Lệ Thiên và Vĩnh An sóng bước bên nhau đi vào nhà hàng thủy tạ Nguyệt Liên. Theo sau còn có bộ đôi chó mèo cắn nhau chí chóe.
Nhà hàng hạng sang này là một kiệt tác bao quanh hồ đá tự nhiên nằm hướng ra biển, sau lưng tựa núi, non nước hữu tình nên vô cùng hút khách. Anh dẫn cậu đến một trong số hai mươi vọng lâu bố trí quanh bờ hồ. Nhìn ra là có thể thấy sân khấu nổi trên mặt nước.Vừa trải qua giây phút căng thẳng với mấy đứa bạn thân lâu năm, thần kinh của cậu căng như dây đàn. Tâm trạng chùng xuống, mặt mày héo hắt. Cả thân người dựa hẳn vào ghế trông chẳng còn chút sức sống.Lệ Thiên kéo bé ngốc dựa vào vai mình, hỏi nhẹ một câu. - Mệt sao?Vĩnh An chưa kịp "ừ" thì đã thấy anh cầm khăn lạnh lau mặt cho mình. Cậu chẳng phản đối, ngược lại còn nhắm hờ hai mắt, tận hưởng cảm giác mát lạnh sảng khoái. Thân thể lười biếng té nước theo mưa dựa ngày càng sát.Ma quân nghiêng nhìn con sứa mềm mềm quấn chặt lấy mình, miệng khẽ cười, trong mắt sóng tình dâng lên ào ạt. Thế là quên luôn đối diện còn có hai ông tổ của ngành ế độ mắt tròn mắt dẹt quan sát hai người. Tự nhiên vòng tay qua eo người bên cạnh, ân cần dò ý:- Muốn ăn gì?Cậu lắc đầu, giọng ỉu xìu, nghe vào trong tai gần giống làm nũng:- Mệt, nuốt không trôi.Anh kiên nhẫn dỗ dành. - Chỗ này có lẩu mắm rất ngon, thử không?Cậu vẫn lắc đầu, thật sự là ăn không nổi.- Dùng chút cháo hàu cho nhẹ bụng?Vĩnh An ngước lên nhìn anh, ánh mắt quan tâm thế này muốn từ chối thêm cũng khó lòng... - Vậy cũng được.Quân Minh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đồng ý. Nếu như không, hắn thật sự tin rằng bản thân phải vác bụng đói đi về. Quân thượng đúng là chẳng có tiền đồ gì hết, yêu vào liền lú.Cùng lúc đó sân khấu bỗng nhiên vụt tắt tối thui. Xa xa vang lên giọng hát buồn bã."Dẫu chuyện mình đã trôi đi bao nhiêu năm rồi,Mà ai vẫn nợ nhau lời xin lỗi,Có những nỗi nhớ không sao nói ra thành lời,Trái tim này chưa biết thảnh thơi..."*Ngay lập tức, trừ Vĩnh An ra, ba người còn lại đều có phản ứng kỳ lạ.Hai mắt Quân Minh sáng rỡ, vẻ mặt hớn hở, đôi tai căng ra hết sức chuẩn bị hóng chuyện.Nhật Quang lại xanh như đít nhái, đầu cúi gằm xuống.Lệ Thiên nhìn bề ngoài không có thay đổi gì. Thế mà cậu vẫn tinh ý nhận ra thân thể kế bên hơi cứng lại, có gì đó rất mất tự nhiên.Thủ lĩnh Bạch Vân thấy lạ liền trút bỏ vẻ lười biếng vốn có, ngồi thẳng lưng dậy, nhìn qua ba người một lượt, rồi nghi hoặc dõi mắt về phía sân khấu.Giữa hồ, pháp khí mô phỏng đóa hồng đen trôi dập dềnh trên mặt nước. Gần như tất cả thực khách đều tập trung vào nhụy hoa, nơi có người con gái đẹp tựa thiên tiên say sưa ca hát. Nàng sở hữu gương mặt trái xoan, ngũ quan hài hòa diễm lệ, chiếc mũi dọc dừa thon gọn thẳng tắp, đôi môi chúm chím như nụ hoa xuân, khóe môi cong lên kiêu kỳ.Khi Vĩnh An nhìn qua, người đẹp bất chợt cũng trông về bên này, nhưng ánh mắt bọn họ chỉ lướt qua nhau. Nữ ca sĩ rõ ràng không hề để tâm đến vị khán giả trẻ tuổi, ánh mắt đau đáu của nàng đang hướng về người bên cạnh. Còn cậu lại ngây ngẩn cả người, dõi mắt theo không dứt ra nổi.Nàng ta như hiểu lòng khán giả, điều khiển đóa hồng đen đến gần bên này. Bài nhạc cũng đến khúc cao trào."Biết phải mất bao lâu để có thể quên một người,Kết thúc những ngày mưa trắng trời,Ước gì chúng ta chưa từng quen biết nhau trong đời,Thì đâu phải nợ nhau một lời..."*Đến nơi, nữ ca sĩ thướt tha tiến vào vọng lâu. Chiếc đầm nhung đen dán chặt vào cơ thể khoe khéo những đường cong chết người, bước đi của nàng lại thanh thoát uyển chuyển, gần như biến tất cả đàn ông nơi này thành những gã si tình khờ dại. Hàng chục ánh mắt hâm mộ dồn về phía nàng, mỹ nhân lại chỉ đắm đuối dõi về một người.Ca sĩ dừng lại ngay bàn ăn của Lệ Thiên, đôi môi vẫn thánh thót lời ca."Biết phải mất bao lâu để có thể quên một người,Kết thúc những buồn đau rã rời,Ước gì chúng ta không được nhân duyên đưa lối,Thì đâu phải nợ nhau một lời..."*Ở khoảng cách gần, hương thơm ngọt ngào quyến rũ lần nữa hạ gục Vĩnh An, cậu vô tư nhích nhích cánh mũi. Ánh mắt chìm vào suối tóc đen suông dài đang ôm lấy đôi vai ngọc ngà."Đẹp thật!"Vĩnh An chép miệng khen ngợi. Rồi nhanh chóng nhận ra, ngoài mình, ba người còn lại chẳng ai có tâm trạng thưởng thức. Nhật Quang khẽ run rẩy, mặc dù rất khó phát hiện ra, nhưng đó là thật.Sau khi bài hát kết thúc, nữ ca sĩ nhỏ nhẹ lên tiếng:- Anh Thiên...Ma quân vẫn lạnh lùng ngồi im, hình như không có ý định đáp lại.Cậu ngỡ ngàng trong giây lát. Rõ ràng ma quân có dùng thuật pháp cải trang, người ngoài đâu dễ nhìn thấy mặt thật. Tại sao cô ta lại nhận ra?Rồi, hiểu luôn, nợ đào hoa tìm đến tận cửa. Nợ là nợ của người ta, mắc mớ gì đến mình mà lại cồn cào khó chịu? Hay là do đói? Mà tu sĩ đâu có đói. Cậu cứ thế đực mặt ra, rối rắm với mớ bòng bong kỳ lạ.Ở phía đối diện, Quân Minh định đứng dậy nhường chỗ cho khách. Nào ngờ vừa nhấc mông khỏi ghế đã nhận được truyền âm:- Yên đấy!Hắn thật sự muốn khóc bằng tiếng chó. "Yên đấy" là đứng hay ngồi? Chẳng lẽ cứ để bờ mông chơi vơi giữa không trung suốt buổi hay sao?Nhật Quang liếc qua, ánh mắt hiện lên dòng chữ "Ngu thì cho chết!".Vĩnh An cảm thấy bầu không khí gượng gạo vô cùng, người đẹp thì tủi thân đứng đó, ánh mắt buồn bã như muốn nhấn chìm cả nhân gian. Cậu bất giác thở dài não ruột, thôi để mình làm gương, ai bảo hồi xưa mẹ dạy nên lịch thiệp với con gái làm chi.- Tôi đi vệ sinh.Dứt lời, cậu đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Quân Minh nhanh trí giơ tay xung phong:- Để tôi theo bảo vệ Vĩnh An, nhà vệ sinh nam dạo này cực kỳ nguy hiểm.Sau đó hắn chạy té khói. Nhật Quang vội vàng noi gương theo đồng đội:- Xin phép quân thượng. Để tôi đi theo luôn cho chắc. Một mình Quân Minh sợ đánh không lại.Vọng lâu thoáng chốc chỉ còn lại hai người. Trúc Khuê ngồi xuống chỗ Quân Minh để lại, ánh mắt đượm buồn nhìn sang người yêu cũ. Lệ Thiên trước đây trong mắt chỉ có mình nàng. Giờ cũng là đôi mắt ấy, sao lại xa lạ như thế. Dường như tất cả ấm áp đều tan theo từng bước đi của chàng thiếu niên lạ mặt. Dẫu biết đoạn tình cảm này tựa dòng nước len qua kẽ tay, cố mấy cũng chẳng thể nào giữ ở bên người. Thế nhưng cô vẫn ương bướng muốn thử một lần, biết đâu...- Anh Thiên... - Cô gọi thêm lần nữa.Ma quân vẫn yên lặng ngồi đấy.Giọng Trúc Khuê nghẹn ngào:- Cho em xin lỗi chuyện năm đó được không? Bản thân em cũng bị mấy lão gia chủ tính kế. Họ đã hứa chỉ lấy đi bảo vật. Đổi cho anh một thân phận khác. Lúc đó anh có thể đường đường chính chính xuất hiện trong giới đạo tu. Một tài năng hiếm có như anh mà phải lưu lạc vào ma đạo làm sao em cam lòng... Em là gia chủ đời tiếp theo nhà họ Lục, anh là ma quân, chẳng lẽ chúng ta cả đời phải lén lút. Làm thế cũng vì tương lai của cả hai. Năm đó em chưa từng có ý hại anh.- Chuyện đó tôi biết. - Ma quân lần đầu lên tiếng, ngữ điệu điền nhiên, một chút cảm xúc cũng lười thêm vào trong câu nói. - Nếu không, em nghĩ mình còn có thể ngồi đây hay sao?- Vậy anh có biết bao năm qua em vẫn luôn hối hận, vẫn luôn tìm kiếm anh. Em cũng từ bỏ tư cách thừa kế Lục gia. Anh nói xem, phải làm sao mới có thể chuộc lại lỗi lầm khi xưa?Lệ Thiên khẽ thở dài, nhìn người con gái từng là nắng ấm đời mình.- Quên nhau thôi!Mắt cô ngấn lệ. - Nhưng em yêu anh. Lệ Thiên, hãy nói cho em biết, làm thế nào để quên?- Em không yêu tôi, em chỉ để ý "tôi là ai".Đôi mắt nai to tròn ráo hẳn, nở nụ cười buồn:- Phải, là em nhầm lẫn. Vậy còn anh? Anh có ý thức mình đang yêu đàn ông hay không? Lệ Thiên, anh thực sự bẻ cong chính mình. Hay chỉ đang thèm khát "cảm giác an toàn" do người đó mang lại? Anh thật sự "muốn" người ta, hay chỉ cố tìm lại niềm tin lạc mất?- Em vẫn sắc sảo như ngày nào.- Anh thì vẫn ân cần như thế. Chỉ khác nhau ở chỗ, em luôn nhìn về quá khứ, còn anh lại hướng về tương lai. Buồn thay, tương lai ấy chẳng còn chỗ cho em.Trúc Khuê nhắm mắt, cố ngăn dòng lệ tuôn rơi. Khi người đàn ông đã hết tình cảm, khóc lóc chỉ làm bản thân thêm thảm hại mà thôi. Chút kiêu ngạo cuối cùng, cô muốn giữ lại cho mình.- Tạm biệt anh!Cô đứng dậy, sóng lưng thẳng tắp, ngực hơi ưỡn, dáng đi nhẹ nhàng thanh thoát. Thần thái tự tin, kiêu hãnh. Cô bước vào đời anh bằng tư thế nào, thì cũng muốn bước ra như thế.Trúc Khuê đã đi được một lúc mà ma quân vẫn còn ngồi im như tượng. Lời nói của người cũ cứ xoáy vào tim anh. Liệu anh có ngộ nhận để rồi vấy bẩn đôi mắt trong ngần kia không?Cùng lúc đó, ba người nối đuôi nhau chạy ra gần cửa nhà hàng ngồi xếp lớp trên băng ghế đá hóng gió.Tâm trạng của Vĩnh An ngày càng khó ở, đôi lông mày chau lại, cả người dường như bốc ra khí nóng. Gương mặt xinh đẹp mềm mại cứ lởn vởn trong đầu. Cậu tưởng tượng đủ mọi hành động có thể xảy ra giữa hai người trong đó.Quân Minh thấy hết, hiểu hết, cố tình thêm dầu vào lửa:- Cậu biết người đó là ai không?- Không. - Cậu vô tội lắc đầu.- Tiên nhân Trúc Khuê, chủ tu y thuật, đệ nhất mỹ nhân, người tình trong mộng của cả thiên hạ.Thân thế danh giá... Vậy mà hạ mình chuẩn bị một tiết mục xin lỗi không chê vào đâu được. Làm thế ai chẳng động lòng. Ma quân thì ma quân, cuối cùng cũng là đàn ông. Nhan sắc có thừa, tài năng vượt trội... Có khi ngay trong tối nay cậu bị đá ra chuồng gà cũng nên.Nhìn mặt chú em ụ ra một đống hắn càng khoái chí, tiếp tục hành trình chơi khăm người khác. - Cậu bị đau hả? Sao nhăn nhó vậy?- Không, tự nhiên thấy khó chịu trong lòng thôi. - Vĩnh An rầu rĩ đáp lại.- Chắc là do gh... en... Ui da! Sao mày đá tao?Nhật Quang trợn trắng mắt lườm hắn.- Anh nói tôi bị gì? - Cậu hỏi lại?Dưới sự đe dọa ác liệt, hắn đành bẻ lái. - À... Chắc là do hen.Hen??? Cậu có nghe lầm không? Vĩnh An im lặng, quyết định không nói vớ vẩn với người thần kinh này nữa.Minh Quân đâu dễ buông tha, hắn muốn khai thác thêm nhiều thông tin nóng hổi từ chú nhóc nên dụ dỗ:- Lai rai vài chai cho khuây khỏa.- Ừ! - Vĩnh An đồng ý ngay. Say cho dễ ngủ.Giữa lúc đó có ba người đi ra, Trúc Khuê dẫn đầu. Chàng trai si tình cầm trên tay đóa hoa hồng đỏ thắm chẳng phải là Đại Dương hay sao? Cô nàng nổi giận đùng đùng nhìn rất giống Hạ Vũ. Cậu lẩm bẩm:- Cặp đôi này làm gì ở đây?Đại Dương vừa trông thấy đối thủ, đôi mắt lập tức lóe lên tia nhìn ác độc. Hắn phừng phực ý muốn bay vào hơn thua cho hả cơn giận. Ngặt nỗi, trước mặt người đẹp không thể hành động lỗ mãng, chàng trai si tình đành ngậm cục tức tiếp tục hành trình theo đuổi mỹ nhân.Minh Quân chen ngang:- Cậu không biết gì hết hả? Thằng đó đeo bám Trúc Khuê lâu rồi. Mà sau màn chơi ba trấn động thiên hạ, dễ gì rước nàng về dinh. - Hắn bĩu môi rồi bổ sung nhận xét. - Cô ta kiêu lắm.À... hiểu rồi, chuyện tình tay bốn. Nếu không có "quý ngài hai phái" xuất hiện, cậu cũng quên luôn đây chỉ là một cuốn sách. Chắc là nam chính đang chạy theo kịch bản ngôn tình nhàm chán nào đó. Thủ lĩnh Bạch Vân tặc lưỡi. Kệ đi, chẳng phải chuyện của mình.Bỗng đâu con rùa truyền âm với cậu:- Có mùi tâm ma hôi quá.- Ai bị?- Người áo trắng.Cậu nhìn theo bóng lưng Đại Dương, miệng cười mỉa, tên này bị tâm ma cũng chẳng có gì là lạ. Đầu óc suốt ngày lo đi tính kế người khác, kèm thêm công pháp tăng nhanh tu vi không rõ nguồn gốc, trước sau gì cũng ăn quả đắng.Ở bên này Quân Minh đã bắt đầu đổ rượu ra ly. - Uống đi, dô, dô!Vĩnh An cầm ly rượu nốc phát hết luôn. Mùi vị cay xè xộc lên tận mũi.- Dô đi! Giấc ngủ muôn năm.Nhật Quang không nói tiếng nào, chỉ im ỉm uống hết ly này đến lý khác.Đến khi Lệ Thiên đi ra, cả ba đã say chẳng biết trời trăng mây nước gì nữa. Quân Minh luôn miệng hát hò. Nhật Quang một hai van xin quân thượng tha tội vì bất cẩn để người tính kế. Vĩnh An thì ngây ngây dại dại đứng ôm gốc cây.Nhìn một cảnh này, đáy lòng của anh chợt mềm mại như nước. Chỉ cần vừa trông thấy bé ngốc, mọi lăn tăn đều cuốn trôi sạch sẽ. Tình yêu đâu phải là cuộc chơi dựa theo xu hướng tính dục. Rõ ràng anh không cần nam cũng chẳng cần nữ, nhất định phải là cậu mới được. Mà đã là Vĩnh An của anh, thì ranh giới nam nữ còn quan trọng sao?Anh bước nhanh lại gần bé ngốc, dang rộng hai tay. Cún xỉn nửa mê nửa tỉnh loạng choạng leo lên người ma quân. Vòng tay ôm cổ cứng ngắc, mũi hít hà mùi hương của anh.- Sao uống nhiều vậy? - Anh hỏi.Cậu tủi thân đáp lại. - Sợ bị cướp gối ôm. - Cánh tay vô thức siết ma quân muốn ngạt thở.Lệ Thiên mất mấy giây mới hiểu ra "gối ôm" là đang chỉ mình. Anh phì cười dỗ dành người say:- Sẽ không mất.Cậu lè nhè hỏi lại:- Thật không?- Thật!Và thế là cún xỉn yên tâm nhắm mắt ngủ ngoan trên vai anh.(*): Trích lời bài hát Nợ nhau lời xin lỗi do Nguyễn Minh Cường sáng tác.