TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế
Chương 4: Tiểu Tử Hồ

Nhìn Viên Nhi rời đi,Long Đằng Tỉnh suy nghĩ một lúc,dự định làm chút đồ ngon lấy lòng người bạn nhỏ trong tương lai.Không biết bộ dạng nó như thế nào? Có phải là con hồ ly màu tím hay không?

Nhưng theo hiểu biết của cậu,những ma thú này sẽ cùng ký khế ước với chủ nhân của chúng.Linh hồn của mình thay thế cho chủ thân thể này,tử hồ thân là một người bạn đồng hành chắc chắn sẽ biết.Vậy mất đi liên kết của chủ nhân,tiểu tử hồ sẽ quay trở lại đây sao?

Bước chân Long Đằng Tỉnh chậm lại đôi chút,lập tức lại hướng phòng bếp mà đi.Bất luận như thế nào mình cũng đã tiếp nhận thân thể này,những chuyện khác liền thuận theo tự nhiên đi.Nếu nó nguyện ý đi theo mình,vậy chính mình sẽ đối đãi với nó như một thành viên trong gia đình.Nếu không muốn thì cứ để nó quay về núi đi,về sau có cơ hội lại thu phục một con khác cũng được.Không có cũng chẳng sao,không có ma thú mình vẫn có tay có chân cũng không phải là không sống nổi.

Đối với trù nghệ của bản thân,Long Đằng Tỉnh tự hiểu được.Tuy rằng mỗi lần người kia đều ăn đến sạch sẽ,nhưng thường xuyên ra vào khách sạn năm sao,ăn những món ăn do đầu bếp nổi tiếng nấu mà nói thì đồ ăn chính mình cũng chẳng phải mỹ thực gì.Hơn nữa cũng không nấu nhiều,đều là chút đồ ăn sáng tại nhà,cũng ít khi làm mấy món yêu cầu tay nghề cao.Dù sao thì cậu cũng không có cái tay nghề đó.

Nhưng mà bạn bè và đồng nghiệp đều nói ăn ngon,có cảm giác gia đình.Đại khái là bởi mất đi người nhà cho nên luôn nghĩ tới cuộc sống trước kia,hương vị trong món ăn cũng sẽ mang theo cảm giác gia đình này.Tự như món ăn của mẹ,mặc dù không ngon bằng nhưng mọi người đều khen,bởi cảm giác được sự ấm cúng bên trong những món ăn đó.

Nhắc tới hồ ly người ta liên tưởng ngay đến gà.Vừa vặn hôm qua Viên Nhi có đem tới một con gà,vốn tính là trực tiếp nấu canh gà (1) luôn nhưng bị mình năn nỉ mãi mới giữa lại nửa con.Trên cơ bản bởi vì cậu đang mang thai nên cơ hội để động thủ không nhiều lắm,bình thường đều là Viên Nhi trực tiếp kéo mình tới nhà hắn ăn cơm,hoặc là mang theo nguyên liệu nấu ăn tới nhà mình nấu rồi bảo Tráng Tử chạy qua đây ăn cơm.

Ngẫu nhiên cậu cũng sẽ thừa dịp Viên Nhi cùng Tráng Tử đi làm mà tự tay nấu vài món ăn sáng.Người mang thai khó tránh khỏi thèm ăn,rời xa quê hương,đối với những món ăn quê nhà thực sự rất nhớ.Dù sao đại bộ phận những nguyên liệu nấu ăn ở nơi này cũng không khác so với trái đất lắm nên không phải lo tìm không thấy nguyên liệu để nấu món ăn quê nhà.Thi thoảng dùng chút nguyên liệu nấu ăn đặc biệt của nơi này cũng khiến món ăn thêm phần mỹ vị.Long Đằng Tỉnh muốn làm món gà nướng mật ong(2),không chỉ muốn bồi thường cho tiểu tử hồ mà chính cậu cũng thèm món này lâu lắm rồi.Ngày hôm qua giữ lại gà chính là muốn làm món ngon này.

Muốn nấu được món này,tất nhiên phải chuẩn bị lò nướng.Muốn lò nướng làm theo kiểu Trung Quốc cổ đại kia khẳng định không có nhưng ở đây là một thế giới khác.Mặc dù văn hoá và phong tục không khác Trung Quốc cổ đại nhưng bọn họ có ma pháp,tất nhiên cũng có cái gọi là thuật giả kim.Hai hệ thống hoàn toàn bất đồng lại cùng tồn tại trong một thế giới,không thể không nói thế giới này thực sự quá thần kì.

Thuần thục làm chuẩn bị trước khi nướng,động tác Long Đằng Tỉnh nhanh như bay,chỉ chốc lát sau hết thay đã chuẩn bị sẵn sàng.Mở lò nướng ra,đưa ma lực vào ma pháp trận sau đó bỏ gà đã sơ chế vào lò nướng.Bây giờ chỉ cần đợi một lúc là xong.

Tại thế giới này,nếu muốn sử dụng lò nướng phải nhờ đến ma sủng,nhưng không biết có phải liên quan tới việc linh hồn khác nhau hay không.Long Đằng Tỉnh trong lúc vô tình đã phát hiện bản thân hình như sử dụng được một số đồ vật ma pháp.Nhưng cậu cũng chưa tiết lộ chuyện này cho bất kì ai.Dù sao với hiểu biết hiện tại của cậu thì con người hình như không thể tự phát ra ma pháp,chỉ có ma thú mới có thể làm được điều này.

Một là người dân ở đây hình như không nghĩ dùng mật ong để nấu ăn,gà nướng mật ong cũng mang lại hương vị khác so với cách nướng gà thông thường.Hai là công thức nấu món này chỉ có mình mình biết,chỉ cần mình không nói,Viên Nhi cho dù có nhìn thấy cũng không biết là cậu đã sử dụng lò nướng.

Đối với chuyện vì sao lại không dùng mật ong để nấu ăn,Long Đằng Tỉnh cũng từng hỏi qua.Ngoài dự đoán của cậu,mật tại thế giới này thế mà lại cực kỳ quý giá.Bởi vì ở đây chỉ có loại ma phong (ma thú dạng ong) mới có thể sản xuất.Long Đằng Tỉnh cũng không biết vì sao nhà cậu lại có cái loại đồ vật này,đương nhiên cũng có thể là do trượng phu của thân thể này thương mình mà đi lấy về.Về chuyện mua Long Đằng Tỉnh hoàn toàn không nghĩ vậy.Điều đó là không thể nào.Loại mật này chỉ có những nhân sĩ thuộc tầng lớp thượng lưu mới dám bỏ tiền ra mua,đại bộ phận người dân cho dù có cũng đem đi bán mà thôi,căn bản luyến tiếc giữ lại dùng.Thấy thời gian không sai biệt lắm,Long Đằng Tỉnh tắt lò nướng đi.Đây là cái lò nướng không mấy tiện lợi,không thể hẹn giờ được,phải tự để ý thời gian mà tắt lò,may là độ lớn của lửa có thể tự điều chỉnh,bằng không nguy cơ bị cháy rất cao.

Cẩn thận đem chén đĩa qua,xoá đi dấu vết đã sử dụng lò nướng,Long Đằng Tỉnh ngửi mùi liền cảm thấy đói.Rõ ràng mới uống thuốc không lâu,bụng còn trướng nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc,Long Đằng Tỉnh lại cảm thấy nước miếng chảy dài.

Cẩn thận bốc lấy một miếng,nhẹ nhàng mà thổi thổi.Đem thịt bỏ vào trong miệng,miệng không ngừng nhai nhai,một tay liều mạng mà quạt ở bên miệng.Miếng thịt nóng hổi cùng hương vị ngọt ngào khiến cậu luyến tiếc nhả ra,cho dù nó quá nóng Long Đằng Tỉnh cũng chỉ tăng nhanh tốc độ quạt tay.

Nuốt hết vụn thịt vào bụng,Long Đằng Tỉnh lau nước mắt do nóng quá mà chảy ra,ánh mắt do dự nhìn đĩa thịt trên bàn,tay không nhịn được duỗi ra cứ thế bốc hết miếng này đến miếng khác.Đến khi nghe thấy giọng nói của Viên Nhi và tiếng "chi-chi" kêu không ngừng,trên đĩa chỉ còn lại ba miếng thịt nhỏ.

Có chút xấu hổ mà nhìn xuống sàn nhà,Long Đằng Tỉnh làm như không có gì mà lấy khăn lau lau tay.Sau đó nhanh chóng đem ba miếng thịt bỏ vào cái chén nhỏ bình thường để gia vị,cười cười đi ra.

Vừa nhìn thấy Long Đằng Tỉnh tới,con tiểu hồ ly màu tím kia giãy dụa càng lợi hại hơn.Trong mắt thậm chí loé lên ánh nhìn thù hằn.Xem bộ dạng này,Long Đằng Tỉnh biết chính mình không có cách nào làm thân với con tiểu hồ ly này rồi,nó quả thực đối đãi với mình như kẻ thù.

"Ca phu,không biết vì cái gì tiểu tử hồ nhất quyết không chịu theo ta về.Cuối cùng nhờ trưởng thôn ôm về giúp,kết quả vẫn không nghe lời như vậy.Người liên kết tinh thần cùng với nó nhìn xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Viên Nhi cố gắng ôm chặt lấy nó tiểu tử hồ,cũng không thể để nó đụng vào ca phu được.Trong bụng hắn còn đang mang cốt nhục của nhà họ Nam.Liên kết tinh thần hay gì đó Long Đằng Tỉnh tất nhiên không làm được.Nhìn thấy tiểu tử hồ giãy dụa không ngừng,Long Đằng Tỉnh chỉ hy vọng đồ ăn trong tay này có thể làm nó im lặng trong chốc lát,cho dù chỉ là trong chốc lát cũng tốt,nếu không chỉ sợ Viên Nhi cũng sẽ bắt đầu hoài nghi.

Trong lòng có chút lo lắng,Long Đằng Tỉnh ở ngoài mặt vẫn có giữ bộ dáng lạnh nhạt,đưa tay cái bát trên tay đến trước mặt tiểu tử hồ,trên mặt treo lên nụ cười đầy thiện ý,cố gắng nghĩ trong đầu rằng mình không phải là người xấu,mình không phải là người xấu.

Tiểu tử hồ căm thù mà nhìn tên nhân loại đang tiến tới càng ngày càng gần.Tuy rằng bề ngoài của hắn rất giống với chủ nhân,nhưng liên kết tinh thần mất đi khiến nó hiểu rõ chủ nhân đã chết rồi.Người này khẳng định đã phá huỷ linh hồn chủ nhân rồi cướp lấy thân thể.Cho dù hắn cười lên rất dễ nhìn,trong mắt cũng phát ra thiện ý thì mình cũng tuyệt đối không bị khuất phục.Ngay khi người xấu tiêu sái đến gần,tiểu tử hồ ngửi thấy một cỗ mùi thơm,hương thơm khiến nó nhịn không được mà chảy nước miếng,thèm nhỏ dãi mà nhìn mấy miếng gà trên tay người xấu kia.Mắt tiểu tử hồ sáng lên, nghe thấy có tiếng cười,nó ngay lập tức cảnh giác,ngẩng đầu nhìn về hướng.... tên nhân loại xấu xa kia đang cười đến bả vai rung rung,tiểu tử hồ lập tức kêu to.

Kẻ sĩ có thể chết,tuyệt không thể nhục.Cho dù đồ ăn ngươi làm có ngon đến đâu đi nữa thì ta cũng sẽ không để kẻ thù ôm đâu,ngươi mau chết tâm đi!Tiểu tử hồ hầm hư mà kêu lên,thanh âm sắc nhọn đột nhiên vang lên trong đầu Long Đằng Tỉnh,một loại cảm giác liên kết chặt chẽ với tiểu tử hồ trước mắt khiến cậu không tự chủ được mà cười ra tiếng,có chút kinh ngạc mà nhìn về phía tiểu tử hồ.

Tiểu tử hồ đồng thời cũng cảm nhận được cái khế ước liên kết linh hồn kia,cũng kinh ngạc tới mắc quên luôn giãy giụa cùng tức giận.Tinh thần liên kết chặt chẽ khiến cho nó cảm thấy được nam nhân trước mắt này hình như không phải người xấu,linh hồn của hắn hoàn toàn phù hợp với thân thể của chủ nhân.Đây là chuyện quái gì,rõ ràng linh hồn chủ nhân đã biến mất,vì cái gì linh hồn của nam nhân này lại phù hợp với thân thể của chủ nhân được,này không được đâu nha,linh hồn ngoại lai mặc kề như thế nào đều không thể phù hợp với thân thể của người khác,đây là một trong những quy luật của đại lục này,Thần Sáng Thế sẽ không cho phép linh hồn xâm chiếm thân thể của người khác,vậy người này là có chuyện gì xảy ra?!

Linh hồn tương thông nên Long Đằng Tỉnh có thể biết tiểu tử hồ đang nghĩ gì.Mặc dù hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng sự thật chính là sự thật.Mặc kệ có nguyện ý hay không thừa nhận thì ở trong mắt người khác cậu không phải là Long Đằng Tỉnh mà là một thôn dân sinh ra và lớn lên ở thôn Đạo Hương.

Nói tới đây,không thể không nói tới quy tắc ở thế giới này.Bình thường tinh thần lực của văn nhân chưa đạt cấp năm trở lên sẽ không có họ,mà đấu khí của quân nhân chưa đạt tới cấp năm cũng không có họ,trong thôn chỉ có mỗi vị trưởng lão có thỏ tuyết đạt cấp năm kia mới có thể có họ,ngay cả trưởng thôn cũng chưa có họ,không thể không nói thăng cấp ở thế giới này rất khó khăn.

Không thể thương tổn tới đồng bạn đã liên kết linh hồn với mình chính là một quy luật khi ma thú đã kí khế ước với con người.Tiểu tử hồ lúc này chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại bốn chân của chính mình,tuỳ ý Long Đằng Tỉnh ôm lấy từ trong lòng của Viên Nhi,từng miếng đút ăn.

Ôm lấy ý niệm cam chịu trong đầu,tiểu tử hồ hung hăng mà cắn xé miếng thịt gà,thật giống như cắn lấy cái người xấu đang ôm chính mình này.

Thấy tiểu tử hồ rốt cuộc cũng an tĩnh,Viên Nhi nhẹ nhàng thở ra đồng thời đem hoài nghi đối với Long Đằng Tỉnh bỏ đi.Dù sao một người có biến thành như thế nào,có chút thói quen vẫn không thể biến mất,nhưng mà Long Đằng Tỉnh không chỉ tỏ ra khuyết thiếu thường thức,thậm chí một chút thói quen nho nhỏ cũng không có,nhiều hơn một vài cử chỉ khác lạ.

Mang tiểu tử hồ về ít nhiều cũng là để xem thử phản ứng của Long Đằng Tỉnh,vốn thấy biểu hiện của tiểu tử hồ,Viên Nhi cơ hồ đã nhận định linh hồn người này không phải là ca phu,nhưng bây giờ nhìn thấy tiểu tử hồ ăn đến vui vẻ như vậy rốt cuộc cũng khiến cho Viên Nhi yên tâm.Khế ước biến mất khi chủ nhân chết sẽ khiến tinh thần ma thú sa sút hồi lâu,sau đó trở lại trong núi sống cô độc cả đời.

Tiểu tử hồ này tuy rằng mấy ngày nay quả thật là tinh thần sa sút,nhưng không có ý định rời đi.Có lẽ là bởi vì cái chết của Nam ca ca cũng linh thú của hắn làm cho tinh thần tiểu tử hồ sa sút.Hơn nữa thân thể của ca phu không tốt,tiểu tử hồ không thể ở bên cạnh chủ nhân,lại lâu như vậy mới được trở về cho nên buồn sầu đồng thời cũng thấy hơi tức giận,mới có thể giận dỗi không muốn về nhà đi.

Nhưng may là ca phu vẫn là ca phu.Có lẽ là quá mức thương tâm dẫn tới một phần kí ức bị mất,khiến một vài hoạt động theo thối quen bị quên mất.Về phần những cư chỉ trước giờ chưa từng thấy kia có lẽ là thói quen mới của ca phu đi.

Tự nhận là đã hiểu rõ những hành vi bất thường của Long Đằng Tỉnh,Viên Nhi rốt cuộc cũng cười cười nói lời tạm biệt với cậu.Mình còn muốn đi làm ruộng nha,có tiểu tử hồ ở đây khẳng định ca phu sẽ vui hơn một chút.

Hết chương 4.