- thiếp của Hữu Học. Để Hữu Học đi Hà Nhất xưởng chính là vận dụng người tài. Hơn nữa có cha vợ hắn trông coi, hăn ở đó sẽ không phải chịu khổ. Chủ công không cần nói thêm. Hy vọng là Hữu Học có thể tĩnh tâm nghiên cứu thêm nhiều điều. Khi hắn đến Hà Nhất xưởng rồi; không có người quấy rầy hắn thì hắn có thể bỏ nhiều thời gian ra nghiên cứu ra nhiều thứ. Chủ công cần gì phải lo lắng quá mức?

-Việc này…

-Nếu như chủ công còn lo lắng thì sẽ để Diệu Tài đi làm Hà Nam doãn.

Tào Tháo hơi bối rối. Hạ Hầu Uyên kia cũng là cha vợ Tào Bằng. Hà Nhất xưởng dưới sự cai quản của Hà Nam doãn. Hai người cha vợ cùng bảo vệ cho Tào Bằng thì ai có thể khiến Tào Bằng khó xử?

Tuân Úc lại nói:

-Vi Đoan bị giết, cái ghế của thứ sử Lương Châu bị trống, nên phái người nào đến đó?

Đổng Chiêu vội vàng đứng dậy nói:

-Chủ công, tư không duyện Trịnh Hồn có thanh danh, tài hoa trác tuyệt, có thể làm thứ sử Lương Châu.

Trịnh Hồn là một nhân vật chưa từng xuất hiện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Đời sau có nhiều ý kiến về Trịnh Hồn. Mà trong đó buồn cười nhất là có người đã nói Trịnh Hồn là một thợ rèn xuất thân nghèo khổ. Vậy đâu là sự thực? Trịnh Hồn chính là học giả nổi tiếng thời Hán tên là Trịnh Chúng, tức Tằng Tôn. Anh của hắn là một danh nho cuối những năm Đông Hán, tên là Trịnh Thái, từng được phong chức thứ sử Dương Châu. “Luận xuất thân, luận đức hành, luận danh vọng” là những bài văn nổi bật nhất của Trịnh Hồn. Trong lịch sử, hắn từng làm Kinh Triệu doãn, làm thái thú các nơi, chiến tích trác tuyệt. Thêm vào việc hắn là an hem với Trịnh Thái. Mà trong gia tộc Quan Trung, Trịnh Thái lại có danh vọng rất lớn. Đổng Chiêu đề cử nhân tài này thật là không sai.

Tào Tháo gật gật đầu, không ngờ phát hiện ra Tuân Úc và Quách Gia lại nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.

-Văn Nhược, ngươi không đồng ý?

Tuân Úc nói:

-Văn công tài học và đức hạnh khiến ta rất kính nể. Nếu đổi lại ở địa phương khác thì hắn đều có thể đảm nhiệm. Nhưng nếu là Lương Châu thì ta lại thấy rằng Văn công khó mà đảm đương.

Nói xong, Tuân Úc hướng về Đổng Chiêu, chắp tay:

-Công Nhân, không phải là ta hạ thấp Văn công, mà còn một chuyện.

Đổng Chiêu vội vàng nói:

-Ta nguyện lắng tai nghe.

-Lương Châu là nơi người Khương bạo động bai năm nay, chiến loạn liên miên không ngừng, khắp nơi thế lực phức tạp khó gỡ. Khương Để và người của Thác Cư đều là các dị tộc, là hạng người hổ lang, rất thích đánh nhau tàn nhẫn, kiêu ngạo bất tuân. Tuy rằng Văn công có tài học nhưng lại không đủ cứng rắn mạnh mẽ. Lương Châu là nơi nghèo nàn xơ xác, dân tình hung hãn. Nếu là người không mạnh mẽ thì làm sao có thể khiến bọn họ kinh sợ được?

Tuân Úc dứt lời, tạm dừng một chút, lại nói:

-Bây giờ Lương Châu xem ra đã được dẹp yên, nhưng là một tay Hữu Học mà nên. Những người Khương này kính phục chính là Hữu Học vũ dũng thiện chiến, tài học hơn người. Huống chi bây giờ phái Văn công đi đến đó thì những kiêu binh mãnh tướng chinh chiến với Hữu Học có thể phục Văn công không? Nói khó nghe một chút thì Hữu Học phải chịu quỷ tân tam tuế mà đúng lúc này lại phái Văn công đến Lương Châu, rõ ràng là đẩy Văn công vào hố lửa, tất nhiên các kiêu binh mãnh tướng kia sẽ căm thù Văn công. Đến lúc đó, nếu Văn công không cứng rắn mạnh mẽ thì kiêu binh mãnh tướng làm sao có thể phục hắn?

-Việc này…

-Cho nên chọn người làm thứ sử Lương Châu phải phù hợp vài điều kiện.

Tào Tháo nói:

-Xin Văn Nhược hãy giảng giải.

-Đầu tiên người này phải khiến các kiêu binh mãnh tướng ở Lương Châu có thể phục tùng. Bản thân đây cũng là một việc phiền toái. Vương Mãi, Đặng Phạm, Phan Chương, Hạ Hầu Lan, còn có Diêm Hành, Thành Công Anh, rồi cả Bộ Chất. Những người đó đều là đi theo Tào Bằng, người bình thường làm sao khiến bọn họ phục tùng. Người này phải có quan hệ cực kỳ thân cận với Hữu Học. Việc thứ hai, khi Hữu Học ở Hà Tây đã tích cực mở rộng đồn điền ở Võ Uy, khôi phục thương lộ ở Tây Vực. Tất cả đều đã đi vào quỹ đạo. Mới nhận chức thứ sử Lương Châu thì không thể tâm tư quá nặng, tự tiện phá bỏ đi hết những cố gắng trước kia của Tào Bằng. Đây cũng là một phiền toái. Còn thứ ba…

Tuân Úc nói rất nhiều, tất cả đều là vấn đề lớn.

Tào Tháo nghe ra thì giật mình.

-Văn Nhược, ngươi có thể chọn ra người nào thích hợp?

Tuân Úc nhìn qua Quách Gia thì thấy Quách Gia mặt mày tươi cười, dường như đoán ra được tâm tư của hắn. Hắn than nhẹ một tiếng: “Phụng Hiếu thực là người tài năng!”

-Ta đã chọn ra được một người nhưng lại không biết có nên nói ra hay không?

-Cứ nói đừng ngại.

Tuân Úc hít sâu một hơi, nhìn Tào Tháo, mạnh dạn nói:

-Không biết chủ công thấy Thành Môn giáo úy, Vũ Khố lệnh, Phụng Xa hầu Tào Tuyển Thạch thì thế nào?