TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 171: Mỹ nam kế

Vào lúc này, đương nhiên có đánh chết Lưu Ly cũng không thể mở cửa cho Kỳ Ưng Diêm vào mà chỉ khẽ lên tiếng, "Tôi rất bận, không giúp gì cho anh được cả. Chúc ngủ ngon."

Nào ngờ cô vừa dứt lời thì cửa phòng đã bị đẩy bật ra.

Đang trong cơn hoảng loạn, Lưu Ly sợ hãi mở to đôi mắt, nhìn người đàn ông đang tiến từng bước về phía mình như thể nhìn thấy ma quỷ. Một lúc lâu sau, cô mới có lại phản ứng, vội đứng bật dậy...

"Ai cho anh bước vào đây? Đây là phòng của tôi, còn chưa được sự đồng ý của tôi, anh tự tiện xông vào đây thực không có chút lịch sự nào."

Kỳ Ưng Diêm vẫn không nói gì mà chỉ cong môi nở nụ cười nhẹ, đưa tay kéo lấy Lưu Ly đẩy cô về phía tường rồi nhốt chặt cô trong vòng tay mình. Thân hình cao lớn của anh ta khẽ cúi xuống nhìn cô đầy hứng thú.

"Anh định làm gì?" Lưu Ly khẽ nhíu chặt hàng lông mày, ánh mắt hiện rõ sự không vui cùng cảnh giác bởi cô chưa từng ở bên cạnh một người đàn ông trong khoảng cách gần như vậy.

Kỳ Ưng Diêm cũng nhận ra trong ánh mắt cũng như vẻ mặt của Lưu Ly tràn ngập sự bài xích đối với mình, nhưng anh ta vẫn nhẹ nhàng cong môi cười và còn cúi xuống sát cô hơn...

"Lưu Ly, như vậy không công bằng chút nào. Vừa rồi không phải em cũng không có sự đồng ý đã tự tiện xông vào phòng tôi sao. Hiện giờ coi như chúng ta hòa nhau."

Lưu Ly vẫn nhìn anh ta bằng đôi mắt đầy cảnh giác, "Đó là vì tôi nghe thấy trong phòng anh có tiếng động lạ nên nghĩ rằng anh xảy ra chuyện."

Vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm lại càng thêm ái muội, trong mắt cũng lộ rõ sự thích thú vô hạn...

"Có phải tôi nên hiểu rằng em đã bắt đầu quan tâm đến tôi không?"

Lưu Ly thực sự cảm thấy những gì Kỳ Ưng Diêm nói quá mực buồn cười nên giọng nói của cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, "Từ trước tới giờ tôi không hề hay biết thì ra một người có tình cảm đơn phương lại có bộ dạng thế này."

"Nói như vậy tức là em rất ghét tôi?"

"Tôi chỉ là ghét nghề nghiệp của anh, còn đối với bản thân anh, tuy chưa tới mức chán ghét nhưng cũng không phải là thích. Tóm lại, anh còn làm khách ở nơi này ngày nào thì phải tuân thủ quy tắc ở nơi này ngày đó. Còn nữa, lập tức thả tôi ra!" Giọng nói của Lưu Ly lộ rõ vài phần lãnh ý.

Kỳ Ưng Diêm vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Lưu Ly. Vừa rồi anh ta không hề nhìn lầm. Lúc bước vào cửa, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng anh ta có thể thấy rõ ràng gương mặt ửng hồng của cô. Nghĩ tới đây, tâm tình của Kỳ Ưng Diêm cũng tốt hẳn lên, cả gương mặt anh tuấn cũng sáng ngời rồi lại càng áp sát Lưu Ly hơn, ép cô phải nhìn thẳng vào anh ta mới thôi.

"Nếu như tôi không muốn để cho em đi thì sao?" Gương mặt Kỳ Ưng Diêm kề sát đến nỗi Lưu Ly có thể nhìn ra sự thay đổi một cách khác thường trong ánh mắt anh ta. Gần đến nỗi cô có thể cảm thấy hô hấp của mình đều bị hơi thở của anh ta bao trùm. Gần tới mức cô có thể nghe ra trong lời nói của anh ta không có chút hảo ý.

"Nếu như anh là bạn của Lạc Tranh thì nên biết rõ tôi ghét nhất là loại đàn ông không biết phép tắc." Lưng của Lưu Ly lúc này đã áp chặt vào tường, cô không còn đường để lui nên chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh băng làm thứ vũ khí kháng cự duy nhất.

"Nếu đã bị em coi là người đàn ông không biết phép tắc...vậy tôi rất muốn thử xem mọi chuyện sẽ tệ đến thế nào." Kỳ Ưng Diêm buồn cười nhìn Lưu Ly, lại cúi đầu xuống kề sát vào gương mặt cô rồi khẽ nở nụ cười. Khoảng cách giữa môi anh ta và Lưu Ly cũng càng lúc càng gần...

Lưu Ly sợ hãi mở to đôi mắt, trái tim lại bắt đầu điên cuồng nhảy loạn lên. Đã không còn đường lui nên cô cũng chỉ còn cách nhắm chặt đôi mắt lại. Tên đàn ông đáng ghét! Nếu anh ta dám cưỡng hôn cô, cô nhất định sẽ khiến anh ta phải trả giá.

Thấy toàn thân Lưu Ly như cứng lại vì căng thẳng, nụ cười trên môi Kỳ Ưng Diêm càng thêm rạng rỡ. Nụ hôn của Kỳ Ưng Diêm chỉ như làn gió thoảng nhẹ lướt qua cánh môi Lưu Ly nhưng cũng đủ khơi lên trong lòng hai người họ một cảm giác như có luồng điện xẹt qua.

"Giúp tôi thoa thuốc đi!" Kỳ Ưng Diêm bật cười trước dáng vẻ đầy cẩn trọng của Lưu Ly. Anh ta xoay người đi về phía giường của cô, ngồi xuống, đem chai tinh dầu trong túi áo đặt xuống đầu giường.

Cảm giác căng thẳng cuối cùng cũng được trút bỏ nhưng những lời của Kỳ Ưng Diêm lại lần nữa khiến Lưu Ly cảm thấy kinh ngạc. Cô nhìn anh ta một hồi rồi mới chậm rãi lên tiếng, "Kỳ tiên sinh, tôi không phải là bác sỹ."

"Nhưng tôi bị ong của em đốt, mặc dù tôi biết rõ ong đó không phải do em nuôi nhưng dù sao chuyện cũng xảy ra tại nơi của em. Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn khách của mình cả đêm đau đớn khó chịu hay sao?"

Lưu Ly có chút không vui nhìn anh ta..

"Coi như là em nể mặt Lạc Tranh đi..." Kỳ Ưng Diêm khẽ cong môi cười.

Lưu Ly khẽ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ bước tới cầm lấy chai tinh dầu, lạnh nhạt cất tiểng hỏi, "Vết thương trên người anh ở chỗ nào?"

"Sau lưng!" Kỳ Ưng Diêm chiếm được tiện nghi nên cực kỳ đắc ý lên tiếng.

"Cởi áo!" Giọng nói hờ hững của Lưu Ly khẽ vang lên.

Kỳ Ưng Diêm cười cười, cởi áo sơ mi xuống để lộ tấm lưng rắn chắc. Trên lưng anh ta đúng là có vài vết ong chích nhưng cũng không đến mức khoa trương như lời anh ta nói. Dù sao cũng đã uống thuốc giải độc nên vết chích cũng đã bớt sưng rất nhiều. Lưu Ly nhìn mấy chỗ còn sưng đỏ sau lưng anh ta rồi cầm lấy bông vải thấm tinh dầu đem xoa lên vết thương.

Kỳ Ưng Diêm chỉ cảm thấy một cảm giác mát lạnh lan khắp toàn thân, còn có một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Mùi hương này không chỉ mang theo dư vị ngọt ngào mà còn cực kỳ tự nhiên, tự nhiên đến lạnh lùng hệt như người phụ nữ phía sau lưng mà anh ta không cách nào chạm vào.

"Những nơi khác tôi nghĩ anh cũng có thể tự lo được rồi. Tốt nhất đừng có nói với tôi là anh bị đau hay tay bị chuột rút không tự làm được." Lưu Ly đặt bình tinh dầu xuống, nhẹ nhàng lên tiếng.

Kỳ Ưng Diêm cũng hiểu là Lưu Ly đã phát hiện quỷ kế của mình nên cũng không đính chính gì mà chỉ cười cười đứng dậy. Định nói gì đó nhưng anh ta lại thôi rồi lập tức ngồi xuống.

"Anh làm sao vậy?" Lưu Ly thấy lạ liền bước tới hỏi thăm nào ngờ bị Kỳ Ưng Diêm tựa đầu vào người.

"A...anh..."

"Đầu của tôi có chút choáng váng." Kỳ Ưng Diêm yếu ớt cất tiếng, hai bàn tay to lại càng thêm quá phận ôm lấy thân thể Lưu Ly như người chết đuối vớ được bè gỗ.

"Choáng váng?" Lưu Ly lại càng cảm thấy khó hiểu nhưng lập tức liền nảy sinh sự cảnh giác, "Kỳ Ưng Diêm, anh đừng giả bộ. Lập tức đứng lên cho tôi, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi."

"Tôi thật sự rất váng đầu, hiện giờ toàn thân không có một chút khí lực nào cả." Kỳ Ưng Diêm đáng thương ngẩng đầu nhìn Lưu Ly rồi dứt khoát ngả người xuống giường, vô lực lên tiếng, "Không biết tại sao loại tinh dầu này lại khiến tôi mệt mỏi như vậy?"

Lưu Ly có chút hồ nghi nhìn anh ta rồi lại nhìn chai tinh dầu. Suy nghĩ một chút cô mới nhớ ra trong thành phần của loại tinh dầu này có một loại hương liệu khiến người ta cảm thấy váng đầu. Nhưng đó chỉ là đối với những người quá mức mẫn cảm mới cảm thấy mà thôi. Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói có người nào sử dụng loại này lại cảm thấy toàn thân vô lực cả.

Còn đang suy nghĩ xem liệu có phải Kỳ Ưng Diêm đang gạt mình hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy trên đời này cũng không phải không có người dị ứng với tinh dầu thơm nên Lưu Ly khẽ cất tiếng thở dài, tiến tới tính kéo Kỳ Ưng Diêm đứng dậy...

"Kỳ tiên sinh, tôi đỡ anh về phòng." Cho dù anh ta có choáng váng đi nữa thì cũng phải trở về phòng anh ta, nếu không, đêm nay cô phải làm sao đây?"

Ai ngờ, Lưu Ly còn chưa kịp kéo anh ta đứng dậy thì đã bị một lực mạnh kéo xuống. Do không có sự phòng bị nên cả người cô lập tức ngã nhào lên ngực anh ta...

Cơ thể đàn ông và phụ nữ vĩnh viễn vẫn luôn tồn tại sự khác biệt. Câu nói đàn ông cứng rắn như thép, phụ nữ mềm mại như nước là thế nào thì thời khắc Lưu Ly ngã vào lòng Kỳ Ưng Diêm mới thực sự hiểu được ý nghĩa của nó.

Lồng ngực của anh ta rất rộng, lại rắn chắc tựa như bức tường thép khiến cho cô cảm thấy khó thích ứng. Ánh mắt tràn ngập sự sửng sốt, vội vàng đứng dậy lại bị người đàn ông phía dưới ôm chặt lấy khiến Lưu Ly không thể nhúc nhích.

"Thả tôi ra!" Lưu Ly giơ tay chống đỡ trên lồng ngực của Kỳ Ưng Diêm còn bản thân thì không ngừng giãy giụa. Tình huống thế này khiến cô có cảm giác không thích hợp chút nào.

"Đừng động!" Kỳ Ưng Diêm cúi đầu cất tiếng, giọng nói mang theo ngữ điệu như mệnh lệnh. Hàng lông mày của anh ta khẽ chau lại, hô hấp cũng trở nên trầm đục, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Lưu Ly cũng phát sinh sự biến hóa. Ánh mắt đó trở nên sâu thẳm cùng u ám mà giọng nói của anh ta cũng có chút thô cát, dường như đang cố gắng đè nén điều gì đó.

Tuy chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng không có nghĩa là Lưu Ly không hiểu chuyện. Theo tiếng nói khàn khàn của Kỳ Ưng Diêm, mọi động tác giãy giụa của cô cũng ngừng lại bởi cô có thể hoàn to

àn cảm nhận được sự biến đổi rõ rệt về mặt sinh lý của người đàn ông này. Cái thứ cứng rắn nóng như bàn ủi kia cho dù cách một lớp y phục vẫn tỳ vào người khiến cô có cảm giác nóng bỏng cùng đau đớn.

"Anh..." Hô hấp của Lưu Ly cũng trở nên gấp gáp hơn. Tình huống thế này cũng là lần đầu tiên cô gặp phải. Ánh mắt của Lưu Ly lúc này hiện rõ sự hoang mang, thậm chí còn có chút hoảng loạn, muốn lập tức đẩy anh ta ra nhưng lại sợ người đàn ông này đột ngột biến thành dã thú mà lao về phía mình. Còn nếu như bất động theo lời anh ta thì cảm giác đau nhức lại càng khiến cô khó chịu. Phải làm sao đây?

"Đừng sợ, tôi sẽ không xâm phạm em, ít nhất cũng không phải hiện giờ." Kỳ Ưng Diêm dường như cũng nhìn thấu nỗi sợ hãi trong lòng Lưu Ly liền khẽ nhếch môi, cũng không chờ cho cô kịp có phản ứng liền xoay người một cái, hoàn toàn đem Lưu Ly áp xuống dưới thân mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Mạnh mẽ áp chế yếu đuối, điều này đã trở thành quy luật bất di bất dịch.

"Anh muốn làm gì?" Lưu Ly lại lần nữa phát hoảng, tiếp tục giãy dụa liên hồi. Nhưng làm gì được đây? Càng giãy dụa cô càng cảm thấy vật cứng rắn đó áp chặp vào mình hơn, thậm chí còn nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ của Kỳ Ưng Diêm dọa cho cô sợ đến nỗi trừng lớn đôi mắt.

"Còn cử động nữa tôi sẽ muốn em đấy!" Trên trán Kỳ Ưng Diêm đã xuất hiện vô số hạt mồ hôi li ti, nhưng anh ta vẫn cố cắn chặt răng để kìm chế bản thân. Ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm lúc này nóng rực đến doạ người còn giọng nói cũng gần như đã biến thành tiếng gầm trong cổ họng.

Giống như hồi chuông cảnh báo nguy hiểm vừa vang lên, Lưu Ly thật sự cũng không dám cử động nữa mà cố duy trì vẻ lạnh lùng trên nét mặt. Cô thật sự bị bộ dạng này của Kỳ Ưng Diêm dọa cho kinh sợ. Cho tới giờ, chưa có người đàn ông này mà cô từng gặp lại dám làm ra loại chuyện to gan cùng hành động lớn mật thế này.

Thấy lời cảnh cáo của mình có tác dụng, Kỳ Ưng Diêm hài lòng cong môi cười. Hai cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng chống hai bên người Lưu Ly, vừa để đỡ lấy sức nặng của bản thân, vừa để phòng ngừa cô bỏ trốn. Thân thể của cô mềm mại như vậy, sao anh ta có thể cam lòng khiến cô phải chịu cực khổ đây. Nghĩ tới đây, Kỳ Ưng Diêm lại khẽ nở nụ cười, "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật như vậy. Dục vọng của đàn ông đối với phụ nữ thế này cũng là chuyện hết sức bình thường, huống hồ em còn là người phụ nữ mà tôi yêu."

Lưu Ly không ngờ anh ta lại có thể đem chuyện như vậy nói ra không chút ngại ngùng. Trừng mắt nhìn anh ta một hồi, cô mới khẽ lên tiếng, "Không biết xấu hổ!"

Kỳ Ưng Diêm nghe vậy cũng không hề cảm thấy giận dữ mà còn bật cười, dùng sống mũi của mình nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của Lưu Ly rồi khẽ cất tiếng, "Xem ra em còn chưa học được cách mắng người!"

Lưu Ly không biết anh ta muốn làm gì nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tuy chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng từ Lạc Tranh cô cũng có thể học được đôi điều, đó chính là tuyệt đối không nên chọc vào người đàn ông đang động tình, nếu không người chịu thiệt nhất định là cô. Dù sao sức lực nam nữ cũng khác biệt, cho dù cô có mạnh đến thế nào đi nữa thì cũng không thể lay chuyển được cánh tay rắn chắc của anh ta.

"Thật ra, em có thể thử cảm nhận tôi một chút..." Kỳ Ưng Diêm thấy vẻ sợ hãi của Lưu Ly không khỏi cảm thấy có chút đắc ý. Vậy cũng tốt, ít nhất cô cũng không dùng thái độ lạnh nhạt để chống đối anh ta.

"Ví dụ như..." Kỳ Ưng Diêm lại lần nữa nở nụ cười tà, trên gương mặt anh tuấn của anh ta lúc này tràn ngập sự mê luyến đối với Lưu Ly.

Đây là khát vọng cháy bỏng nhất của anh ta. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Ly, anh ta thật khó tưởng tượng được mình lại có thể yên tĩnh ở phía sau cô hơn một năm dài. Phải nói rằng cho tới giờ, đối với phụ nữ anh ta luôn là người chinh phục thành công. Chỉ cần là anh ta muốn, sẽ có phụ nữ đưa tới tận cửa. Nhưng người phụ nữ này lại không giống như vậy. Cô khiến anh ta có một khát vọng, khát vọng chinh phục đến điên cuồng. Anh ta không thích cô dùng thái độ lạnh nhạt như vậy nhìn mình, dùng ánh mắt như thể nhìn một người không quen biết để nhìn anh ta.

Thân thể Lưu Ly nhìn qua rất gầy yếu nhưng lại cực kỳ mềm mại. Vừa rồi khi cô bổ nhào vào trong ngực, Kỳ Ưng Diêm mới phát hiện khát vọng chiếm được tình cảm của cô thì ra lại mãnh liệt đến vậy. Anh ta chưa từng biết rằng ôm một người phụ nữ trong lòng lại khiến mình xúc động thế này. Trước giờ, anh ta vẫn luôn cười nhạo Louis Thương Nghiêu, cười việc hắn dùng sức mạnh cùng thủ đoạn để cưỡng chế người phụ nữ hắn thích. Nhưng giờ khắc này, anh ta mới biết được ý nghĩ lúc trước của mình thực sự quá sai lầm.

Thì ra sự cưỡng bách này cũng là một dạng thể hiện của việc không dám thẳng thắn tự đối mặt. Đối diện với người phụ nữ mình đã có tình cảm từ lâu, đương nhiên sẽ có cảm giác muốn tới gần hơn, muốn ôm, muốn hôn, thậm chí muốn chiếm hữu cô ấy. Loại cảm xúc này giống như có sự xui khiến của ma quỷ, không ngừng thúc giục, chi phối đàn ông biến thành ma quỷ thực sự. Nếu là người đàn ông nhát gan có lẽ sẽ bớt phóng túng đi đôi chút nhưng Louis Thương Nghiêu thì chưa bao giờ là kẻ nhát gan cả. Đối diện với người phụ nữ mình muốn, phương thức biểu đạt duy nhất của hắn chính là chiếm giữ.

Hắn thật sự có cảm xúc này nên từ trong sau thẳm nội tâm hắn không ngừng dâng lên ý nghĩ phải giành lấy nó để bổ khuyết sự trống trải trong lòng.

Thân thể của Lưu Ly giống như một khối ngọc trắng mịn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, sự hoảng sợ của cô khiến Kỳ Ưng Diêm nhớ tới chú thỏ con bị lạc trong rừng rậm, khiến con sói hoang như anh ta càng không kìm được muốn nuốt lấy chú thỏ nhỏ vào trong bụng. Nhưng mà anh ta cũng thích ngắm nhìn bộ dạng này của cô, cảm giác thật sự rất vui vẻ.

Lưu Ly thấy Kỳ Ưng Diêm nhìn mình không chớp mắt, mà tia sáng kỳ lạ trong mắt anh ta càng lúc càng rõ ràng hơn khiến toàn thân cô không khỏi nổi lên một hồi cảnh giác, giống như một chú nhím đang xù lông lên để tự bảo vệ mình. Đáng tiếc, cô không có được những chiếc gai cứng rắn để bảo vệ bản thân nên đành lên tiếng để nén lại cảm giác bất an trong lòng.

"Rốt cục anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm gì tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"

"Em định không bỏ qua cho tôi như thế nào?" Kỳ Ưng Diêm buồn cười cúi xuống, gò má dần sát lại gương mặt Lưu Ly, ngay cả môi anh ta cũng không ngừng ép sát lại.

"Đừng chạm vào tôi!" Lưu Ly bị dọa cho sợ vội nghiêng đầu tránh đi, tưởng rằng có thể thoát được, không ngờ lại khiến Kỳ Ưng Diêm càng có thêm cơ hội.

Nụ hôn của Kỳ Ưng Diêm trượt khỏi gương mặt Lưu Ly, đem hơi thở nóng hổi phả xuống vành tai cô. Mùi hương thơm ngát trên người cô toả ra khiến ánh mắt Kỳ Ưng Diêm càng trở nên u tối, quyến luyến cúi xuống dán chặt môi mình vào vành tai xinh xinh, sau đó nụ hôn đó lại thuận thế trượt xuống dưới, vùi vào phần cổ mềm mại trắng trẻo.

"Không..." Lưu Ly rốt cục cũng không thể nhẫn nại thêm được nữa, dùng hết sức lực toàn thân đẩy mạnh Kỳ Ưng Diêm một cái...

Cộp! Một âm thanh đanh gọn vang lên đồng thời Lưu Ly cũng cảm thấy thân thể mình nhẹ đi rất nhiều, nhưng liền đó lại thấy đầu Kỳ Ưng Diêm bị đụng mạnh vào đầu giường khiến anh ta bật ra tiếng kêu đau đớn.

Trời ơi!

Đưa mắt nhìn Kỳ Ưng Diêm rồi lại nhìn đôi tay mình, Lưu Ly sợ hãi đứng dậy khỏi giường, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt. Sức lực của cô mạnh mẽ đến vậy sao? Có thể đem một người đàn ông thân thể cường tráng đẩy ra dễ dàng, còn khiến đầu anh ta va mạnh vào thành giường?

Trừ phi cô có công năng đặc biệt hoặc là khí lực đột nhiên tăng thêm gấp nhiều lần thì may ra. Nhưng mà điều này giờ đã không còn quan trọng nữa bởi cái người đàn ông vừa bị đụng đầu kia xem chừng đang rất đau đớn, hàng lông mày của anh ta nhíu chặt lại mà từ thanh âm vừa rồi có thể nhận thấy cú va đập cũng không nhẹ.

Trong lòng Lưu Ly không khỏi dâng tràn cảm giác sợ hãi, cô chỉ muốn đẩy anh ta ra mà thôi, không ngờ lại khiến anh ta bị chấn động não.

Thấy Kỳ Ưng Diêm không nhúc nhích nằm ở đó, Lưu Ly khẽ tiến lên thận trọng quan sát anh ta một hồi, thấy anh ta vẫn liên tục nhắm mắt, hàng lông mày dù đã giãn ra đôi chút nhưng toàn thân vẫn hoàn toàn bất động.

"Này..." Lưu Ly khẽ đưa tay lay nhẹ Kỳ Ưng Diêm, "Anh....chết chưa vậy?"

Người đàn ông này không phải yếu ớt như vậy chứ? Cho dù vừa rồi cô có mạnh tay đến cỡ nào cũng đâu đến nỗi lấy mạng anh ta. Nhưng nghĩ lại thấy người đàn ông này vốn quỷ kế đa đoan nên Lưu Ly liền khẽ đưa tay sờ vào chỗ đầu vừa bị va đập của Kỳ Ưng Diêm.

Không có máu...

Chả lẽ anh ta...ngất xỉu?

Người đàn ông này là giấy sao? Đụng một cái mà đã ngất xỉu?

Khuôn mặt Lưu Ly lúc này đã sát lại gần Kỳ Ưng Diêm hơn bao giờ hết. Chỉ mải lo xem anh ta có bị thương không nên cô không hề để ý đến khoảng cách giữa hai người đã rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của anh ta phả vào mặt.

Đây là lần đầu tiên Lưu Ly nhìn anh ta kỹ đến vậy. Có thể nói người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, ngay vầng trán kia cũng cực kỳ thu hút, chỉ là ánh mắt của anh ta thường hay mang ý đùa bỡn, tựa hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lông bông của anh ta vậy. Hàng lông mày đen nhánh của Lưu Ly khẽ chau lại, người đàn ông này sao cứ nhất định phải quấn lấy cô không tha như thế chứ?

Còn đang nghĩ ngợi thì hai mắt Kỳ Ưng Diêm đột nhiên mở ra, ánh mắt anh ta còn loé lên tia đùa bỡn rõ ràng.

"A..." Đang cúi đầu nhìn anh ta, Lưu Ly liền bị doạ cho sợ hết hồn, thậm chí kêu thành tiếng, vội vàng lùi ra sau mấy bước, chỉ vào anh ta lắp bắp...

"Anh...anh..."

Kỳ Ưng Diêm đưa mắt nhìn cô, đột ngột lại đưa bàn tay ôm lấy đầu, yếu ớt cất tiếng, "Người phụ nữ này thật quá độc ác mà, sao không lấy dao giết tôi luôn cho rồi?" Nói xong anh ta lại lấy tay ôm mặt.

Kỳ Ưng Diêm không thể không làm như vậy bởi nếu không, nhất định Lưu Ly sẽ thấy vẻ mặt đang cười thầm của anh ta.

Lưu Ly đâu có biết được tâm tư quỷ dị của Kỳ Ưng Diêm, hơn nữa cô chẳng mấy khi tiếp xúc với đàn ông, mà người bạn thân duy nhất Lạc Tranh cũng chưa từng kể cho cô mấy trò quỷ của của đàn ông nên thấy vậy, trong lòng Lưu Ly không khỏi dâng lên cảm giác có chút mất

tự nhiên, lại có chút áy náy. Khẽ tiến thêm một bước, giọng nói của Lưu Ly lộ rõ vẻ lúng túng, "Bị đụng một chút sao có thể đau đến như vậy?"

"Em thử đụng một cái xem có đau hay không. Tôi cũng đâu phải là người sắt chứ?" Kỳ Ưng Diêm buồn rầu lên tiếng.

Lưu Ly lại khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn vẻ mặt của anh ta. Cô vẫn có cảm giác lời của người đàn ông này không được mấy phần sự thật. Chỉ đụng có một chút xíu, làm gì mà đau lâu vậy chứ?

"Anh mau đứng lên đi, vừa rồi tôi cũng đâu có dùng mấy sức. Anh là đàn ông, đụng nhẹ một cái như vậy đâu có chết được."

Kỳ Ưng Diêm nghe vậy liền dứt khoát bỏ tay khỏi đầu, ánh mắt có chút tỉnh táo hơn trước nhưng vẫn vô lực cất tiếng, "Lưu Ly, giờ tôi đang rất chóng mặt, không thể đi được đâu." Nói vừa dứt, anh ta lại vùi đầu vào gối, xem ra không có ý định rời đi.

Lưu Ly nghe mà bất giác sững người, "Chóng mặt, thật hay giả đây?"

Nhìn bộ dạng lỳ lợm của Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly cắn răng tiến lên, túm lấy cánh tay anh ta dùng toàn bộ sức lực để kéo anh ta đứng dậy nhưng chỉ vô ích. Cô thở hổn hển một hồi rồi đứng bên cạnh anh ta, không vui lên tiếng, "Anh đừng tiếp tục giả vờ nữa. Khí lực của tôi căn bản không được bao nhiêu, anh không cần tiếp tục nói dối như vậy."

"Tôi thật đáng thương mà!" Kỳ Ưng Diêm nhắm chặt hai mắt lầm bầm nói, "Vốn hào hứng tới nơi này làm khách, không ngờ lại bị đụng đầu đến nỗi chấn động não, lại còn gặp phải người phụ nữ nhẫn tâm muốn tôi bỏ mạng ở nơi này..."

"Anh..." Lưu Ly tức đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó nhọc...

"Đụng đầu là chuyện tuy nhỏ mà lớn. Em nhìn Lạc Tranh thì cũng biết rồi còn gì." Thanh âm của Kỳ Ưng Diêm như vọng ra từ nơi âm u nào đó.

Lưu Ly thoáng chút giật mình, vẻ mặt đang tràn ngập sự tức giận đột ngột chuyển thành sững sờ. Lời nói của anh ta khiến cô nhớ tới một chuyện. Nghĩ một chút, Lưu Ly liền cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.

Đợi Lưu Ly rời khỏi, Kỳ Ưng Diêm liền đứng bật dậy, đi về phía cửa phòng áp tai nghe lén cô gọi điện thoại ở ngoài hành lang.

Đứng ở ngoài hành lang, Lưu Ly căn bản không biết Kỳ Ưng Diêm sẽ nghe lén, cũng như chuyện nơi này cách âm không được tốt. Điện thoại rất nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia vang lên thanh âm êm ái của Lạc Tranh.

"Tiểu Tranh, mình có chuyện muốn hỏi cậu." Giọng nói của Lưu Ly lộ rõ vẻ chần chừ.

"Lưu Ly, cậu sao vậy? Sao lại nói ấp a ấp úng như thế?" Là bạn bè nhiều năm, cho dù không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần nghe giọng Lạc Tranh cũng biết bạn mình có chuyện.

Lưu Ly khẽ hít sâu một hơi rồi lên tiếng, "Tiểu Tranh, mình không muốn nhắc đến chuyện buồn trước kia của cậu nhưng chẳng có cách nào cả. Chuyện cậu bị đụng đầu năm 18 tuổi là sao vậy?"

"Lưu Ly, cậu đã xảy ra chuyện gì rồi?" Ở đầu dây bên kia, Lạc Tranh vừa nghe lập tức cuống lên, vội vàng hỏi.

"Tiểu Tranh, cậu đừng lo lắng. Mình không sao thật mà!" Lưu Ly vội vàng lên tiếng trấn an, "Vừa rồi mình không cẩn thận đẩy Kỳ tiên sinh một cái, không ngờ đầu anh ta đập vào cạnh giường. Mình không ngờ lại lớn chuyện như vậy."

"Lưu Ly, cậu nói gì mình không hiểu. Từ từ kể cho mình xem nào."

Lưu Ly liền đem tất cả sự việc từ đầu tới cuối kể hết cho Lạc Tranh. Từ trước tới giờ, cô chưa từng giấu giếm Lạc Tranh bất cứ chuyện gì, cũng như Lạc Tranh sẽ luôn đối với cô như vậy.

Ở đầu bên kia điện thoại, Lạc Tranh nghe xong vẫn trầm mặc hồi lâu...

"Tiểu Tranh, anh ta chỉ là bị đụng đầu một cái mà thôi, không cần phải nghiêm trọng như vậy, đúng không? Có khi nào anh ta đang lừa gạt mình không?" Lưu Ly vội vàng hỏi lại...

Một lúc lâu sau, thanh âm của Lạc Tranh mới vang lên...

"Lưu Ly, bị đụng đầu như vậy có thể là chuyện lớn nhưng cũng có thể là chuyện nhỏ mà thôi. Chuyện đó cũng không phân biệt nam nữ gì cả. Năm mình 18 tuổi bị đụng thương, lúc đó đầu chảy rất nhiều máu. Nhưng mà không bị chảy máu như vậy có khi còn nguy hiểm hơn nhiều..."

"Cái gì?" Lưu Ly kinh hoàng kêu lên, "Tiểu Tranh, cậu có phải không nghe rõ những gì mình vừa nói hay không? Đầu của anh ta chỉ va vào thành giường có một chút thôi, mà mình cũng đâu có mấy sức chứ?"

"Chuyện đó không có quan hệ gì cả. Cậu nên biết, nhiều khi tổn thương xảy ra trong những tình huống không ngờ tới. Tuy rằng phần đầu khá cứng nhưng nếu bị va đập đúng phần dễ bị tổn thương thì khả năng anh ta thấy choáng váng là rất bình thường. Nếu lực lớn hơn chút nữa không chừng sẽ còn bị xuất huyết não đó. Như vậy còn nguy hiểm hơn bị chảy máu nhiều."

Lưu Ly vừa nghe xong, sắc mặt liền chuyển tái nhợt, run run nói, "Vừa rồi mình không có nhìn rõ anh ta bị va đập vào phần nào."

"Vậy xem ra khả năng đó lên đến tám, chín phần rồi, nếu không sao anh ta lại cảm thấy choáng váng chứ. Lưu Ly, dù sao Kỳ Ưng Diêm cũng là bạn của mình, cậu đừng để có chuyện gì xảy ra với anh ta nhé." Lạc Tranh chậm rãi lên tiếng.

Lưu Ly nghe nàng nói vậy lại càng thêm lo cuống lên, "Tiểu Tranh, nếu quả thực như vậy thì phải làm sao?"

"Trước hết hãy quan sát tình hình đêm nay đã. Người ta nói bộ não con người vốn là một tổ chức rất vi diệu, không chừng sáng mai thức dậy mọi chuyện sẽ tốt thôi." Lạc Tranh nhẹ nhàng cất tiếng cười khẽ.

Lưu Ly cũng vô thức gật đầu, "Cũng chỉ mong như vậy, nhưng Tiểu Tranh, anh ta hiện đang nằm trên giường của mình. Thực đáng ghét mà!"

"Lưu Ly, hiện giờ cậu không thể tuỳ tiện di chuyển anh ta. Chấn động não không phải là chuyện có thể đùa được. Vạn nhất tình hình xấu đi thì chẳng phải cậu sẽ phải nuôi anh ta cả đời sao?" Lạc Tranh đột nhiên nghiêm túc cất tiếng.

"Không, không. Mình sẽ không chịu trách nhiệm với bất kỳ người đàn ông nào hết. Nhất lại là một luật sư như anh ta." Lưu Ly sợ hãi kêu lên.

Lạc Tranh khẽ cất tiếng thở dài, "Lưu Ly, vì sao cậu lại chán ghét luật sư đến như vậy?"

Lưu Ly suy nghĩ một chút, muốn nói gì đó lại thôi, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng, "Cũng không hẳn gọi là chán ghét!"

Lạc Tranh thấy cô bạn vẫn không chịu nói ra nguyên nhân nên cũng không cưỡng ép, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, "Vậy cũng tốt, dù sao Ưng Diêm cũng là người đàn ông không tồi. Bỏ lỡ anh ấy, cậu sẽ không tìm được người tốt hơn đâu."

"Tiểu Tranh, cậu lại vậy nữa rồi. Được rồi, được rồi, không nói với cậu nữa." Lưu Ly nói xong liền cúp điện thoại, khẽ thở dài một tiếng. Xem ra đêm nay cô không thể mặc kệ anh ta được rồi. Chỉ hy vọng tình hình của anh ta không nghiêm trọng như những gì Tiểu Tranh vừa nói.

Kỳ Ưng Diêm thấy Lưu Ly sắp quay trở lại liền nhanh chóng trở lại giường, nằm đúng tư thế như trước rồi nhắm mắt lại.

Lưu Ly không hề biết người đàn ông kia đã nghe không sót câu chuyện giữa cô và Lạc Tranh nên khi thấy bộ dạng anh ta vẫn là nằm im lìm không dậy nổi liền hít sâu một hơi rồi tiến lại gần.

"Kỳ tiên sinh, anh hiện giờ cảm thấy thế nào?"

Kỳ Ưng Diêm mở mắt ra, đem bộ dạng vô lực bày ra trước mắt Lưu Ly, "Đầu của tôi thật sự rất choáng váng."

"Vậy để tôi đưa anh đi gặp bác sỹ." Lưu Ly thực sự sợ phải gánh trách nhiệm này nên vội vàng đề nghị.

"Không, tôi rất ghét bệnh viện. Ở lại đây là được rồi." Kỳ Ưng Diêm lập tức lên tiếng cự tuyệt.

"Nhưng mà anh..."

"Lưu Ly, hôm nay tôi có thể sẽ phải ngủ lại chỗ này. Đầu của tôi hiện giờ rất choáng." Kỳ Ưng Diêm khe khẽ lắc đầu, lại bày ra bộ dạng ngây thơ vô hại cùng đáng thương nhìn cô.

Lưu Ly khó nhọc hít một hơi, "Anh muốn ngủ ở đây? Nhưng đây là phòng của tôi?"

Kỳ Ưng Diêm nghe vậy liền có chút uỷ khuất, khó nhọc chậm rãi đứng dậy, sau đó thân hình cao lớn bắt đầu lảo đảo doạ cho Lưu Ly sợ hãi vội đưa tay đỡ lấy anh ta, "Anh định làm gì?"

"Trở về phòng. Tôi chỉ có thể tự chăm sóc cho mình thôi, ngủ ở cái chỗ nhỏ xíu đó." Vừa nói anh ta vừa bước đi liêu xiêu.

"Thôi bỏ đi. Đêm nay anh ngủ ở đây." Lưu Ly nhớ tới lời dặn của Lạc Tranh, lại nhìn thấy dáng vẻ xiêu vẹo của anh ta, thầm nghĩ không ngờ Kỳ Ưng Diêm lại yếu ớt như vậy.

Lưu Ly vừa nói dứt lời, Kỳ Ưng Diêm lập tức nằm vật ra giường của cô hệt một quả bóng cao su vừa xẹp khiến cô cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, kéo chăn đắp cho anh ta rồi xoay người tính rời đi...

Bàn tay của cô lại bị bàn tay nóng hổi của Kỳ Ưng Diêm giữ chặt lại...

Lưu Ly nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh ta, trong lúc nhất thời quên cả việc gạt tay Kỳ Ưng Diêm ra.

"Lưu Ly, em đừng đi." Kỳ Ưng Diêm nhìn cô, giọng nói không rõ là vô lực hay trầm trầm cất lên, chỉ biết là thanh âm của anh ta không khỏi khiến tâm tình của Lưu Ly khẽ run rẩy.

Những lời này của Kỳ Ưng Diêm có rất nhiều hàm nghĩa, nhưng cho dù là hàm nghĩa gì đi nữa cũng sẽ khiến người ta nảy sinh một cảm giác khác lạ. Lưu Ly cũng không ngoại lệ. Ánh mắt cô nhìn anh ta lúc này lại nổi lên chút cảnh giác.

"Dù sao tôi cũng là bệnh nhân, em sẽ không nhẫn tâm vứt tôi lại một mình ở đây chứ? Ngộ nhỡ nửa đêm đầu của tôi lại đau thì phải làm sao?" Nói đến đây, Kỳ Ưng Diêm khẽ mở to đôi mắt, trên khoé môi dường như ẩn hiện ý cười, "Em biết là tôi hiện giờ đứng còn không vững, nếu muốn đứng dậy uống nước hay đói bụng, thần trí mơ hồ đi vào phòng bếp, không chừng té xỉu lại đập đầu vào đâu đó chảy máu thì..."

"Được rồi, được rồi, anh đừng nói nữa. Tôi ở lại chăm sóc anh." Lưu Ly bị mấy lời của Kỳ Ưng Diêm làm cho tóc tai dựng hết cả lên, vội vàng ngắt lời anh ta mà đưa ra quyết định của mình.

Kỳ Ưng Diêm khẽ nở nụ cười lại đem cả người Lưu Ly kéo tới. Lưu Ly còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cánh tay anh ta nhẹ nhàng nâng lên rồi mình đã bị anh ta ôm vào trong lòng.

"Này..." Lưu Ly thực sự sợ hết hồn. Không phải anh ta bị choáng đầu sao? Sao lại có thể có sức lực lớn đến vậy, động tác cũng nhanh tới mức khiến cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.

"Đầu của tôi bị thương chứ đâu phải chân tay." Kỳ Ưng Diêm nhìn thấu nghi ngờ của cô liền lên tiếng giải thích.

"Kỳ Ưng Diêm, có phải anh đang gạt tôi hay không?" Lưu Ly thực cảm thấy chuyện này có điểm rất quái lạ, cô luôn có cảm giác mình đang bị lừa, nhưng mà Lạc Tranh sẽ không bao giờ lừa cô cả.

"Uhm..." Kỳ Ưng Diêm nhẹ nhàng duỗi tay ra ôm lấy người Lưu Ly, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, mang theo sự dịu dàng khó tả, "Tôi thích mùi hương trên người em. Mùi hương đó khiến tôi cảm thấy rất

an tâm, còn khiến đầu của tôi không nhức nữa. Vậy để tôi ôm em chút đi." Vừa nói xong, anh ta cũng không để Lưu Ly có cơ hội phản đối liền cười nhẹ một tiếng rồi đặt một nụ hôn dịu dàng như bươm bướm chập chờn trên những cánh hoa lên vầng trán mịn màng của Lưu Ly.

Lưu Ly chỉ cảm thấy toàn thân khẽ run lên, có chút hoảng hốt muốn giãy giụa nhưng toàn thân lại như vô lực, giống như một chú nai con ngơ ngác tròn mắt nhìn anh ta. Nụ hôn của Kỳ Ưng Diêm làm cho cô không kịp phản ứng. Giọng nói của anh ta, nụ cười của anh ta cũng như mang theo sự mê hoặc cùng thôi miên khiến cô dần yên tĩnh lại.

Kỳ Ưng Diêm dịu dàng cười, đưa tay đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Ly vùi vào trong ngực mình, khẽ tỳ cằm lên đầu cô, trên môi nở nụ cười đầy thoả mãn cực kỳ thoải mái.

Khẽ hít sâu một hơi, mùi hương dịu nhẹ trên người Lưu Ly hoà vào trong hơi thở khiến tâm tình Kỳ Ưng Diêm cũng an tĩnh lại. Ôm cô như vậy khiến anh ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Đương nhiên muốn hoàn toàn dập tắt ham muốn của bản thân là không thể nào. Nhưng dù sao Kỳ Ưng Diêm vẫn cố gắng nhẫn nhịn vì anh ta cũng không muốn doạ cho Lưu Ly hoảng sợ sớm như vậy.