TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế
Chương 11: Tán Gẫu

Long Đằng Tỉnh dẫn theo tiểu tử hồ đang không tình nguyện mà đi tới Cần gia,còn chưa tới cửa liền thấy thố khuyển của Cần đứng trước cửa nhìn xung quanh,chờ đến khi nhìn thấy tiểu tử hồ,chạy nhanh tới kêu lên ô ô.

Tiểu tử hồ hung hăng mà trừng cái tên đầu sỏ khiến mình bị giáo huấn hơn 8 tiếng này,giương nanh múa vuốt mà hướng thố khuyển kêu rít lên.

Tuy Long Đằng Tỉnh nghe không hiểu hai đứa đang nói gì,nhưng nhìn biểu cảm của cả hai cũng đoán được phần nào,tiểu tử hồ lại khinh dể thố khuyển thành thật nhà người ta,không khỏi vỗ vào người nó một cái,"Thành thật một chút cho ta,hại Đại Phong bị thương còn dám giở trò khinh dể người ta trước mặt ta,xem ra buổi giáo huấn ngày hôm qua rất chưa đủ lâu,hôm nay làm việc xong trở về lại tiếp tục giáo huấn."

"Không phải,ta không có khinh dể hắn,bỏ ta xuống đi,không cần tiếp tục giáo huấn ta nữa đâu." Tiểu tử hồ nghĩ tới những lời giáo huấn hôm qua Long Đằng Tỉnh thao thao bất tuyệt không nhịn được mà rùng mình một cái,này quả thực so với đánh nhau cùng ma thú khác còn đáng sợ hơn.

"Nếu không muốn lại nghe giáo huấn,ngươi liền ngoan ngoãn một chút cho ta,hảo hảo nhận lỗi với Đại Phong,đừng cho rằng ta nghe không hiểu thú ngữ của các ngươi là có thể nói lung tung."Long Đằng Tỉnh bỏ tiểu tử hồ xuống,nhìn tiểu tử hồ không tình nguyện mà há miệng kêu vài tiếng với Đại Phong,sau đó Đại Phong lập tức lắc lắc đầu,thực hữu hảo mà mang tiểu tử hồ đi vào gia môn(cửa chính),mà sự thật có như Long Đằng Tỉnh chứng kiến hay là không,chỉ có trong lòng tiểu tử hồ cùng Đại Phong là biết rõ.

"Cần ca phu,thân thể gần đây có tốt không?" Long Đằng Tỉnh giao thứ đang cầm trên tay cho Cần ca phu đang vội đi ra khi nhìn thấy mình.

"Tốt,tốt lắm,ngươi xem ngươi này,đến đây sao còn phải mang đồ này đồ nọ tới làm gì,vốn ngày hôm qua Đại Phong đã khiến ngươi thêm phiền toái rồi,bây giờ lại....Việc này thực sự là rất mất mặt!" Cần ca phu chà xát tay,có chút chân tay luống cuống mà đứng ở đó,thứ này nhận cũng không được,không nhận cũng không xong.

Long Đằng Tỉnh thấy bộ dáng của Cần ca phu,lập tức cười đem đồ trên tay nhét vào tay hắn,"Đây là việc nên làm,sư phụ có việc ra ngoài,ta lại mới làm học đồ,rất nhiều thứ còn chưa biết,các huynh muốn kiểm tra thân mình cũng rất bất tiện,đây là một vài dược liệu để hầm gà,đối với thân thể rất tốt,hiện tại cũng là lúc cần phải bồi bổ nhiều,có chuyện gì cứ việc đến viện tìm ta,chỉ cần có thể giúp đỡ ta chắc chắn sẽ giúp."

"Cảm tạ,thật sự rất cảm tạ ngươi,từ trước tới nay đều để Mạnh đại phu chiếu cố một nhà chúng ta,cũng không biết nên nói lời cảm tạ như nào mới tốt." Cần ca phu khoé mắt ửng đỏ,cố nén ý khóc đem đồ kia vào trong bếp,sau đó nghĩ nghĩ liền đem một cái hũ nhỏ ra bàn.

Long Đằng Tỉnh thấy thế vội vàng đến hỗ trợ đem thứ đó để lên trên bàn đá trong sân,"Đây là cái gì vậy?"

"Đây là quả mơ tướng công lên núi hái cho ta,ta liền lấy nó làm mơ chua,là phương thuốc cổ truyền được phụ thân ta truyền lại,ăn vào rất tốt cho thân thể,tương lai sinh đứa nhỏ sẽ vừa trắng vừa tròn." Cần ca phu khi nhắc đến Cần cùng phụ thân của hắn,ngôn hành cử chỉ cũng có vẻ tự nhiên hơn nhiều,không có câu nệ như vừa nãy.

"Không phải cái gì quý giá,nhưng là chút lòng thành của ta,ngươi trước nếm thử chút xem,nếu ăn cảm thấy ngon,lát nữa ta nhờ Cần mang mấy hũ đến tặng cho nhà ngươi." Cần ca phu nói xong mở hũ nhỏ ra,bên trong có một cái muôi trúc nhỏ.

Cần ca phu dùng muôi trúc nhỏ múc một quả đưa tới bên miệng của Long Đằng Tỉnh,tuy rằng động tác này có chút thân mật,nhưng hai người không quá để ý,Long Đằng Tỉnh chỉ mới ngửi mùi thôi mà nước miếng đã tiết ra lợi hại,đợi tới khi cái muôi tới bên miệng,yết hầu không khỏi nhộn ngạo một chút,thanh âm nuốt nước miếng lớn đến mức cả Cần ca phu cũng nghe thấy.

Cười cười có chút ngượng ngùng,Long Đằng Tỉnh nhanh chóng nhét quả mơ chua vào trong miệng,vị chua ngọt độc đáo kết hợp với vị thuốc đông y thoang thoảng khiến nó trở nên ngon dị thường,ăn ngon như vậy khiến khoé mắt Long Đằng Tỉnh liên tục nhìn về phía cái hũ nhỏ kia.

Bộ dáng tham ăn kia hoàn toàn khác so với hình tượng mà Cần miêu tả cho hắn,điều này khiến Cần ca phu cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều,lập tức vào trù phòng lấy ra một cái bát trúc,trực tiếp múc một bát đầy ngập mơ chua đưa tới trước mặt Long Đằng Tỉnh,"Ngươi ăn trước đi,hũ nhỏ có chút nặng,thân thể của ngươi ôm đồ nặng như vậy cũng không tốt,chờ Cần về ta sẽ nhờ hắn mang sang mấy hũ tặng cho ngươi."

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được,Cần ca phu huynh chắc chắn không dễ làm mấy thứ cần nhiều công sức như thế này,hơn nữa ta mang thai cũng được bốn,năm tháng rồi,cách ngày sinh cũng không còn bao nhiêu,ăn thứ này rất lãng phí,thi thoảng ăn một vài miếng ra được rồi,không cần nhiều như vậy đâu." Long Đằng Tỉnh có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt,cậu chưa bao giờ biết ô mai lại có sức ảnh hưởng với mình lớn đến như vậy,chỉ mới ngửi thoang thoảng mùi hương và ăn được một viên thôi,Long Đằng Tỉnh đã cảm thấy đây chính là mỹ vị vô cùng,so với những món cậu đã ném qua còn ngon hơn,cho nên mới để lộ ra bộ dáng tham ăn trước mặt Cần ca phu.

"Đây cũng không phải thứ gì quý giá,lại nói ta lúc ấy làm rất nhiều,cho dù mình ta ăn trong hai,ba năm cũng chưa hết a,ngươi coi như là đang giúp ta đi." Cần ca phu nói xong đều có chút bối rối,thật vất vả mới biết hình như Long Đằng Tỉnh đang mang thai,có thể hảo hảo báp đáp hắn luôn sẵn lòng làm,nhưng cậu lại không chịu nhận,này sao mà được a.

"Ta đây sẽ không khách khí vậy."Long Đằng Tỉnh thấy Cần ca phu đang sốt ruột,vì thế nên thoải mái mà nhận,chờ đến khi Cần mang đồ sang tặng thì đưa ít tiền,ngày thường tặng nhiều thêm một chút thuốc bổ cũng được.

"Đúng rồi,Cần đại ca sớm vậy đã ra ruộng rồi sao?" Long Đằng Tỉnh vừa ăn mơ trong bát,vừa cùng Cần ca phu hàn huyên qua lại.

"Đúng vậy!Không quá hai,ba ngày nữa là ruộng rau ma thuật có thể thu hoạch được rồi,trong khoảng thời gian này cần phải đặc biệt chú ý,cho nên ma miêu sáng sớm đã bị đem đi,rau ma thuật một năm chỉ có thể trồng một lần,nếu vài ngày cuối cùng không chăm sóc tốt,một năm này coi như uổng phí." Cần ca phu thở dài,trong nhà sống chủ yếu dựa vào việc thu hoạch rau ma thuật,nhưng loại rau ma thuật này một năm chỉ trồng được một lần,một năm trồng những loại rau dưa bình thường đều thua kém trồng rau ma thuật.

"Như vậy a,Cần ca phu có từng nghĩ tới trồng dược liệu chưa,tuy rằng không bằng dược liệu hoang dại,nhưng một vài chứng bệnh chỉ cần tới dược liệu người trồng là được rồi,như vậy cũng có thể giảm bớt nguy hiểm khi lên núi hái dược."Long Đằng Tỉnh không phải chưa từng đề cập việc dùng nhân công (sức người) để gieo trồng với sư phụ,nhưng đều bị Mạnh đại phu lấy lý do dược tính của dược liệu gieo trồng chỉ bằng một phần mười so với dược liệu hoang dại mà cự tuyệt,tuy rằng cậu biết sư phụ muốn cho người bệnh thứ tốt nhất,nhưng Long Đằng Tỉnh nghĩ một vài loại bệnh bình thường chỉ cần dược liệu bình thường là được,cần gì phải đi lên núi hái,phải biết rằng trên núi rất nhiều ma thú,vạn nhất gặp phải ma thú cao cấp gì đó còn không phải là uổng phí tính mạng hay sao.

"Kỳ thật dược liệu cũng có người từng trồng qua,nhưng dược liệu được thu hoạch dược tính đều không tốt,còn không đến một phần mười,cơ bản là dược điếm sẽ không chọn dùng loại dược liệu như vậy,những người đã từng trồng hầu như đều lỗ vốn,chỉ có thể đem dược liệu giống có dại mà nhổ đi."Cần ca phu thở dài một hơi,trên đời này không có gì là dễ dàng cả.

"Tại sao lại có thể như vậy được?" Long Đằng Tỉnh lại một lần nữa nghe được lời này từ miệng người khác,ở trên trái đất,tuy rằng dùng nhân công gieo trồng quả thực khiến dược tính của dược liệu kém hơn so với hoang dại,nhưng không đến mức chưa tới một phần mười,hơn nữa bởi vì dược liệu hoang dại bị người ta nhổ sạch,hiện tại rất ít khi thấy xuất hiện dược liệu hoang dại,trên cơ bản đều là dùng nhân công gieo trồng,mọi người sinh bệnh uống thuốc đông y đại đa số đều là nhân công gieo trồng,trừ những kẻ đại gia mới có tiền dùng loại dược liệu hoang dại."Bọn ta cũng không rõ lắm." Cần ca phu lắc lắc đầu,"Không nói đến chuyện này nữa,Trúc công tử,hôm nay ở lại nhà ta dùng cơm trưa đi,có chút cơm canh đạm bạc (*) mong ngươi đừng có ghét bỏ."

(*)Nguyên văn:粗茶烂饭: Thô trà lạn cơm.

"A,thôi khỏi,Cần ca phu,ruộng nhà huynh ở đâu,ta có thể nhìn một chút được không?" Long Đằng Tỉnh muốn nhìn một chút gieo trồng rau ma thuật vì sao lại khó khăn đến như vậy,còn muốn biết vì sao dược tính của dược liệu dùng nhân công gieo trồng sẽ kém xa dược liệu hoang dại,nếu mà tìm được nguyên nhân,như vậy có thể gieo trồng dược liệu trên diện tích lớn,không những khiến người dân bình thường có thêm nguồn thu,còn giúp cho dược điếm chi ra ít tiền là có được rất nhiều dược liệu,cũng giảm bớt hiểm nguy bởi vì kiếm tiền mà mạo hiểm vào núi hái dược,thật sự là một công nhiều việc.

"Việc này...." Cần ca phu có khó xử mà vò vò góc áo.

"Chẳng lẽ có gì khó xử sao?" Long Đằng Tỉnh dừng tay đang ăn lại,lấy cái khăn trong ngực ra lau lau ngón tay.

"Này thật sự không được đâu,thân thể của ngươi hiện tại rất nặng nề,đến lúc đó chỉ sợ sẽ phải đi một quãng đường xa,ta thấy vẫn là chờ đến khi Cần trở về lại bảo hắn mượn xe bò chở ngươi đi thì hơn." Cần ca phu rất sợ Long Đằng Tỉnh vạn nhất xảy ra sơ xuất,chính mình không thể làm phụ lòng Mạnh đại phu,phụ lòng chính Long Đằng Tỉnh được.

"Dựng phu cũng nên thường xuyên đi lại một chút,như vậy sau này lúc sinh sẽ không bị khó sinh,chờ Cần ca phu được bốn tháng thì thi thoảng vẫn nên tản bộ nhiều chút,trong khoảng thời gian này vẫn không được cầm vật nặng,cũng không được để quá mệt mỏi,bằng không sẽ làm hại đối với đứa nhỏ." Long Đằng Tỉnh vẫn còn biết một vài kiến thức về dựng phu,không chỉ bởi những nữ nhân mang thai trên trái đất cả ngày la hét rằng nam nhân các ngươi đều không hiểu được nỗi khổ của nữ nhân chúng ta....v...v...,còn nhờ Mạnh đại phu mỗi ngày đều ở bên tai mình giảng đạo,cho dù cậu muốn không biết cũng khó.

Đối với lời giảng giải của Long Đằng Tỉnh,Cần ca phu chỉ có thể âm thầm mà lắc đầu trong lòng,người nhà nghèo sao có thể ngồi hưởng thụ được,việc trong ruộng hiện tại đều để Cần đi làm,chính mình chỉ có thể làm chút việc nhà,thiếu đi một người đi săn thú,trong nhà cũng không quá dư dả,may mắn thường xuyên đem rau tới tặng Long Đằng Tỉnh,người trên phố cũng biết Mạnh đại phu thích ăn rau nhà hắn nên phần lớn đều mua của nhà hắn,trước kia lúc nào bán cũng thừa nhiều,mãi chẳng hết,đành phải để trữ lại đến đông ăn,sao có thể giống như bây giờ mỗi ngày đều bán hết không còn một mảnh,ngày hôm qua khách điếm trấn trên còn đến nhà mình đặt đơn hàng,này hết thảy đều phải cảm tạ Mạnh đại phu.

Long Đằng Tỉnh thấy bộ dáng của Cần ca phu liền biết mình lại nói lời ngu xuẩn,không khỏi tự cười nhạo bản thân rồi đứng lên," Nếu như vậy,ta đây đi về trước,tiểu tử hồ trong khoảng thời gian này liền phiền toái các huynh,ma pháp của nó là ma pháp hệ mộc,có chỗ nào cần dùng tới thì không cần phải khách khí,cũng không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho nó,đến giờ tiểu gia hoả này sẽ tự động trở về ăn cơm,buổi chiều nếu Cần đại ca muốn ra ruộng vậy phiền huynh ấy báo lại cho ta một tiếng,về phần xe bò thì không cần đâu,ta sẽ muốn xe ngựa tới,như vậy tốc độ cũng sẽ nhanh hơn,không sợ chậm trễ Cần đại ca làm việc."

"Này,việc này sao mà được,tiểu tử hồ vẫn là trở về với ngươi đi." Cần ca phu lại có chút câu lệ,chuyện có thố khuyển hắn cũng biết rõ,đây cũng không hoàn toàn là lỗi của tiểu tử hồ,tất cả đều là do ma miêu của hắn công kích người ta trước,điều này sao có thể trách tiểu tử hồ được.

"Cần ca phu đừng nhiều lời,đã làm sao thì phải chịu phạt,như vậy sau này mới không tái phạm,để nó nhớ kỹ cái gì nên làm,cái gì không nên làm."Long Đằng Tỉnh liếc mắt nhìn tiểu tử hồ đang nằm rạp trên đất giả chết,"Cần đại ca cứ việc sai sử nó,coi như là vì ta đi."

Nói xong Long Đằng Tỉnh liền hướng Cần ca phu đang muốn nói lại thôi phất tay,hướng về phía nhà mình mà đi,bỏ lại Cần ca phu cùng tiểu tử hồ hai mặt nhìn nhau.

Hết chương 11.