Giữa trưa nắng chang chang, Vĩnh An bay một lèo đến địa điểm vắng người. Nơi này nằm cách nhà Trúc Khuê không xa, cỏ dại mọc um tùm khắp nơi. Cậu đáp xuống chỗ thưa cây, từ tốn cất Hàn Phong vào nhẫn không gian, và cẩn thận phóng thần thức dò tìm hệ thống.
Nửa ngày sau, con sóc chẳng biết từ đâu bò ra từ bụi cây rậm rạp. Thân hình ục ịch như xưa, bộ lông xám mượt mà, đôi mắt tròn xoe ẩn ẩn nước. Vừa gặp ký chủ nó đã mở miệng đá đểu:- Hối hận nhanh vậy ư?Tao không hối hận. - Cậu khinh khỉnh đáp lại.Con sóc thoăn thoắt bò lên cành cây gần đó. Nói chuyện với loại ký chủ ương bướng này tầm nhìn quá thấp sẽ dễ mất tự tin. Hệ thống tìm được vị trí hợp lý mới đứng thẳng người, đôi chân ngắn ngủn khoanh lại với nhau:- Vậy ký chủ tìm tôi làm gì?- Trao đổi.Con sóc tròn mắt. - Vì sao phải trao đổi?Đến nước này còn giả vờ giả vịt... Vĩnh An thiếu kiên nhẫn túm gáy nó:- Bày đặt làm bộ làm tịch. Nam chủ của mày có tâm ma. Theo tao thấy thì không nhẹ đâu. Thèm Bích Liên Tâm nhỏ dãi rồi chứ gì?Sau đó vứt nó xuống đất trở lại.Bị ký chủ bắt thóp, con sóc lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, tỏ ra tử tế chưa từng thấy. - Ký chủ muốn trao đổi cái gì?Cậu khoanh tay chống cằm:- Mày từng khoe có rất nhiều công pháp.Hệ thống gật đầu.- Mày cũng khoe biết vị trí bảo vật.Nó tự tin tiếp tục gật đầu.- Mày cũng khoe có cách chữa trị hồn phách?Con sóc gật đầu theo quán tính rồi mới biết mình ăn cú lừa ngoạn mục. Nó chỉ định lấy công pháp hoặc bảo vật ra đổi. Ai dè... lòi đuôi luôn rồi!- Có... Tuy nhiên ký chủ phải tẩy sạch tâm ma cho nam chủ, sau đó tôi mới giao ra cách chữa trị.Vĩnh An phản đối mạnh mẽ:- Không! Mày đưa đây trước. Tao chữa cho người của tao khỏi bệnh mới tới lượt nam chủ của mày.Hệ thống cũng kịch liệt không kém:- Chữa hồn phách phải mất nhiều năm nhiều tháng. Nam chủ không chờ được.- Tao không tin mày.- Tôi cũng vậy.Cuộc thương lượng đi vào ngõ cụt, đôi bên rút về chiến hào của mình tiếp tục gằm gè đối phương.Vài giờ trôi qua, con sóc đành phải thỏa hiệp:- Tôi giao ra cách chữa trị, ký chủ theo tôi về cứu nam chủ. Mỗi bên lùi một bước, thế nào?Thanh tẩy tâm ma không mất quá nhiều thời gian. Vĩnh An cân nhắc một lát rồi gật đầu. Hệ thống lấy từ trong người ra một bản ghi chép làm từ da dê. Thoạt nhìn như bản đồ chôn giấu kho báu của đám cướp biển. Cậu cẩn thận nghiên cứu nội dung, nét mặt cau có khó khăn, khi cảm thấy mọi thứ đều ổn mới nhấc chân đi theo hệ thống.Cả hai dẫn nhau vào một hang động nằm sâu trong núi. Thành hang động lởm chởm lồi lõm, trần thấp tè tè, ánh sáng vô cùng ít ỏi, không gian vàng vọt thiếu sức sống. Sâu trong đáy hang phát ra tiếng la hét, đập vào bốn vách rồi dội lại nghe rất khó chịu. Từ khi anh nằm mê man không tỉnh, tâm lý của cậu lúc nào cũng trong trạng thái bất ổn, gặp những âm thanh kích động kiểu này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Vĩnh An cáu bảnh đấm mạnh vào vách đá.- Làm nó câm đi.Hệ thống chẳng thèm đáp lại, một mực im lặng bò lên phía trước. Cậu hậm hực sút tung tảng đá bên đường rồi mới đi theo. Hai người đi thêm trăm mét nữa là đến nơi. Chỗ này tối đen như mực, không khí ẩm thấp thoang thoảng mùi gì đó rất khó chịu. Vĩnh An buộc phải sử dụng thần thức mới nhìn rõ đối tượng trước mắt.Đại Dương đang điên cuồng gào thét. Áo quần bị hắn tự tay xé rách bươm. Khuôn mặt rạng ngời trước đây như chưa hề tồn tại, thay vào đó là ánh mắt thâm trầm u ám, đường nét vặn vẹo. Lòng bàn tay liên tục nén ra linh khí tấn công hang động. Và hình như hắn cũng không nhận biết có thêm người trong hang.Vĩnh An rất bất ngờ với tốc độ tu luyện của Đại Dương. Mới hơn hai năm mà cậu nhìn không ra tu vi. Bét lắm cũng phải đạt đến tụ đan đỉnh phong, hơn cậu một tiểu cảnh giới. Chuyện này mà lan ra, chắc chắn cả đám tu sĩ sẽ tranh nhau bợ đít nhằm tìm hiểu bí quyết. Tu sĩ thông thường phải mất đến trăm năm mới đi hết quá trình tụ đan, khoảng ba mươi năm lên một tiểu cảnh giới. Đằng này... tăng nhanh ào ào như người ta ăn cháo. Đúng là sở hữu bàn tay vàng của nam chủ nên tạo ra khác biệt hẳn hoi.Cậu vừa âm thầm đánh giá đối thủ, vừa phải né những đòn đánh đấm loạn xạ của tên điên đáng ghét. Đến cùng vẫn không chịu nổi, chủ nhân Bích Liên Tâm điên tiết gào lên:- Nó không ngồi ngồi yên làm sao thanh tẩy. Tao không áp chế nổi đâu.Con sóc không nói lời nào, phóng ra tia sét cực mạnh. Đại Dương bị điện giật tê tê, cả thân người quằn quại giãy dụa, một hồi sau ngất lịm tại chỗ.Cậu bất giác đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Ánh mắt e dè đánh giá con sóc. Trước đây nó chưa bao giờ dùng thứ này để phản kháng, coi bộ giấu nghề rất nhiều. Cậu cũng muốn biết lý do nên lên tiếng dò hỏi:- Trước đây sao không thấy mày dùng cái này bao giờ?Hệ thống ra vẻ khổ sở. - Tôi cũng có hạn chế, trong tình huống nguy hiểm thật sự mới được sử dụng.Thì ra là thế, mấy cú đá trước kia đúng là chỉ đau chứ không làm chập điện. Vĩnh An quay sang nhìn đống thịt nằm dưới đất, hơi thở bỗng chốc nặng nhọc. Vừa nghĩ đến phải tiếp xúc thân thể với loại này là liền cảm thấy buồn nôn. Ghét nhau ghét cả tôn ti họ hàng. Bởi vậy, dù chỉ là tiếp xúc sơ sơ cũng quá kinh tởm. Bàn tay rề rà nhích từng chút một, động tác rị mọ như thước phim quay chậm.Bây giờ đến lượt con sóc mất hết kiên nhẫn, nó hối:- Nhanh đi!Cậu lườm nó rồi buộc lòng chụp lấy bàn tay đối phương. Trong đầu truyền âm ra lệnh cho Bích Liên Tâm.- Ra đi.Sau đó lục quang và bạch quang hòa quyện vào nhau, rồi theo tay cậu xâm nhập vào linh hồn của Đại Dương.Bích Liên Tâm hùng hồn ra trận, chưa được bao lâu liền thở ngắn than dài. Linh hồn Đại Dương như mảnh vườn hoang, cỏ dại đua nhau mọc um tùm khắp nơi, chủng loại vô cùng phong phú. Nào là trách móc người thân, đố kỵ người tài, oán hận những kẻ từng chèn ép hắn, ghét bỏ những người làm phiền đến mình... Rùa ta lắc đầu, tên này chính là đại diện tiêu biểu cho kiểu người đổ thừa số phận và hờn cả thiên hạ.Nó uể oải nhổ từng cọng cỏ dại, thâm tâm bứt rứt khó yên. Linh hồn này vô cùng tiêu cực, biết tìm đâu một hạt giống tốt lành? Dù cho nhổ hết những điều xấu xa, nhưng không kiếm được những điều tốt đẹp trám vào, thì sau một thời gian đâu lại hoàn đấy.Trong lúc đang cùng đường mạt lộ, thì may thay nó phát hiện ra một cây nhỏ mọc chen chúc với đám cỏ dại. Con rùa lâm la lại gần...Là tình yêu!Bích Liên Tâm mừng rỡ hết lớn. Nhân giống tình yêu là một sáng kiến tuyệt vời. Mặc dù làm vậy cũng có chỗ bất ổn, nhưng mà người này còn gì khác tốt đẹp nữa đâu. Lỗi này không phải tại nó. Quyết định vậy đi, nghĩ nhiều tốn não, đầu nó cũng chẳng dư dả gì mấy. Thế là nó hăng hái bứng lên hết những điều xấu xa, bù lại vào đó tình yêu, tình yêu, và tình yêu.Sau ba ngày làm việc quần quật, cuối cùng Bích Liên Tâm cũng hoàn thành nhiệm vụ. Con rùa nhanh chóng trở ra báo cáo với chủ nhân yêu quý:- Xong!- Vậy thì đi thôi. - Cậu trả lời rồi nhanh chóng biến mất.Ít phút sau, hai chủ tớ về đến Thiên Trúc. Cậu đi một mạch vào phòng Lệ Thiên. Đã ba ngày qua chưa được gần anh, Vĩnh An thấy nhớ, lẽ dĩ nhiên là muốn nhìn mặt người dưng chung giường trước nhất. Sau đó mới tính đến chuyện đi gặp Trúc Khuê. Nào ngờ chủ nhà ngồi đã ngồi sẵn ở đấy, ánh mắt mải ngắm ma quân đến thất thần. Trong lòng cậu tự nhiên dâng lên cảm giác khó chịu. Mấy năm nay hai người luôn kề vai sát cánh, đây là lần đầu có người thứ ba chen vào. Cậu cố gắng áp chế cảm xúc không đúng, vẻ mặt tỏ ra bình thường thảo luận với cô ta:- Thuốc kia được chứ?Trúc Khuê khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi anh.Cậu nhìn cả hai, hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp:- Tôi sẽ mang Dạ Ca đi.Đến lúc này chủ nhà mới chịu nhìn qua vị khách trong phòng, bờ môi xinh đẹp mấp máy hỏi nhỏ:- Tại sao?- Tôi đã kiếm được cách chữa trị hồn phách. Quá trình điều trị rất tốn thời gian. Ở đây lâu không an toàn, chính quyền ngửi thấy mùi ma quân trọng thương sẽ rất bất lợi. Phải đi ngay trước khi quá muộn...Vĩnh An ngập ngừng một chút mới nói hết ý:- Chị yên tâm, sau khi Dạ Ca tỉnh lại tôi sẽ đưa anh về. Lời cam kết hôm trước vẫn còn hiệu lực.Sau đó cậu im lặng, cho dù Trúc Khuê có đồng ý hay không thì người vẫn phải mang đi. Anh tỉnh thì nghe anh, anh bất động nằm đấy thì sẽ theo ý mình. Tất cả những ý kiến khác đều là đàn gảy tai trâu.Trúc Khuê nghe xong cười buồn:- Cậu định khi nào?- Ngay hôm nay.Cô ta đứng dậy đưa vào tay cậu một lọ thuốc và dặn dò:- Mỗi ngày một giọt, sau đó truyền linh khí vào để kích thích linh căn hoạt động, tránh cho kinh mạch bị thoái hóa.Tưởng đâu người này sẽ gây khó khăn, ai ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy, Vĩnh An bỗng tươi như hoa:- Cảm ơn chị đã chăm sóc Dạ Ca mấy bữa nay.- Không có gì, tôi chỉ làm nhiệm vụ của thầy thuốc... Mà cậu không đợi hai người kia quay lại sao? Bọn họ đi xử lý chút công chuyện sẽ về liền.- Không! Tôi muốn lên đường ngay.Đối với cậu, an nguy của Lệ Thiên quá quan trọng, cho nên đặt vào tay ai cũng là rủi ro. Giậu đổ bìm leo, hôm nay người ta trung thành, nhưng năm năm, mười năm lòng người sẽ khác. Trước khi anh tỉnh lại, tin tức về ma quân phải là bí mật tuyệt đối.Giọng Trúc Khuê nghẹn ngào:- Thôi được, cậu mang anh ấy đi đi, nhớ cẩn thận. Còn việc quay trở lại, hãy để anh ấy quyết định. Cam kết đó chỉ là câu nói đùa.Cô với anh có lẽ chỉ là duyên nợ. Nợ hết thì duyên tan. Tình yêu của anh, cô đã khờ khạo đánh mất, còn lòng tự trọng phải giữ lại cho mình. Yêu mà rẻ rúng bản thân, đó không gọi là yêu, mà là mê muội. Có đôi khi cô ước mình lú đi, để mặc bản thân trôi dạt theo cảm xúc, rồi tới đâu thì tới. Nhưng đến cùng thì lý trí vẫn thắng, Trúc Khuê vẫn là Trúc Khuê.VUI MỘT TÍC. 80Trúc Khuê ra điều kiện:- Cậu mãi mãi không được gặp lại Lệ Thiên nữa.Vĩnh An nhún vai đồng ý:- Ok baby!C. 81Vĩnh An đưa ra yêu cầu:- Tôi sẽ mang Lệ Thiên đi.Trúc Khuê nhún vai:- Ok baby!Lệ Thiên đen mặt:- Hai người đằng ấy có thể giả vờ hỏi ý đằng này được không? Dù gì cũng là đệ nhất ma quân hẳn hoi.Trúc Khuê xem thường:- Ở phương Tây, đàn ông đứng sau chó.Vĩnh An thương hại:- Ở phương Đông, vợ là số một.Lệ Thiên: "..."