TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 41: Biến đổi lớn ở Uyển thành

Đêm đã khuya, gió rất lớn! Tào Bằng ngồi ở trong trướng, bình thản rút trường đao ra, lấy một miếng giẻ mềm lau thân đao cho bóng. Thanh Hoàn đao này từ khi vào tay hắn vẫn còn chưa dính máu. tuy nhiên trên lưỡi đao ẩn chứa ánh hồng, chứng tỏ trước đây đã uống khá nhiều máu.

- A Phúc, ngươi lại làm gì vậy?

Vương Mãi vào trướng, định tháo bỏ y giáp trên người xuống.

Hắn để thiết kích xà mâu ở trên giá, sau đó tháo mấy cái móc trên cánh tay xuống, cho thân thể được thoải mái chút. Tào Bằng ngẩng đầu hỏi:

- Tỷ phu đâu?

- Đang cùng Ngụy truân tướng tuần tra doanh trại…

Đặng Tắc làm lễ tòng, cần phải đảm nhận rất nhiều chuyện. Nhưng có điều chuyện tuần tra này thực ra hắn không phải làm. Nhưng do cẩn thận, hắn vẫn cùng Ngụy Diên tuần tra doanh trại. Gió to làm đổ cờ, thật không cẩn thận. Cả Ngụy Diên, hay ngay cả Đặng Tắc cũng vì nguyên nhân này mà trở nên hết sức cẩn thận.

Tào Bằng thu đao vào trong vỏ, đi đến bên cạnh Vương Mãi:

- Đầu hổ ca, mí mắt ta vừa giật. Người ta thường nói, mắt trái là tài, mắt phải là tai. Ta lo có biến cố sẽ phát sinh.

- Biến cố?

Vương Mãi vô cùng kinh ngạc nhìn Tào Bằng:

- Có thể có biến cố gì được?

- Ta không biết!

Tào Bằng không thể nói rõ vì sao lại cảm thấy vô cùng bất an như thế vì hắn cũng không biết nên giải thích rõ với Vương Mãi thế nào. Vương Mãi cười nói:

- A Phúc, ngươi nghĩ nhiều quá! Chúng ta bây giờ đang ở cách Uyển thành có một ngày đường thôi. Chúng ta ở đây rất an toàn.

- Việc này… Xem như là ta suy nghĩ lung tung vậy.

Tào Bằng cười khổ một tiếng, đi ra trước cửa trướng. Ngoài trướng gió thổi vù vù, xem ra càng ngày càng lớn. Hắn nhíu mày, đột nhiên quay đầu hỏi:

- Đầu hổ ca, tên Mã Ngọc bên kia, có gì quái lạ không? Truyện được copy tại

- Rất thành thật!

Vương Mãi suy nghĩ một chút:

- Hắn cả ngày hầu như không nói chuyện với kẻ nào, khi làm việc cũng hết sức cố gắng.

- Đầu hổ ca, ta van ngươi một việc. Nếu như có phát sinh biến cố gì, ngươi nhất định phải bảo vệ tỷ phu của ta chạy khỏi đây. Nếu như mà có thể chạy trốn được, thì lập tức về nhà. Ngươi mang cha ta, mẹ và tỷ tỷ của ta đi Thổ Phục Sơn. Ta trước khi đi đã từng nhờ cha ngươi đi Thổ Phục Sơn tìm người viện trợ. Ở đó cha ngươi có lão huynh đệ thời trước, ngươi che chở cha ta cùng bọn họ, tìm cha ngươi để tìm nơi nương tựa. Ngươi có thể làm được không?

Vẻ mặt Tào Bằng rất nghiêm túc khiến cho Vương Mãi cảm thấy căng thẳng.

- A Phúc, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại nghi thần nghi quỷ như thế chứ? Chúng ta hiện tại không có việc gì, mọi chuyện đều tốt, tại sao phải chia đường rẽ lối?

- Ngươi đừng quản, ta chỉ muốn ngươi nhận lời ta!

Vương Mãi do dự một chút rồi cuối cùng gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.

- Vậy còn ngươi?

Hắn có phần lo lắng hỏi. Tào Bằng cười cười:

- Ta sẽ theo Ngụy truân tướng. Có hắn bảo hộ, hẳn nhiên là không có gì nguy hiểm.

- Được rồi, trước khi đi cha ta đã dặn đi dặn lại, muốn ta phải nghe lời ngươi nói. Kỳ thực ta nhìn không ra sự việc, chúng ta có gì nguy hiểm.

Vương Mãi không nhịn được nói thầm một câu, khiến Tào Bằng nở nụ cười. Có một việc ta cũng không nhìn ra được chân tướng. Nhưng lo trước để phòng họa, cẩn thận dù sao cũng sẽ không sai sót.

- Tào Bằng, Vương Mãi, đến tập hợp ở doanh trại.

Ngay vừa khi Tào bằng nói chuyện với Vương Mãi, một gã tiểu giáo đột nhiên từ bên ngoài trướng lớn tiếng kêu gọi. Tào Bằng cùng Vương Mãi không rời y giáp nên lập tức cầm binh khí, lao ra ngoài trướng.

- Vị đại ca này, xảy ra chuyện gì vậy?

- Ngụy Đô Bá, đã xảy ra chuyện!

- Hả?

Tào Bằng không thể phản ứng gì nhiều. Cho đến khi Vương Mãi kéo đi, hắn mới phản ứng tỏ vẻ hiểu rõ. Ngụy Đô Bá, hay Ngụy Bình. Ngụy Bình có thể xảy ra chuyện gì?

Tào Bằng cùng Vương Mãi vội vàng đi tới trung tâm bản doanh, thấy Ngụy Diên đã ngồi đó. Hai mươi trường mâu thủ xếp thành hành phía sau hắn. Thấy Tào Bằng cùng Vương Mãi trở lại, Ngụy Diên không nói nhiều lời, lớn tiếng thét:

- Tào Bằng, lập tức lên ngựa.

- Rõ!

- Vương Mãi, ngươi lưu lại bảo vệ Đặng lễ tòng.

- Rõ!

Tào Bằng vội vàng lên ngựa ngồi, ngạc nhiên nhìn qua Ngụy Diên. Ngụy Diên cũng không để ý đến hắn mà nói với hai người Đặng Tắc và Đường Cát:

- Đặng lễ tòng, lão Đường, hai ngươi ở chỗ này trông coi doanh trại cho tốt, bảo tồn quân nhu lương thực. Ta đi hướng rừng Hồng Thụ. Trước khi ta quay về, các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, ghi nhớ cẩn thận đấy.

Đặng Tắc cùng Đường Cát vội vã chắp tay tuân mệnh! Đầu hổ suy nghĩ về lời Tào Bằng nói, nhưng vẫn không rõ tình hình là gì. Ngụy Bình đã xảy ra chuyện?

- A Phúc, mang theo người, theo ta xuất phát!

Ngụy Diên dứt lời, cùng Tào Bằng mang theo hai mươi trường mâu thủ, chạy ra khỏi doanh trại.

- Đặng lễ tòng, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?

Đặng Tắc sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Vừa mới nhận được tin, trong khi Ngụy Đô bá đầu quân trinh sát dò xét xung quanh, đã gặp mai phục ở rừng Hồng Thụ...

- Phục kích? Người nào phục kích?

Đặng Tắc lắc đầu:

- Vẫn còn chưa rõ. Ngụy truân tướng chấp nhận đi xem xét. Đầu hổ, ngươi theo ta, tiếp tục tuần tra doanh trại. Đường Cát, ngươi dẫn người xem xét khu quân nhu lương thảo. Một khi có biến gì thì lập tức phản kích.

Đường Cát đáp một tiếng rồi mang người đi. Đặng Tắc có vẻ mặt lo lắng những lời Tào Bằng nhắc nhở trước đây vẫn còn vang vọng bên tai. Cũng giống như Tào Bằng, Đặng Tắc bây giờ đúng là rất lo lắng…

Vương Mãi vô thức nắm chặt xà mâu, xiết chặt tấm thuẫn móc trên cánh tay. Hít một hơi sâu, hắn chỉ có thể âm thầm cầu khẩn, chỉ mong không phát sinh chuyện gì. Thoạt nhìn A Phúc lo lắng không có lý do gì. Nhưng bây giờ đại cục thật là hỗn loạn.

Tào Bằng đi theo Ngụy Diên, ngựa phóng như bay. Hai mươi trường mâu thủ phi nước đại chạy phía sau theo sát gót. Thoạt nhìn đám binh lính Nghĩa Dương đúng là đã từng qua huấn luyện rất tốt, tuy rằng chỉ chạy bộ theo mà không rớt lại phía sau hai người Ngụy Diên và Tào Bằng.

- Ngụy truân tướng, cuối cùng xảy ra chuyện gì?

Tào Bằng phóng ngựa đuổi theo Ngụy Diên, lớn tiếng hỏi. Ngụy Diên để ngựa chạy chậm lại, đem sự việc kể lại vắn tắt cho Tào Bằng nghe sự việc. Hóa ra lúc nãy, một kỵ binh Nghĩa Dương toàn thân đầy máu chạy về, nói cho Ngụy Diên biết là Ngụy Bình gặp phải mai phục. Tình hình đối thủ không rõ ràng, phục kích cũng đột nhiên xuất hiện. Ngụy Bình mang theo vài tên lính trinh sát, tử chiến với đối phương, đồng thời phái lính quay về xin viện trợ.

Trên hết, luôn luôn tồn tại một vài thiếu sót nào đó. Bọn họ có thể đại để nắm rõ đại cuộc, nhưng không cách nào chắc chắn những chi tiết nhỏ khó hiểu. Tào Bằng cũng đang ở trong tình huống này. Dù cho hắn có thể nói ra thập thắng thập bại kinh điển ngôn luận, thế nhưng đối với những phát sinh rất nhỏ này thì không thể lý giải. Cho nên đến bây giờ, hắn chỉ như một con ruồi nhặng bay loạn. Cuộc chiến ở Uyển thành, chẳng lẽ Tào Tháo đã động binh mã đánh Lưu Biểu hay sao?

Tại thời điểm này, khu vực này… Người có thể dụng binh dùng người thế này, hình như chỉ có Tào Tháo. Thế nhưng Tào Tháo vừa tiếp nhận Trương Tú đầu hàng, sao lại dụng binh Lưu Biểu? Tào Bằng cũng không có cách nào xác định.

Rừng Hồng Thụ cách chỗ doanh trại ở Tịch Dương Tụ khoảng chừng ba mươi dặm về phía Tây Bắc. Ở đó có một rừng phong, khi mùa thu đến nhìn từ xa lá phong đỏ như lửa. Vì vậy nên mới có tên là rừng Hồng Thụ. Khi Ngụy Diên cùng Tào Bằng dẫn người chạy tới rừng Hồng Thụ, xa xa đã thấy một vài chiến mã lẻ loi vô chủ, đang đứng hí lên những hồi bi ai ngoài bìa rừng. Bên cạnh chúng có mấy cái thây người…

Ngụy Diên giật mình quất roi phóng ngựa đến. Tuy rằng ở xa, nhưng hắn có thể liếc mắt nhận ra mấy con ngựa mà Ngụy Bình và mấy trinh sát cưỡi. Vội vã quất ngựa chạy đến bìa rừng, Ngụy Diên nhảy xuống ngựa, chạy tới hai bước, ngồi xổm bên cạnh một thi thể. Thi thể kia nằm trên mặt đất, lưng hướng lên trời, chỗ đất dưới thi thể tràn đầy máu tươi, biến thành một đống bùn đỏ nhầy.

- A Phúc, đốt đuốc!

Ngụy Diên hét lớn một tiếng. Tào Bằng vội vàng nhảy xuống ngựa, lấy trong túi treo ở lưng ngựa ra một cây đuốc, dùng cái đánh lửa châm lên, thoáng cái chiếu sáng xung quanh. Hắn bước nhanh tới bên cạnh Ngụy Diên. Không đợi hắn mở miệng, Ngụy Diên giằng lấy cây đuốc trong tay hắn, cúi đầu xem xét tỉ mỉ thi thể.

Chính là trinh sát của ta! Con mắt hắn trừng lên biểu lộ vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.

Ngụy Diên có thể là nhìn không ra là gì. Nhưng Tào Bằng lại nhìn ra chỗ quái lạ nhờ vào biết trước tình cảnh. Nét mặt của người chết biểu lộ vẻ khinh hoàng khó tin, như là bị chết chí mạng, nhưng vẫn không thể tin vào điều đó Mà vết thương trên người hắn cũng rất rõ ràng, như là vết sung, ngay chỗ hiểm. Vết thương nhỏ như nắm tay trẻ con, máu còn đang liên tục chảy ra…

Tào Bằng nhìn khắp bốn phía, phát hiện ra xung quanh còn lưu lại vết tích tranh đấu kịch liệt. Có điều những vết thương trên người các thi thể đều không giống nhau. Có ba thi thể rõ ràng là đã đánh nhau kịch liệt, bị người ta dùng loạn đao chém chết. Còn người trinh sát kia lại bị đâm chết từ sau lưng. Vết thương trước khi chết đều giống nhau: là vết thương trí mạng.

- A Phúc, có tìm được thi thể của Văn Bá không?

Trong lúc Tào Bằng quan sát các thi thể, chợt nghe ở phía sau Ngụy Diên một tiếng người kêu to. Trường mâu thủ đã tới rừng Hồng Thụ, thở hồng hộc, đội hình có chút tán loạn. Tào Bằng xoay người, nhưng lại cảm thấy lạnh tóc gáy. Cái loại sợ hãi này như mãnh thú gần người…

- Ngụy đại ca, cẩn thận!

Tào Bằng lớn tiếng la lên, cả thân thể bỗng dưng nghiêng về phía trước. Trong thời khắc hắn nghiêng người, từ phía sau chỗ sâu trong rừng Hồng Thụ đột nhiên có những tiếng dây cung liên tiếp dội đến. Hơn mười mũi tên xé gió, như những đốm nhỏ bay vun vút đến. Tào Bằng ngã lăn trên đất, tránh tên phía sau lưng bắn đến.