TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế
Chương 42: Lén Trộm Bình Sữa

Dực Minh quay về phòng,lấy từ trong ngực ra hai cái bình sữa,một cái có thân bình giống với cái mới nãy ném xuống đất kia,cái còn lại thì khắc Tráng Tử,Viên Nhi và Tiểu Nam,hắn đương nhiên cũng muốn làm giống với dự định của Ngô Phong,huống chi mình cũng ở chung với nhóm Viên Nhi một thời gian khá dài,cũng sinh ra tình huynh đệ với Tráng Tử nên tất nhiên cũng làm một cái cho Tiểu Nam,nhưng bây giờ bọn họ đã có cái tốt hơn của Ngô Phong rồi thì cũng không cần phải đưa cái này của hắn ra làm gì.

Cảm thấy hơi thất vọng mà thở dài,tiện tay đặt hai cái bình sữa lên bàn,Dực Minh quyết định lên núi đi dạo,tiện thể hái một chút trái cây Tiểu Trúc thích,hắn sẽ từ bỏ bầu bạn mà mình đã lựa chọn chỉ vì một chút thất bại cỏn con này đâu.

Chờ khi Dực Minh đã đi rồi,một cái đầ hồ ly ló ra từ sau cửa sổ gỗ,chân trước của hồ ly thành thạo mà bám vào thành cửa sổ,hai cái mắt tròn ve liếc liếc trái phải,sau khi đã chắc chắn chủ nhân của căn phòng này đã đi xa,lúc này mới vật vã trèo vào cửa sổ,tiếc là không biết có phải do được chủ nhân cho ăn quá nhiều hay không,cả thân thể có hơi trì độn,cái đuôi chết tiệt không may đụng vào cái cây đỡ cửa,cửa sổ lập tức đóng ấp xuống,cái đuôi yếu ớt bị kẹp ở trên cửa sổ,nước mắt của tiểu hồ ly chảy không ngớt.

Tiểu Trạch dùng chân trước gắt gao bịp miệng lại,nuốt lại cái tiếng hét chói tai vì bị đau,dùng chân trước lau nước mắt như con người,tiếc là chân trước toàn lông tơ không những không lau sạch được nước mắt ngược lại còn khiến bộ lông bị dính nhiều nước đến mức như lệ rơi đầy mặt.Cũng may dưới cửa sổ có cái giường,Tiểu Trạch nhẹ nhàng hạ chân xuống,gắng gượng rút cái đuôi ra,quay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía cái cửa sổ làm nó chịu khổ kia,qủa nhiên là không ít lông tím xinh đẹp của nó bị dính ở bệ cửa sổ làm vật kỷ niệm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau khổ,đau lòng mà vuốt ve cái đuôi đã rụng không ít lông của mình,sau đó cuồi cùng cũng đem lực chú ý đặt tới vật trên bàn,phía trên quả nhiên có hai cái bình sữa giống như chủ nhân nói, không nhịn được vui sướng mà kêu lên chi chi,cũng bất chấp đau đớn từ cái đuôi truyền đến liền nhảy thẳng lên trên bàn,mở cái túi đeo trên cổ lên nhét hai cái bình vào sau đó nhìn về phía cái cửa sổ đóng chặt có chút ai oán,rốt cuộc thì khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang vẻ cam chịu,dùng động tác nhanh lẹ đẩy cửa sổ ra liền phi ra ngoài,nhưng cái đuôi phất phới khó tránh khỏi bị cái cửa sổ kẹp một lần nữa.

Hu hu hu hu,lần này về nhất định phải bảo chủ nhân hảo hảo bồi thường bồi thường cho ta,cái đuôi ta yêu thích nhất đều đã bị huỷ rồi,hu hu hu.....

Dùng tốc độ nhanh lẹ vừa chạy vừa khóc quay lại phòng của chủ nhân ở nhà Viên Nhi,theo thói quen chui vào từ cửa sổ,lần này cuối cùng cũng không động vào giá đỡ cửa nữa,rất thuận lợi mà nhảy lên trên giường,sau đó dùng chân trước ghé lên cái gối của Tiểu Trúc,cọ cọ làm nũng.

"Chủ nhân,ta rất là đáng thương,ngươi nhìn xem cái đuôi của ta này,thật thảm,chủ nhân phải hảo hảo bồi thường bồi thường cho ta." Tiểu Trạch lắc lắc cái đuôi đã rụng không ít lông,hai mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn Tiểu Trúc.

Tiểu Trúc xoa a xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Trạch an ủi,lấy cái túi đeo trên cổ xuống,lấy hai cái bình sữa ra,sau đó đặt vào trong chậu nước sôi để tiêu độc cùng với cái nhặt được kia.

"Tối nay sẽ làm món cánh gà nướng nước trái cây (1) mấy ngày nay ngươi thích ăn." Tiểu Trúc gãi gãi cằm Tiểu Trạch,có chút đau lòng lấy hộp thuốc mỡ trong tủ đầu giường ra bôi lên vết thương bị kẹp trên cái đuôi,bị cửa sổ kẹp nhất định là đã bị tụ máu rồi,cái đuôi của Tiểu Trạch thực sự rất là mỏng manh.

"Chủ nhân thật tốt,nhưng mà chủ nhân,không phải là ngươi đã có ba cái bình sữa rồi thây,sao phải lấy bình sữa của Dực Minh làm gì." Tiểu Trạch nghiêng đầu hưởng thụ sự vuốt ve của Tiểu Trục,tuy rằng nó cũng rất thích bình sữa của Dực Minh nhưng nó cảm nhận được dao động ma lực trong ba cái bình kia,nó hiểu rất rõ xã hội nhân loại,giá trị của cái bình sữa Ngô Phong tặng nhất định là cao hơn Dực Minh rất nhiều,không phải nhân loại đều thích những thứ có giá trị cao hơn sao,vì sao chủ nhân của mình lại khác hoàn toàn những người khác như vậy?

"Đôi khi nhân loại ngược lại không muốn sử dụng cái gì đó có giá trị quá cao,tuy rằng ta cũng không phải không muốn dùng,chỉ là giữa một cái là không từ chối được và một cái giá trị thấp nhưng khiến ta cảm thấy rất vui thì ta tội gì lại chọn dùng cái không muốn kia chứ,hơn nữa so với Ngô Phong thì ta thích Dực Minh hơn." Trước kia Tiểu Trúc cũng rất bội phục các bậc thầy điêu khắc thủ công như này,trong nhà cũng sưu tầm được không ít tượng gỗ điêu khắc và hạt khắc (2) linh tinh gì đó,trước kia nếu Dịch Minh có đi công tác cũng sẽ mua về có cậu mấy thứ như vậy,tuy rằng rất nhiều đã qua nhưng sở thích của cậu vẫn không thay đổi,mà xét theo một phương diện khác thì Dực Minh là sư đệ của cậu,nếu hắn có cái loại tay nghề này,tất nhiên phải nghĩ biện pháp để hắn phát dương quang đại (3), Tiểu Trúc quyết định kế hoạch tiếp theo cũng muốn Dực Minh cùng tham dự vào trong đó.

Tiểu Trúc lược bỏ đôi chút để nói khiến Tiểu Trạch nghe lọt vào lỗ tai,ghi tạc vào trong lòng,nó quyết định phải đem tâm ý của Tiểu Trúc nói cho Dực Minh,Dực Minh từng nói với nó rằng hắn rất thích chủ nhân,muốn làm bầu bạn của chủ nhân,nếu chủ nhân cũng thích Dực Minh nhưng không nói cho Dực Minh nhất định là bởi ngượng ngùng,những cái chuyện như này cứ làm như trong thế giới ma thú của mình thì tốt hơn rồi,nếu mà thích thì trực tiếp dùng vũ lực để giải quyết,con nào thắng thì có quyền đè con còn lại,không cần phải suy nghĩ phức tạp như nhân loại.

Tiểu Trạch tự cho là mình nghĩ đúng âm thầm gật gật đầu,nằm vào trong lòng của Tiểu Trúc,từ khi Bảo Bảo và Bối Bối sinh ra nó rất lâu rồi không được chủ nhân ôm vào trong lòng,nhân lúc hai tiểu chủ nhân còn đang ngủ nhanh chóng hưởng thụ chút.

Sắc trời dần dần đen sậm lại,mới nãy bầu trời còn trong xanh mà giờ đã bị mây đen bao phủ,Tiểu Trúc đang đẩy chiếc xe đẩy trẻ em đặc chế,loại xe đẩy này thiết kế riêng cho song bào thai,kỳ thật nói trắng ra là ghép hai cái xe đẩy vào làm một,chỉ dùng một cái xe đẩy.

Chiếc xe này được Mạnh đại phu mang tới ngày hôm qua,Mạnh đại phu vẫn không có biện pháp về kịp vào lễ đông chí,tới đưa xe đẩy trẻ em một chút rồi lại đi ngay,nhưng Tiểu Trúc đã nhờ Mạnh đại phu lúc trở về để ý xem có cửa hàng nào có mặt tiền thích hợp hay không,nếu như có thì ký kết giúp luôn,trưởng thôn đã thuyết phục được mấy hộ nghèo kia đáp ứng đến quán cơm làm việc,Tiểu Trúc chuẩn bị sau khi tìm được mặt tiền cửa hàng thì sẽ hảo hảo bồi dưỡng tay nghề của bọn họ trong lúc trang hoàng lại cửa hàng và chọn một vài người phục vụ từ đề cử của trưởng thôn,cùng huấn luyện với đầu bếp luôn.

Chỉ chốc lát sau,mưa phun bắt đầu rơi đầy đất,mùa đông vốn đã có chút lạnh,tuy rằng ở đây là phía nam,mặc dù mùa đông không đến mức có tuyết rơi nhưng đôi khi cũng sẽ cảm thấy rét run cả người,hơn nữa thi thoảng lại thổi mấy luồng gió đông,đôi khi sẽ có loại cảm giác âm u lạnh lẽo.

Tiểu Trúc cúi người xuống,bọc Bảo Bảo và Bối Bối thật kỹ trong chăn lông,sau đó lại đẩy xe về phía nhà ăn.

Khi vừa đến nhà ăn liền thấy Viên Nhi đã đút nhũ trấp quả cho Tiểu Nam,Tiểu Trúc lấy ra bình sữa của Tiểu Nam từ cái túi móc ở tay đẩy đưa cho Viên Nhi.

"Đây là....?" Viên Nhi có chút tò mò nghịch nghịch cái bình sữa hình dáng có chút kỳ quái này,lập tức phát hiện thân bình có khắc người,hai mắt không khỏi sáng lên,không nhịn được mà vuốt ve thân bình trong tay.

"Đây là bình sữa mà ta đã nói,vốn là vẫn không tìm được vật liệu thay thế nhưng không ngờ là Dực Minh lại làm ra được,sau này sẽ không cần lo Tiểu Nam bị đói bụng." Tiểu Trúc hoàn toàn ném luôn chuyện mình bảo Tiểu Trạch lén vào phòng Dực Minh trộm cái này ra,vẻ mặt lúc này rất thuần khiết khiến người ta không thể biết được thứ này là đi lấy trộm.

Nghe Tiểu Trúc nói xong,cuối cùng Viên Nhi cũng chú ý hình dạng của nắp bình giống như hai điểm nào đó trước ngực của mình,trên mặt lập tức nhiễm một mạt đỏ ửng,khiến Tráng Tử đứng nhìn ở một bên rối cả lên.

Thấy Viên Nhi có lẽ không thể ngưng thẹn thùng trong chốc lát được,Tiểu Trúc dứt khoát lấy nhũ trấp quả trong bát đổ vào bình sữa,sau đó nhét núm vú cao su vào trong miệng của Tiểu Nam,lại kéo tay Viên Nhi đỡ lấy thân bình để Tiểu Nam dễ hút sữa trong bình hơn.

Trẻ nhỏ trời sinh đã biết hút, cho dù chưa từng có người sử dụng bình sữa nhưng cũng không cản trở Tiểu Nam dùng sức mút lấy núm vú cao su,khi thấy sữa thông qua núm vú cao su không ngừng chảy vào trong miệng mình,Tiểu Nam càng hút nhanh hơn như là tiểu gia hoả này bị bỏ đói cả mười ngày qua vậy,ăn không đủ no ngủ không đủ giấc,cũng khó trách Tiểu Nam chỉ khi nằm ở trong lòng Viên Nhi mới có cảm giác an toàn.

Chờ khi hút hết sữa trong bình,Tiểu Nam còn chưa đã thèm mà nhấp nhấp miệng,sau đó hai mặt từ từ khép lại,rất nhanh liền có tiếng hít thở đều đều vang lên,đây là lần đầu tiên Tiểu Nam tiến vào giấc ngủ nhanh như vậy.

Viên Nhi thử đặt Tiểu Nam vào trong xe đẩy,Tiểu Nam cũng chỉ xoay xoay người một chút chứ không hề tỉnh dậy,Viên Nhi cuối cùng cũng yên tầm rút tay ra,hai mắt hơi ươn ướt nước mắt,nói thật là khi nhìn thấy hài tử ăn không ngon ngủ không yên,một người phụ thân như hắn làm sao có thể yên tâm cho được,mấy ngày nay không chỉ Tiểu Nam gầy đi mà ngay cả hắn cũng gầy xuống nhìn có chút giống da bọc xương,cho dù Tráng Tử mỗi ngày đều sắc thuốc bổ nhưng Viên Nhi cũng chỉ uống vài hớp liền nói không uống nổi nữa nhường lại Tráng Tử uống.

Vì không để láng phí nên Tráng Tử chỉ có thể uống thôi,mấy ngày nay hắn ngược lại béo lên vài cân,trái ngược hoàn toàn so với tình trạng của Viên Nhi.

Bây giờ thấy Tiểu Nam ăn ngon ngủ đủ rồi,Viên Nhi cuối cùng cũng cảm thấy đói bụng,nhanh chóng bổ nhào về phía bàn ăn,mời Tiểu Trúc dùng cơm,còn hắn thì bê cái bát thuốc bổ thật to được chuẩn bị riêng cho mình uống từng ngụm từng ngụm,thi thoảng còn ợ mấy cái,chờ khi uống xong cái bát đấy,Viên Nhi ưỡn cái bụng phình to ngửa người ra ghế ngồi.

"Lâu rồi chưa ăn gì thì đừng ăn quá nhiều một lúc như vậy,không tốt cho dạ dày đâu,Tráng Tử,mấy ngày tới ngươi đừng làm quá nhiều đồ ăn cho Viên Nhi,chờ thêm vài ngày để dạ dày quen đi rồi hãy tăng lên từ từ." Tiểu Trúc nói về phía Tráng Tử đang đứng một bên ngây ngô cười.

"Vâng,ca phu." Tráng Tử vừa nghe thấy câu không quá tốt đối với thân thể của Viên Nhi thì lập tức không để ý tới dáng vẻ đáng thương hề hề của Viên Nhi,thận trọng mà gật gật đầu,thậm chí còn lo lắng ngày mai nên giảm lượng thức ăn nhiều ít như thế nào cho thích hợp.

"Ê a a....."

" Ư hừ hừ...."

Hai âm thanh khác nhau vang lên thập phần ăn ý,Tiểu Trúc cúi đầu nhìn hai hài tử đáng yêu đang quơ hai tay về phía của mình.

Buông cái bát trên tay xuống,Tiểu Trúc lấy hai cái bình sữa đã đổ đầy sữa tươi đặt vào trong tay của hai bánh bao,hai tiểu khả ái thập phần thông minh nhét núm vú cao su vào trong miệng,hương vị ngọt ngào của sữa tươi theo từng cái hút của hai đứa mà chảy vào trong miệng,hai tiểu bánh bao không khỏi nở nụ cười,ngay cả Bảo Bảo bình thường rất ít khi cười cũng cười toe toét,sữa tươi theo khoé miệng chảy ra làm ướt hai cái yếm đeo trên cổ của hai đứa.

"Trời ơi,Bảo Bảo cư nhiên nở nụ cười,rất đáng yêu nha,cười rộ lên nhìn giống với Nam ca ca như đúc." Viên Nhi thấp giọng kinh hô,hắn và Tráng Tử không biết từ khi nào đã vây quanh xe đẩy rồi.

"Đúng vậy,trước kia cảm thấy Bảo Bảo và Bối Bối không giống Nam ca cho lắm,bây giờ nhìn lại mới biết là do chưa đủ lớn,ngươi xem bọn chúng cười rộ lên rất giống Nam ca,ngay cả vị trí má lúm đồng tiền trên mặt cũng giống như đúc,nhìn bọn chúng như nhìn thấy Nam ca vậy,tuy rằng Tiểu Nam cũng giống nhưng cảm thấy vẫn không quá giống lắm." Tráng Tử muốn đưa tay ra vuốt ve hai má của Bảo Bảo nhưng thấy Bảo Bảo đang uống đến vui vẻ như vậy nên đành phải hạ cái tay đang giơ lên xuống.

Thật ra Tiểu Trúc cũng không quá để ý xem hai đứa nhỏ có giống với vị phu quân trước kia hay không,dù sao cũng đều là hài tử của cậu,giống ai cũng chả sao cả,chỉ cần bọn chúng luôn vui tươi khoẻ mạnh là tốt rồi.

Hết chương 42.

(1)果汁烤翅/ Cánh gà nướng nước trái cây: tôi không ngờ là có cái món này luôn,lúc đầu cứ tưởng là hai món riêng biệt: cánh gà nướng + nước ép trái cây 

(2)核雕/ Hạt khắc:

(3)发扬光大/ Phát dương quang đại: phát huy,nêu cao, làm rạng rỡ truyền thống....