TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 75: Gia thần

- Ngươi muốn rèn đao?

Bên Hắc Lư giản, Điển Vi nghi hoặc nhìn Tào Cấp.

Khi Tào Cấp kéo Điển Vi tới một chỗ rồi trịnh trọng nói với Điển Vi rằng mình muốn rèn đao thì Điển Vi cũng không cảm thấy lạ. Điển Vi cũng nghe nói Tào Cấp là một thợ rèn, có điều gã không nghĩ Tào Cấp là một bậc thầy.

Thợ rèn và bậc thầy có bản chất hoàn toàn khác nhau.

Thợ rèn thì ở đâu cũng có nhưng bậc thầy thì khó tìm. Thuộc hạ của Tào Tháo nhân tài rất nhiều, một đám Dã Giám bao gồm toàn bộ thợ thủ công nổi tiếng của Dự Châu, Duyện Châu, Thanh Châu. Nhưng nhiều thợ thủ công như vậy mà không một người nào được xưng là bậc thầy. Tào Cấp cũng không hề có tiếng tăm, giỏi lắm cũng chỉ là một thợ rèn xuất sắc mà thôi. Bậc thầy tất nhiên ngoài kỹ thuật rèn đao xuất sắc còn phải có phương pháp vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Bậc thầy rèn binh khí thường thường có thể được làm ra được thần binh.

Điển Vi cũng không thấy Tào Cấp có bản lĩnh đó.

Sở dĩ gã có suy nghĩ đó cũng là chuyện bình thường. Nếu Tào Cấp có bản lĩnh bậc thầy thì đã bị Lưu Biểu lôi đi, cho dù là Hoàng thị Giang Hạ cũng không dám động tới họ.

Tào Cấp lắp bắp, do dự một chút rồi nói:

- Không dám giấu Điển huynh đệ, tổ tiên ba đời rèn đao của nhà ta có bí pháp kế thừa. Nhưng do ta không có nền tảng nên chưa dám công bố với người khác. Điển huynh đệ cũng biết, nếu tin tức nhà ta có phương pháp bí truyền mà lan ra ngoài thì sẽ bị người đố kỵ, thậm chí là tới cướp đi.

Điển Vi hơi nhíu mày.

Từ xưa đến nay, thuật rèn đao được coi là vô cùng thần bí.

Cho dù là Can Tương, Mạc Tà thì xét một cách tổng thể mà nói, cũng là do tông sư bậc thầy dùng bí pháp được thừa kế.

Mà bí pháp là cái gì? Truyện được copy tại

Cái này cũng không có nhiều người biết.

Chẳng hạn như Can Tương, Mạc Tà, có người bảo cần phải có máu tươi để tế, sau đó lại còn nói phải dùng đồng nam, đồng nữ để tế thì mới có thể có được thần binh.

Nếu trong tay Tào Cấp quả thực có bí pháp thì...

Điển Vi hít một hơi thật sâu sau đó trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:

- Nếu ngươi có bí pháp thì có thể làm được sắc bén tới mức nào.

- Chém đứt ba miếng gỗ.

- Chỉ có chém đứt ba miếng...

- Ba mươi thanh.

- Cái gì?

- Ta nói là trong vòng ba tháng ta sẽ tạo được ba mươi thanh thần binh chém được ba miếng gỗ.

Tào Cấp là một người trong nghề nếu xét về kỹ thuật rèn đơn thuần mà nói thì đã đạt tới đỉnh. Tới nay, y dựa vào phương pháp quán cương và tôi trong hai loại dịch của Tào Bằng, phối hợp với kỹ thuật bễ rèn của Tào Gia có thể khiến cho hơi ấm của lò đạt tới chừng ba trăm độ.

Chỉ với bằng đó, Tào Cấp có thể tự tin tạo ra được cương đao chém đứt ba miếng sắt.

Chém đứt ba miếng thật ra chưa phải là thần binh lợi khí có điều cũng thuộc loại khó cầu.

Quân Hán sử dụng Hoán thủ đao, chém đứt một miếng gỗ được coi là một thanh bảo đao, chưa nói tới việc chém đứt ba miếng... Hơn nữa lại còn có số lượng.

Điển Vi thầm cảm thấy ngạc nhiên.

- Nếu huynh đệ có thể tạo được ba mươi thanh thần binh như vậy thì cần gì cứ nói, ta sẽ giúp hết sức.

Tào Cấp gật đầu:

- Chỉ cần huynh đệ tìm cho ta một nơi yên tĩnh, và người đã tin giúp đỡ. Tất cả tài liệu cần ta sẽ báo cho huynh đệ, làm phiền nhờ huynh đệ chuẩn bị đầy đủ. Những thứ khác...tự ta có thể giải quyết, không biết huynh đệ thấy thế nào?

- Quyết định vậy.

Vào những năm cuối thời Đông Hán, kỹ thuật luyện sắt có một sự phát triển lớn.

Thời Chiến quốc sử dụng đồng, từ từ hoàn thiện kỹ thuật rèn sát. Đặc biệt trong đó nổi tiếng nhất là biện pháp trộn thép và Bách Luyện cương.

Trong trường hợp nào thì cả hai phương pháp đều tốn rất nhiều thời gian.

Một thanh đao tốt cần hai năm mới có thể hoàn thành. Vì vậy mà thời kỳ Đông Hán, hoán thủ đao mặc dù mở rộng nhưng cũng chưa được thông dụng. Trong quân đội, phần lớn sử dụng trường mâu, kích là chính. Do kỹ thuật rèn đao hạn chế nên chưa chiếm được vị trí chủ đạo trong quân.

Điển Vi cũng biết đao tốt rất khó.

Nếu Tào Cấp có thể trong vòng ba tháng tạo được ba mươi thanh đao tốt chém đứt ba miếng thì chắn có thể đứng vững trong quân Tào.

Có đôi khi, Điển Vi cũng hiểu được trận chiến ở Uyển thành, bản thân mặc dù gặp họa nhưng lại có phúc. Chẳng những kết bạn được với Tào Bằng, Đặng Tắc, Ngụy Diên mà còn có được một tông sư bậc thầy như Tào Cấp. Điển Vi là người chân chất nên trên thực tế y có thể đứng vững bên quân Tào cũng là nhờ được Tào Tháo tin cậy. Nếu quả như có một ngày, Tào Tháo không tin cậy y...

Nói cho cùng thì Điển Vi cũng không có lực lượng của mình.

Vì vậy, gã tìm người đánh nhau khắp nơi, gây thù oán cũng nhằm mục đích muốn nói với Tào Tháo rằng ta là một cô thần, chỉ trung thành với một mình ngài.

Sâu trong thâm tâm, Điển Vi vẫn hy vọng có thể tạo được một thế lực cho bản thân.

Có lẽ cả nhà Tào Cấp...

Điển Vi trở nên trầm tư.

- Điển hiệu úy! Điển hiệu úy... Có việc không hay.

Một tên binh lính vội vàng chạy đến.

Điển Vi không biết người này nhưng cũng biết gã là thủ hạ của Mãn Sủng.

- Có chuyện gì vậy?

- Không biết tại sao, Hạ Hầu quân hầu và Tào công tử xong đột đang đấu với nhau.

- Cái gì?

Điển Vi và Tào Cấp giật mình liền vội vàng chạy đi.

- Lão Vương! Có chuyện gì vậy?

Lúc này, Tào Bằng và Hạ Hầu Lan đang đứng giữa sân, còn mọi người thì vậy xung quanh. Thậm chí ngay cả Đặng Cự Nghiệp, Hồng nương tử, Trương thị và Tào Nam cũng tới.

Vương Mãnh bất đắc dĩ đứng một bên.

Điển Vi tiến tới nắm cánh tay y mà hỏi.

- Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là Hạ Hầu uống nhiều quá nên lôi kéo a Phúc rồi làm ầm lên. Sau đó không hiểu cả hai có chuyện gì mà đánh cuộc. Hạ Hầu nói nếu trong vòng ba chiêu hắn không thu phục được a Phúc thì làm gia thần cho a Phúc. A Phúc nói! Nếu mình không thu thập được Hạ Hầu thì sẽ cho Hạ Hầu một sự phú quý.... Đám Đầu Hổ nói thế nào cũng không được. Bây giờ, sắp bắt đầu rồi.

Việc đánh cuộc như vậy, Điển Vi cũng không tiện nhúng tay vào.

Nếu là việc công, gã còn có thể đứng ra ngăn cản, nhưng hiện tại, rõ ràng là ân oán cá nhân.

Hạ Hầu Lan đánh cược có thể nói là nặng. Cứ nghĩ y đường đường là một quân hầu, một Khúc trưởng vậy mà làm nô bộc cho Tào Bằng nếu bị thua, chẳng khác nào đánh bạc tương lai của mình. Vì vậy nếu Điển Vi bước ra ngăn cản, Hạ Hầu Lan và Tào Bằng cũng khó làm được.

Trong thời loạn như thế này, mọi người rất trọng sự anh hùng.

Cho dù Điển Vi cũng không thể ngăn cản được.

Có điều đang yên đang lành tại sao Hạ Hầu lại xung đột với a Phúc?

Còn ở phía bên kia, Trương thị khoa tay múa chân liên tục kêu gọi, bảo Tào Bằng thôi.

Tào Bằng từ từ xoay người, cởi quần áo, khởi động chân tay. Trong mấy ngày qua, mặc dù phải bôn ba nhưng Tào Bằng chưa bao giờ xao nhãng luyện công mà hoàn toàn ngược lại, sau mấy trận đánh giết, võ nghệ của Tào Bằng đã tăng hơn trước rất nhiều. Đặc biệt công phu Thái Cực quyền của hắn trong mấy lần chiến đấu càng thêm linh hoạt, tiến bộ hơn rất nhiều.

Hắn cũng có thể đoán được một chút tâm sự của hạ Hầu Lan.

Nghĩ ra thì cũng vì gã bị ức chế lâu ngày cho nên hậm hực...

Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi đứng theo thức khởi đầu của Thái Cực quyền.

Trong lòng hắn có chút hồi hộp. Mặc dù bản thân đã giao thủ với người khác nhưng chưa từng tiếp xúc với loại cao thủ như Hạ Hầu Lan. Có điều, hắn đã từng thấy Ngụy Diên, Điển Vi, thậm chí là công phu của Văn Sính.

Vì vậy mà có thể nói tầm mắt của bản thân là đủ, chỉ có thực chiến là chưa.

Còn Vương Mãi và Đặng Phạm so chiêu với nhau phần lớn là chơi đùa.

Vì vậy mà lần đầu tiên so chiêu với một cao thủ tiêu chuẩn Dịch Cốt trong lòng hắn hồi hộp là điều đương nhiên.

Nhưng Tào Bằng không thể lùi bước, càng không thể vì công phu của Hạ Hầu Lan tốt mà nhận thua. Kiếp trước, lão võ sư đã nói, người luyện võ phải cương mãnh, trong lòng không sợ thần sợ quỷ. Nếu không cho dù công phu có giỏi tới mấy cũng không có chỗ dùng.

Sắc mặt Tào Bằng hết sức tự nhiên, cười nói:

- Hạ Hầu! Cơ hội cho ngươi. Nếu ngươi có thể thắng, ta sẽ bảo đảm cho ngươi có một sự phú quý.

Còn Hạ Hầu Lan thì bây giờ cũng tỉnh táo lại, trong lòng hơi có chút hối hận, nhưng đâm lao thì đành phải theo lao.

- A Phúc! Xử lý hắn.

- Đúng vậy! Xử lý hắn... Để sau này hắn phải dắt ngựa cho ngươi.

Vương Mãi và Đặng Phạm hùa với nhau, hò hét cổ vũ cho Tào Bằng.