Tôi là Phương Giao, học sinh lớp 12A2.
Hôm nay tôi chính thức là học sinh cuối cấp.Thử nói xem cảm giác thế nào nhỉ, ừm, có một chút tiếc nuối vì 2 năm qua không học hành đàng hoàng tử tế, 2 năm qua không hôm nào không cãi nhau với bạn cùng lớp. Hiện tại thì tôi rất hối hận vì đã không thể cùng nhau tạo nên nhiều hơn những kỉ niệm đẹp, thật hối hận vì không đối xử tốt với các bạn hơn. Và điều quan trọng nhất là chỉ sợ sẽ không còn cơ hội được gặp người mà chỉ cần nhìn một cái là nhận ra nữa rồi.______________________________Ngày đi học đầu tiên năm lớp 12, tôi dậy sớm hơn ngày thường để sắp xếp lại sách vở, với tôi được nghỉ 3 tháng hè là đủ lắm rồi, trong 3 tháng hè chưa khi nào tôi nguôi ngoai nỗi nhớ trường lớp. Nhưng dù sao đi nữa vẫn phải thú thật thế này, qua 3 tháng hè, tôi chưa động đến sách vở hôm nào cả. Nhiều khi cũng thấy lo lo, rồi nghĩ nếu như không ôn lại nhỡ quên hết kiến thức thì chết dở đấy, nhưng mà tôi thì lười quá, chơi cho đã đời rồi năm lớp 12 cố gắng hơn chút chắc cũng không sao đâu.Sách để trong gầm giường quá lâu nên bị bám một lớp bụi dày, tôi nỡ tay phủi một cái thôi mà bụi bay tứ tung khắp nơi, nó còn bay cả vào mắt tôi ấy.Tít... Tít. Có tin nhắn.Tôi vừa ho dữ dội vừa với tay lấy cái điện thoại trên giường mở ra xem, tin nhắn của cái Linh - bạn thân từ hồi mẫu giáo của tôi. Nó bảo tôi cho đi nhờ xe vì xe đạp của nó hết điện chưa kịp sạc. Tôi thay quần áo, chải tóc tai thật gọn gàng, nhìn mình trong gương cười tươi một cái sau đấy dắt xe ra cổng, vừa ra đã thấy Linh ngồi vật vờ ở đấy rồi.- Sao không vào nhà ngồi đợi tao?Vừa thấy tôi, nó quay phắt lại:- Mày vừa đánh răng vừa ngủ à mà lâu thế, cứ để cái chân vàng ngọc của tao đợi lâu.- Này, tao cho quá giang mà còn càu nhàu là cho đi bộ đấy nhé.Nó mặt méo xệch sang một bên, bỏ balo vào giỏ xe tặc lưỡi một cái:- Làm người ai làm thế.- Tại sao không thể làm thế, nhân chứng sống đây. - Thế chứng tỏ mày không phải người rồi.Nó lầm bầm, tôi nghe thấy liền quắc mắt nhìn nó: - Vừa nói cái gì đấy?- Đâu có gì đâu, haha, tao bảo đi nhanh không muộn.Tôi nhìn đồng hồ, kim giờ và kim phút đang điểm 6 giờ 46 phút, tôi vội vội vàng vàng hối nó lên xe, nếu không đi nhanh sẽ muộn mất.- Thôi, không nói nhiều nữa, đi nhanh không bảo vệ không cho vào bây giờ.- Tao đã bảo mà.Nó trách rồi phất tay một cái, balo của tôi bị nó ném không thương tiếc vào giỏ xe, tôi chưa kịp ngồi yên sau thì nó đã nhảy lên ngồi rồi.- Này, mày phải chở tao chứ, xe tao mà.Tôi quay lại làu bàu.- Mới đầu năm, thôi mày chở tao đi. Mà nói cho mà biết này, người có diễm phúc lắm mới được tao đi nhờ đấy.- Mày nhìn mặt tao xem có giống đang quan tâm không? Một là lai hai là xuống, chọn đi.- Được lắm.Con nhỏ nguýt tôi rồi xuống xe cầm tay lái, vừa đi nó vừa lầm bầm không ngớt, đau hết cả đầu.Nhìn người nhỏ con mà con bé đi nhanh ra phết, theo vốn từ vựng hạn hẹp của tôi thì đây gọi là phóng như trâu húc mả tới trường. Nó vừa đi vừa thở hồng hộc, tôi thấy tội quá lại phải đưa chân ra đạp cùng nó cho nhanh.Đi đến đầu làng, thấy mấy em gái lớp 4, lớp 5 gì đó, khăn đỏ trên vai bay phấp phới trong gió. Tôi ngẩn ngơ nhìn, chợt nghĩ mình của những năm tháng đó như thế nào nhỉ, có cười tươi tắn giống thế này không? Trí nhớ của tôi không tốt nên chẳng có ấn tượng gì về những năm cấp 1 của mình cả, chỉ có cấp 2 là tôi nhớ như in.Tôi thấy rất ngưỡng mộ những ai có bạn bè cùng nhau đi học về. Sáng sớm đứng cổng đợi nhau, gọi í éo, chiều lại cùng nhau đạp xe về, nói những chuyện xảy ra trên lớp, vui biết bao, thanh xuân còn chưa kết thúc mà đã thấy hoài niệm rồi.- Cần tôi kéo không?Thằng Tài lớp tôi phóng qua, thấy hai đứa chúng tôi khổ sở đạp xe nó liền giảm ga xe điện lại rồi lên tiếng đề nghị.- Thôi, đường nhiều xe sợ ngã lắm.Linh lắc đầu, thằng Tài cứ đi song song cùng bọn tôi, nói vài câu vớ vẩn, tôi làm mặt nghiêm, giả giọng thanh niên nghiêm túc: - Chào anh, tôi là B Văn C, đội trưởng đội cơ động xã Đỗ Khế, theo quan sát của tôi, tôi xin nhận định anh vi phạm những lỗi nghiêm trọng như sau khi đang tham gia giao thông. Một, không đội mũ bảo hiểm, hai, xe điện không gương, ba, đi giàn hàng ngang trên đường làm cản trở giao thông, mời anh xuống xe xuất trình giấy tờ và nộp phạt! Tôi vừa nói dứt câu, con Linh cười sằng sặc lên như nắc nẻ, lạng choạng tay lái, thằng Tài thì gào lên:- Lần sau ra đường xin bà đừng nói quen tôi.- Phải đấy, tao không quen mày, mày xuống xe đi.Tôi chọc chọc tay vào nách Linh, nó giãy nảy cả lên, xe thì loạng choạng, đã vậy nó còn lái có một tay, tay còn lại vòng ra sau đánh vào tay tôi nữa.18 năm sống trên cõi đời này, ngày hôm đó tôi mới biết mình nghịch ngu thế nào khi cù nách con Linh trong khi nó đang lái xe. Xe vừa tới đường vòng thì gặp ngay ổ gà, vì hai đứa đang đùa nhau nên Linh không để ý mà cho xe lao thẳng vào ổ gà, tôi chỉ thấy quay cuồng và ngã nhào xuống đất, đến khi hoàn hồn lại mới biết mình vừa đập mặt xuống đất chảy cả máu đầu. Linh bị ngã xuống cái ruộng ngô gần đấy, bấy giờ mới lồm cồm bò dậy, thằng Tài thì hốt hoảng dừng xe chạy lại đỡ tôi dậy.- Ngã đau không?Linh bò lên đường từ ruộng ngô, vừa phủi cỏ lau dính trên quần áo vừa đi về phía tôi. Tôi giơ cái tay vừa bị cọ xát xuống nền đường lên xem thấy xước một đoạn dài, máu dính lẫn đất cát xót xa và đau nhức kinh khủng, không kiềm chế được ngoạc mồm ra khóc to:- Sao ông hỏi câu gì mà thừa thãi thế, ngã tất nhiên là đau rồi, huhu.Con Linh đi lại gần, không những không an ủi tôi còn lấy tay đập một cái vào đầu tôi không thương tiếc nữa.- Ai bảo nghịch ngu còn khóc cái gì, đứng dậy đưa tay đây tao xem nào.Thằng Tài chạy lại quán tạp hóa gần đấy mua chai nước lọc để Linh rửa vết thương cho tôi. Nhìn Linh chăm chú vừa rửa vết thương vừa nhẹ nhàng nhặt hết những hạt cát nhỏ trên vết thương tự nhiên thấy vui vui, lại còn xúc động nữa chứ, dù hơi sót một chút nhưng cũng đáng lắm, thằng Tài bên cạnh cứ thổi phù phù vào vết thương, nó cũng chăm chú nhìn, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên hỏi:- Còn đau không?Linh vừa lấy bông y tế trong túi vừa lầm bầm mắng nhiếc tôi:- 18 tuổi đầu rồi mà vẫn nghịch ngu như chó. Sau khi vết thương đã được xử lí xong tôi mới đưa tay lên nhìn đồng hồ mới biết bị muộn gần 1 tiếng. Linh để thằng Tài đèo tôi còn nó thì đạp xe song song bên cạnh:- Dù sao cũng muộn học rồi, đạp xe thư thư thôi cũng không sao đâu.Tôi tủm tỉm cười, con Linh thấy thế thì lườm tôi một cái:- Cười giề?- Mày ngã có bị sao không?- Chưa chết được. Cảnh cáo mày lần sau còn thế nữa thì tao cạch mặt mày đến già nghe.Vèo một cái đã đến trường, vừa xuống xe, Linh thở như chưa bao giờ được thở, tôi bảo nó để mình cất xe cho thì nó lắc đầu:- Thôi, tay đau thì cứ để đấy tao cất, còn mai cho mày cất sau.- Ô, thế mai vẫn đi nhờ hả?- Ừ, xe tao hỏng bình ắc quy, sạc không vào, chứ tao bảo quên sạc là tao nói phét đấy.***Sáng hôm sau, Linh đến sớm hơn hôm trước 30 phút, tôi khi đó đang gặm bánh mì trong bếp thì thấy nó mở cổng đi vào.Thấy bố tôi ngồi xem thời sự buổi sáng ở phòng khách thì con nhỏ chào to lắm:- Cháu chào chú Đức.- A, Linh đấy à? Mày vào phòng gọi con Giao dậy hộ chú cái, con gái con đứa đến giờ đi học rồi vẫn ngủ chết trương chưa dậy.Tôi nghe thấy bố mình nói thế thì thấy trên đầu xuất hiện hai vạch đen, từ trong bếp gào ra:- Con dậy từ lâu rồi bố ạ.Bố nghe thấy tiếng tôi liền đứng dậy ngó đầu ra xem, thấy tôi ngồi một chỗ ở đấy thì cười ha hả:- Ái chà, con gái bố hôm nay tự giác ghê ta, thôi, ăn nhanh đi để bạn nó chờ kia kìa.Mẹ tôi lấy hộp sữa trong tủ lạnh ra đưa cho tôi.- Uống nốt hộp sữa này đi còn thay thùng khác, mỗi thùng sữa uống mãi không hết để trật cả tủ lạnh ra.Sáng nào cũng phải nhá cái bánh mì đặc ruột của bà bán hàng rong và hộp sữa tươi to đùng, tôi chán muốn mửa cả ra, đùa chứ nhai bánh mì mà cứ như là nhai rơm.- Mẹ ơi, từ mai con không ăn bánh mì với uống sữa được không mẹ? Mặt con nổi thêm mấy cái mụn nữa rồi đây này, trên tivi người ta bảo uống nhiều sữa dễ nổi mụn lắm.Tưởng mình đưa ra cái lí do hết sức thuyết phục như thế mẹ sẽ nghe, ai ngờ mẹ lại buông ngay câu:- Mặt mày lắm mụn sẵn rồi, thêm vài cái nữa thì có ảnh hưởng gì đâu. Ăn nhanh lên, cái Linh nó chờ kia kìa.- Vầng. -_-
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em
Chương 1: 1
Chương 1: 1