TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em
Chương 4: 4

Cả lũ con trai lớp tôi vắt chân lên cổ, chạy thục mạng vào lớp. Thôi rồi, coi như xong, kiểu này tôi phải chịu trách nhiệm là cái chắc rồi, Nguyên ơi, ông giết tôi rồi biết không hả?

- Có chuyện gì thế?

Thầy Bình đi ra, hỏi bọn con gái lớp Trà My - 12A7 ngồi ngay gần đấy. Lớp này, à không, phải gọi là mấy nhỏ này là kẻ thù truyền kiếp của lớp tôi, lúc nào cũng chỉ tìm cách để dìm cho bằng được lớp tôi xuống thì mấy thôi.

- Thầy ơi, các bạn lớp 12A2 đá bóng làm vỡ gương xe của các thầy cô trong đoàn thanh tra thầy ạ.

Nhỏ Trâm Anh nói nhỏ nhẹ hết mức có thể, tự nhiên nghe xong thấy nổi hết da gà.

- Chúng em đã nhắc các bạn ấy không đá bóng nữa, nếu không thảo nào cũng xảy ra chuyện nhưng các bạn cố tình không nghe thầy ạ.

Một nhỏ khác còn nói chêm vào:

- Mấy bạn nữ lớp ấy còn bảo chúng em nhiều truyện, nhất là bạn lớp phó thầy ạ.

Ơ, hay thật đấy, lại có tôi ở đây nữa cơ à, từ đầu tới giờ tôi chưa mở miệng nói câu nào luôn.

Tôi chưa nói lý do Trà My ghét tôi phải không nhỉ, chuyện là thế này, năm lớp 11 Trà My tỏ tình với Phong, trong khi thằng Phong không thích nhỏ. Nó kêu có bạn gái rồi nhưng nhỏ không tin, kêu đưa bạn gái đến.

- Tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nha.

- Phụt...

Tôi đang uống nước, nghe câu đó thì phun sạch sẽ nước trong miệng vào mặt cậu ấy, cậu ấy thì vẫn bình tĩnh đưa tay lên lau mặt.

- Cậu..... cậu nói cái gì cơ?

- Tớ bảo tớ thích cậu, làm bạn gái tớ đi.

- Tỏ tình gì kì. Cậu điên vừa thôi, đất nước còn bao nhiêu vấn nạn chưa được giải quyết, bày đặt yêu với đương cái gì.

- Không, ý tớ là làm bạn gái tớ trong ngày hôm nay thôi, tớ cần cậu giúp để cắt đuôi Trà My A7.

- Ây da, cậu làm tớ cứ tưởng cậu thích tớ thật chứ, dưa bở năm nay được mùa ha.

- Thì tớ thích Giao thật mà, nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn quên được, chắc để tớ ngày ngày nhắn tin cho cậu nhắc là "" lớp phó ơi, tớ thích lớp phó nhiều nhiều lắm, cứ thấy lớp phó là...."

- Thôi, đủ rồi, nghe kinh quá, thế cậu muốn tớ đóng giả kiểu gì đây?

- Tớ nói thật đấy, tớ thích cậu thật luôn, không đùa đâu, cậu cần tớ chứng minh không?

- Chứng minh thế nào đây?

- Tớ có thể thơm cậu một cái vào má, nào, đưa mặt lại gần đây, moa.

Tự dưng cậu ta gí sát mặt gần tôi, xong cười rất chi là nham hiểm, miệng chu ra như mấy em học sinh trên facebook hay chụp đấy, giống mấy con cá trê, cà không, phải gọi là giống cá dọn bể. Tôi hãi quá liền lùi lại một bước, vội vàng đẩy cậu ấy ra:

- Thôi đi, bệnh hoạn à, nói nhanh không tớ đổi ý bây giờ.

- A đây đây, tớ nói đây, thế này nhé, chiều 2 giờ tớ qua đón cậu. Nếu Trà My có hỏi gì thì cứ nói cậu là bạn gái tớ. Thế nào, làm được chứ?

- Đơn giản, được chứ sao không, nhưng xong việc cậu phải trả tớ hậu hĩnh đấy?

Đấy chính là lý do vì sao Trà My ghét tôi, có đóng giả bạn gái cũng bị ghét mấy đau chứ. Mà tôi cũng có sung sướng gì đâu, đã vậy còn bị cậu ta nói bóng nói gió là nhan sắc tầm trung nữa, bảo thế có điên không?

- Này, cậu suy nghĩ trước khi nói đi nhé. Tầm thường cũng là bạn gái tôi, cậu còn mở miệng chê câu nào nữa tôi ko dám bảo đảm dù cậu là con gái đâu.

Trà My ức quá ko nói được gì, vùng vằng đứng dậy bỏ đi mất. Hôm đấy Vũ Phong đền bù thiệt hại cho tôi bằng cách mua cho tôi ăn tất cả những gì mà tôi thích, còn hứa:

- Ko cần phải học giỏi đậ, tớ nuôi cậu.

Tôi nghe thấy trong lòng có chút cảm động, ngoài bố mẹ ra thì chưa có ai hứa sẽ nuôi tôi cả, Vũ Phong là người đầu tiên.

- Này, điêu vừa thôi nhé, bọn này chưa mở miệng nói câu nào đâu.

Con Hạnh lừ lừ đi tới chỗ nhỏ Trà My với thầy Bình đang đứng.

- Ghét tụi này thì cứ ghét nhưng có cần đổ oan kiểu đấy ko?

Tôi cũng ko thể chấp nhận được cái người dối trá như thế.

- Lớp tôi làm vỡ lớp tôi sẽ chịu trách nhiệm, chứ cái vấn đề cậu vừa nói ý, xem xét lại xem có đúng ko. Đây nghe kinh lắm.

Con Hải cũng ko vừa. Mọi hôm hiền lành là thế mà hôm nay mạnh miệng ghê.

- Ừ, nói thế thì chịu trách nhiệm vụ này đi, đừng để trường mang tiếng. -nhỏ Trà My nói.

- Được, ko thành vấn đề, có lỗi phải chịu. -tôi gật đầu, bảo cái Quỳnh gọi bọn con trai xuống.

Có khi càng giải thích, cãi nhau to đi nữa cũng ko giải quyết được vấn đề gì, chuyện bé xé ra to. Có thầy cô nào mà tin được cái lớp toàn thành phần cá biệt như lớp tôi chứ. Cả trường ai chả biết thầy Bình quý lớp A7, chúng tôi có nói thế này hay thế nữa cũng chỉ thế mà thôi.

Nhận lỗi là tất nhiên khi ta làm sai điều gì, ko nhận day dứt ko yên.

Bọn con trai lớp tôi từ trong lớp lù lù ra hết ngoài sân.

- Bọn tôi làm sai sẽ chịu trách nhiệm, ko liên quan đến mấy người. -Phong nói.

- Thế thì tốt rồi. Thầy ơi, các bạn ấy nhận lỗi rồi kìa, thầy phải đưa vào gặp cô hiệu trưởng xử cho công bằng thầy ạ. - Hồng Ngọc nhỏ nhẹ.

- Á à, thế ý của Ngọc là thầy xử ko công bằng đấy thầy ạ. -tôi giả bộ ngạc nhiên quay ra nói với thầy Bình.

- Ừ, ha. Bà nói tôi mấy để ý đấy nhé. -con Tâm nháy mắt với tôi.

- Bọn tôi ko có ý đấy. Tôi muốn thầy đưa mấy bạn này vào gặp cô hiệu trưởng vì muốn các bạn nhận lỗi với thầy cô trong đoàn luôn. Chúng em ko có ý gì đâu thầy ạ.

Nhỏ Trâm Anh lừ mắt nhìn chúng tôi rồi quay sang nói với thầy Vinh hết sức nhẹ nhàng.

- Thôi, bỏ đi mấy bà ơi, chấp vặt làm gì. -thằng Nguyên giảng hoà.

- Cũng được thôi, chúng tôi rộng lượng mà. Người ta đẹp người ta có quyền muốn nói sao mà chẳng được.

- Thôi, cãi nhau thế đủ rồi. Những ai vừa rồi đá bóng thì đi theo tôi.

Thầy giáo nãy giờ đứng nhăn nhó nhìn 2 lớp cãi nhau bây giờ mới lên tiếng.

Tất cả lũ con trai lớp tôi đi theo sau thầy Vinh, còn tụi con gái lớp tôi đứng đấu mắt với tụi con gái A7. Một lúc sau thì thấy đám con trai mặt mũi hớn hở bước ra từ phòng hội đồng. Tôi thì cứ nghĩ lúc về chắc tên nào tên nấy mặt mũi như đưa đám, ai ngờ.

- Thế nào rồi? -thấy Phong tôi hỏi ngay.

- Ahaha, ko sao hết trong đó có bác thằng Dũng nên ko sao. - Phong toe toét.

- Thầy Vinh tức ko làm gì được. - thằng Tuân nói thêm vào.

- May quá rồi còn gì. Giao nhé, lần này mày ko lo bị phạt nữa đâu. -con Hạnh quàng tay qua vai tôi tươi tỉnh nói.

- Còn nữa, mấy thầy cô trong đoạn còn bảo con trai năng động như thế là tốt. Với cả chúng tôi chỉ là vô tình làm vỡ nên có thể bỏ qua được.

Cả lớp tôi cười vang, kéo nhau vào lớp. Cuối giờ quyết định ra quán bà Loan ăn mừng, bọn con gái A7 tức nổ đom đóm mắt.