TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 58: Chuyện vui nhất của đời người

- Nhóc con! Đừng sợ! Ta chỉ tò mò mà thôi.

Vừa nói, Mậu Bá cũng múc một thùng nước, hai tay đảo nhẹ rồi giãn thân mình, trong miệng gầm nhẹ một tiếng.

Trong phút chốc, Tào Bằng có thể cảm nhận được một sự áp bức mạnh từ trên người Mậu bá phát ra.

Thân mình đang lòng khòng trở nên cường tráng. Bên ngoài cơ thể lão thấp thoáng lưu chuyển một làn huyết khí cực mạnh, khiến cho người ta thở không nổi.

Cái cảm giác này, Tào Bằng cũng có thấy ở trên người Điển Vi.

Nhưng hắn có thể khẳng định, Điển Vi không có cái huyết khí hùng mạnh như Mậu Bá.

Tư thế hai tay của Mậu Bá rất cổ quái, không nhìn thấy cái gì đặc biệt nhưng nhìn qua lại thấy như một con dã thú.

Hai mắt Mậu bá sáng ngời, rồi thở ra một hơi, âm thanh như sấm rền.

Lão chậm rãi thu tay, cười cười nhìn Tào Bằng:

- Có nhìn thấy cái gì không?

Vào lúc Mậu Bá mở miệng, khí thế bức nhân lập tức biến mất. Đồng thời huyết khí bên ngoài cơ thể cũng không thấy tung tích.

Trong đầu Tào Bằng đột nhiên hiện ra một đoạn câu nói của lão võ sư ở kiếp trước...

- Người ta nói võ công thiên hạ đều xuất phát từ Thiếu Lâm. Tất cả đều là chó má. Thiếu Lâm được bao nhiêu, Trung Hoa được bao nhiêu năm? Tổ tiên ăn tươi nuốt sống, đấu tranh với trời đất để sinh tồn là dựa vào cái gì? Từ trước đến nay, chiến sự liên miên, chẳng lẽ dùng phương pháp của người đàn bà chanh chua mà đánh nhau?

Lão võ sư còn nói với Tào Bằng, quyền thuật đều có chi nhánh của nó. Tổ tiên đấu với thiên nhiên, sáng tạo ra các loại quyền thuật thần kỳ. Trong đó có thú quyền dựa vào động vật, hiệu quả cũng giống như Thung công, bắt chước các loại động tác của động vật, kết hợp với Hoàng Đế nội kinh mà sáng tạo ra các chiêu thức quyền thuật có lực sát thương mạnh. Như vậy có thể kéo dài mạng sống, tăng cường sức khỏe, tinh thần...

- Thú quyền?

Hai mắt Mậu Bá sáng lên, nở nụ cười càng tươi.

Chợt lão xoay người, bước đi:

- Nhóc con! Mạnh Tử có nói: Thiên tướng giáng trần hóa thành phàm nhân, tất phải khổ tâm chí. Tất cả mọi cực khổ trên đời này đều do ông trời sắp đặt. Không nổi giận, không đau thương, xác định chuẩn phương hướng mà đi nhanh về phía trước. Nếu gặp đá cản đường thì đá văng nó đi... Ha ha sau này nếu gặp được sư phụ ngươi thì nói có Mễ Hùng ở Ba Trung vấn an.

Mễ Hùng ở Ba Trung?

Lão chẳng phải là Mậu bá hay sao? Cho dù lão có họ Mễ thì tên Hùng giải thích như thế nào?

Có điều động tác vừa rồi của lão thật sự giống với một con gấu... Khoan đã, hay là thú quyền của lão là bắt chước con gấu hay sao?

Tào Bằng không hiểu thế nào nhưng cũng không chạy theo để hỏi.

Trong lòng hắn biết rõ, Mậu bá chắc chắn có chuyện trong lòng. Vừa rồi lão nói như vậy thì có tới hỏi cũng vô ích.

Tào Bằng gãi đầu, xoay người đi vào phòng khách.

- A Phúc! Bình tĩnh lại chưa?

Thấy Tào Bằng đi vào, Đặng Tắc trầm giọng hỏi.

- Tỷ phu! Đệ đã tỉnh táo...chúng ta bàn bạc xem làm sao để giải cứu cha mẹ. Ta vừa mới có một ý tưởng, muốn bàn bạc với mọi người.

Đặng Tắc gật đầu, ý bảo Tào Bằng ngồi xuống.

- Điền tướng quân! Ngài thấy hắn đã ổn chưa?

Điển Vi nở nụ cười không nói gì.

Đặng Tắc ho nhẹ một tiếng, mệt mỏi dựa vào giường:

- A Phúc! Trước khi bàn chuyện, có một việc muốn ngươi biết.

Tào Bằng ngẩn người:

- Có chuyện gì?

Đặng Tắc nở một nụ cười kỳ quái:

- Đầu Hổ đã hỏi thăm giúp ngươi. Trương gia Niết Dương từ cao xuống thấp không hề có một thiếu nữ nào tên Trương Thạc. Tên Uyển Trinh thì có một, có điều không phải là họ Trương, hơn nữa đã bốn mươi tuổi, lại là mẹ của Trọng Cảnh tiên sinh...

- Cái gì?

Tào Bằng nghe thấy vậy mà ngây người.

"Nói như vậy thì Trương Thạc mà mình gặp là quỷ hay sao?"

Nhìn nét mặt ngạc nhiên của Tào Bằng, tâm trạng của Đặng Tắc đột nhiên thoải mái hơn nhiều.

Mấy ngày qua, gã phải chịu sự đau khổ từ thân thể và áp lực tinh thần. Cả hai thức khiến cho Đặng Tắc gần như không chịu nổi. Đúng lúc thì Tào Bằng trở lại. Đừng thấy Tào Bằng còn nhỏ tuổi, nhưng ở trong nhà địa vị của hắn không hề nhỏ chút nào. Khi Đặng Tắc thấy Tào Bằng, áp lực tinh thần của gã giảm đi rất nhiều.

Từ sao khi Tào Bằng tới Cức Dương, Đặng Tắc đã thấy ở hắn một sự trưởng thành và trầm ổn.

Hiện giờ, tâm trạng thoải mái, nên gã muốn đùa một chút. Còn nét mặt thất thần của Tào Bằng cũng chính là điều mà Đặng Tắc muốn thấy. Nụ cười trên mặt gã càng lúc càng quái. Vương Mãi chỉ biết che miệng, người run rẩy vô cùng khó chịu.

- Được rồi! Nói chuyện chính thôi. - Đặng Tắc chợt chuyển hướng.

Tào Bằng suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, đấm cho Đặng Tắc một cái.

Người này lớn rồi mà còn cợt nhả.

Điển Vi, Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan cũng đều nhận ra. Thấy Tào Bằng hổn hển như vậy, cả ba không nhịn được cười ha hả.

Đặng Tắc cũng cười vui vẻ, nét mặt trắng bệch hồng hào thêm một chút.

Đã rất nhiều ngày, chưa có ngày nào gã cảm thấy nhẹ nhàng như hôm nay...

- Đầu Hổ! Ngươi nói cho a Phúc đi.

Vương Mãi nở nụ cười, nghe Đặng Tắc nói vậy mới ngậm miệng tới bên cạnh Tào Bằng:

- Sau khi tỷ phu tỉnh lại, biết mình được Trọng Cảnh tiên sinh cứu liền bảo ta đi hỏi thăm một chút tình hình của Trương tiểu thư. Ta bắt đầu hỏi thăm Mậu bá. Nghe người nói thì là người hầu của Trọng Cảnh tiên sinh khi còn là thái thú Trường Sa. Mặc dù không phải là người Trương thị nhưng địa vị của lão rất cao. Mậu Bá chưa từng nghe thấy tên của Trương tiểu thư, vì vậy mà ta đành phải tìm theo cách khác... Vừa rồi tiểu thư cũng nói, nhà họ Trương không có một thiếu nữ nào tên là Trương Thạc cũng không có ai tên là Nguyệt Anh. Tuy nhiên đúng là có một nữ nhân tên là Uyển Trinh là mẹ kế của Trọng Cảnh tiên sinh. Ngoại trừ điều đó ra thì không tìm được manh mối nào khác.

- Sau đó thì sao?

- Hai ngày trước, ta và Mậu bá có nói chuyện phiếm với nhau thì người có nhắc tới một chuyện. Năm trước từng có danh sĩ Giang Hạ là Hoàng Thừa Ngạn tới Niết Dương, đồng hành còn có con gái của Hoàng công tên là Hoàng Thạc, tự Uyển Trinh lại có tên là Nguyệt Anh. Nhũ danh của nàng là a Sửu đã ở trong vườn đào này.

- Cái gì?

Tào Bằng lại một lần nữa ngẩn người.

"Hoàng Nguyệt Anh? Cái tên này rất quen. Chẳng phải đó là tên của Gia Cát phu nhân hay sao? Trong Tam quốc diễn nghĩa, cũng không giới thiệu tường tận về Hoàng Nguyệt Anh nhưng trong lịch sử thì tài năng của Hoàng Nguyệt Anh thậm chí còn không thua Gia Cát Lượng. Nguyệt Anh! A Sửu! Uyển Trinh... Giờ nhớ lại, Trương Thạc từ đầu tới cuối không hề nói nàng là người họ Trương. Bởi vì đời sau nói Hoàng Nguyệt Anh là một thiếu nữ xấu xí cho nên lúc đầu Tào Bằng cũng không gắn nàng với phu nhân của Gia Cát Lượng... Trí tuệ lại giỏi thuật máy móc... Ngoại trừ diện mạo không ăn khớp ra, những thứ khác dường như là đại khái giống nhau. Trương Uyển Trinh chính là Hoàng Nguyệt Anh!"

Điều này khiến cho Tào Bằng không kịp phản ứng.

- Vẫn còn một chuyện nữa. - Đặng Tắc thôi cười, nét mặt có chút ân cần, nói với Tào Bằng:

- Hoàng công Thừa Ngạn là lão họ Hoàng, đồng thời cũng là người anh em cùng mẹ với thái thú Giang Hạ là Hoàng Tổ. Hoảng Công là huynh, còn Hoàng Tổ là đệ. Có điều, Hoàng Tổ mưu kế, giỏi nịnh nọt và tính tình lại táo bạo. Hoàng Công thì tính tình lãnh đạm, thích kết giao với chi sĩ. Cũng vì nguyên nhân này mà Hoàng Công không có xuất đầu...Hoàng Xạ và Hoàng Thạc là huynh muội với nhau.

Tào Bằng ngây người như bị một cái búa đập trúng đầu.

Chẳng phải nói Hoàng Xạ theo đuổi Nguyệt Anh mà lại biến thành huynh muội?

- Nhà cao cửa rộng, môn đăng hộ đối thông hôn với nhau. Trừ khi ngươi chấp nhận ở rể... Sở dĩ Hoàng Xạ trăm phương nghìn kế hại ngươi cũng không phải vì tình yêu nam nữ mà lo lắng ngươi và Hoàng tiểu thư kết giao với nhau sẽ làm bẩn nếp gia đình họ Hoàng. Cái thể diện nhà cao cửa rộng còn hơn cả mối thù đoạt vợ.

Dù sao thì Đặng Tắc cũng sinh trưởng ở cái thời đại này nên hiểu rõ hơn những phong tục cổ hủ còn hơn Tào Bằng nhiều.

Điều gã lo lắng là Tào Bằng và Hoàng Xạ trở mặt với nhau, nếu ngày khác Hoàng Nguyệt Anh biết được sẽ bị đả kích.

Vì vậy mà so với để sau này cho hắn biết còn không bằng nói rõ với hắn ngay từ bây giờ. Người nhà, thiếu nữ... Đặng Tắc hy vọng có thể làm cho Tào Bằng quên chuyện Hoàng Nguyệt Anh. Bởi vì gã biết rõ vào lúc này, họ Hoàng và Tào Bằng không còn có đường xoay chuyển.

"A Phúc! Bỏ đi..."