"Em dám?" Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu lập tức thay đổi, cất cao giọng, "Anh tuyệt đối sẽ không cho em có cơ hội ký tên. Nếu như em dám ký tên như những gì vừa nói, anh sẽ đích thân chặt đứt tay của tên luật sư nào dám đứng ra lo vụ đó!"
Lạc Tranh nghe những lời của hắn mà sợ hết hồn, "Này, anh là thổ phỉ sao? Chưa gì đã dọa cắt tay giết người là sao? Nếu thế thì anh nhất định phải cắt tay chân của em luôn đi. Có như thế thì em mới không chạy mất, cả đời này sẽ ở bên cạnh anh."
"Sao lại như thế được chứ? Anh nỡ lòng nào làm thế với em?" Louis Thương Nghiêu vội vàng dỗ dành, ôm Lạc Tranh vào lòng cười hết sức ám muội, "Nếu có một ngày em thực sự muốn rời xa anh, vậy em đi tới nơi nào anh sẽ theo tới đó. Lúc đó để anh làm tuỳ tùng cho em có được không?"
"Hứ..." Lạc Tranh bị những lời trêu đùa của Louis Thương Nghiêu chọc cho bật cười. Người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn là lật sách. Mới lúc trước rõ ràng còn lửa giận ngút trời, thế mà ngay một giây sau đó lại cười nói vui vẻ. Tính tình thật là kỳ quái.
Nhưng mà nghĩ lại, mấy tháng gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Dường như tất cả mọi chuyện ly kỳ hấp dẫn đều tập trung lại một chỗ vậy. Trong lúc lơ đãng, Lạc Tranh lại vô tình nghĩ tới Ôn Húc Khiên, trong vô thức nàng không khỏi cất tiếng thở dài khe khẽ.
Yêu nhầm người không đáng sợ, điều đáng sợ hơn cả là bị người đó lợi dụng. Nàng chính là một minh chứng cụ thể nhất cho điều đó. Có lẽ Ôn Húc Khiên không thể ngờ rằng Thương Nghiêu sẽ công khai sự thật sớm như vậy nên mới cố níu kéo cuộc hôn nhân của hắn và nàng, nhưng trên thực tế hắn chỉ là đang lợi dụng nàng triệt để hòng thoát khỏi giai đoạn khó khăn đó mà thôi.
Ôn Húc Khiên ơi Ôn Húc Khiên, cho dù anh có tính toán tỉ mỉ kỹ lưỡng như thế nào trong suốt bao nhiêu năm qua, kết quả vẫn không thể ngờ đến việc nàng và Louis Thương Nghiêu lại đem lòng yêu nhau.
"Tranh, anh muốn dành cho em một hôn lễ thật đàng hoàng, hôn lễ của anh và em." Louis Thương Nghiêu thì thầm bên tai Lạc Tranh.
"Hôn lễ?" Lạc Tranh kinh ngạc, chăm chú nhìn hắn. "Anh điên à? Thế thì cả gia tộc Louis sẽ tìm mọi cách để ngăn cản cho mà xem."
Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười khẽ, "Ngốc à, người mà em cưới là anh, người cưới em cũng chính là anh, thế thì có liên quan gì tới bọn họ chứ? Cho dù họ có muốn ngăn cản tới mức nào, anh tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn đâu."
"Anh định làm gì?" Từ trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, Lạc Tranh lại nhận thấy biểu hiện quen thuộc - sự thâm trầm đầy nguy hiểm tựa sói dữ.
Cảm nhận được tâm trạng của Lạc Tranh có chút căng thẳng, ánh mắt của Louis Thương Nghiêu liền dịu lại, sắc mặt cũng trở nên vui vẻ hơn. Hắn khẽ mỉm cười, cọ mũi mình vào chiếc mũi xinh của nàng.
"Không có gì, em đừng có suy nghĩ lung tung. Anh chỉ cần em trở thành một cô dâu thật hạnh phúc của anh là được rồi."
"Nhưng mà Thương Nghiêu..."
"Suỵt..." Louis Thương Nghiêu đưa ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh, cười một cách ám muội, "Hiện tại, anh chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu em, những việc khác anh không muốn nghĩ tới nữa."
"Thương Nghiêu..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy cơ thể như mềm nhũn ra. Bàn tay to lớn của Louis Thương Nghiêu không chịu an phận, lại bắt đầu làm loạn trên cơ thể nàng giống như bươm bướm đang nhẹ nhàng bay múa, khơi lên hàng loạt ngọn lửa nóng.
"Tranh..." Louis Thương Nghiêu cúi đầu, đem khuôn mặt tràn ngập sự say mê cùng đắm đuối vùi sâu vào hõm cổ của Lạc Tranh, khẽ thì thầm. "Đừng uống thuốc tránh thai nữa, được không?"
Lạc Tranh có chút giật mình, "Thương Nghiêu, không được, như thế em sẽ..."
"Yên tâm!" Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu, hôn lên chiếc mũi xinh xắn của nàng, bàn tay vòng lên đầu giường, lấy ra một đồ vật gì đó. Liền đó, hàng lông mày cương nghị của hắn bỗng cong lên hết sức ám muội, "Anh dùng cái này là được chứ gì?"
Lạc Tranh khẽ dời tầm mắt nhìn về phía bàn tay hắn, thì ra là...
"Thương Nghiêu, em nghe nói đàn ông thường không thích dùng tới cái này, không phải sao?" Lạc Tranh ngượng ngùng chỉ vào chiếc bao cao su trong tay Louis Thương Nghiêu.
"Cái này là kiểu mới, nghe nói phụ nữ đều rất thích, đêm nay chúng ta thử dùng xem thế nào." Louis Thương Nghiêu cười hết sức xấu xa, xé vỏ bọc bên ngoài rồi lấy vật bên trong ra, lắc lắc trước mắt Lạc Tranh, "Anh không muốn em lại uống mấy thứ thuốc có hại cho sức khỏe như thế."
"Nhưng cái này..." Lạc Tranh nhìn thứ đồ đang lắc lư trước mắt, mặt đỏ bừng lên. "...sao lại xấu thế?" Nói thật, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại bao cao su này, nhưng nó có chút kỳ lạ, sần sần sùi sùi thế nào ấy.
"Như vậy mới có thể kích thích một cách triệt để cảm hứng "nguyên thủy" của em chứ." Louis Thương Nghiêu thực sự đã trở thành một kẻ dụ dỗ chuyên nghiệp, trong lời nói tràn ngập sự mê hoặc cùng ám muội. Vừa nói, tay hắn vừa chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, nhẹ nhàng khơi gợi từng tiếng rên rỉ mê người của Lạc Tranh.
Thấy nàng không phản kháng nữa, Louis Thương Nghiêu nở nụ cười mãn nguyện. Đáng tiếc Lạc Tranh đã chìm sâu trong biển tình nên căn bản không còn thời gian mà quan tâm tới biểu hiện của hắn nữa. Nếu như nàng chú ý một chút thì lập tức sẽ nhận thấy nụ cười vô cùng hắc ám mang theo âm mưu xấu xa của hắn...
***
Gần đây, Louis Thương Nghiêu dường như rất bận, hàng ngày cũng về nhà rất muộn, ban ngày thì không thấy bóng dáng của hắn. Mà công việc cần Lạc Tranh cần xử lý dĩ nhiên cũng rất nhiều. Từ sau lần nhắc đến hôn lễ, hoàn toàn không thấy hắn nhắc lại một lần nào nữa. Lạc Tranh cũng không có hỏi lại bởi vì nàng luôn luôn tin tưởng Thương Nghiêu.
Vừa hết buổi chiều, đang lúc Lạc Tranh chỉnh sửa nốt một phần tài liệu còn lại thì nghe thấy có tiếng gõ cửa rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào văn phòng. Mới đầu nàng còn tưởng đó là Vi Như, nhưng liền đó lại ngửi thấy một hương thơm nhẹ nhàng lập tức lan toả trong không khí. Lạc Tranh cũng không ngẩng đầu, chỉ khẽ mỉm cười.
"Lưu Ly, sao cậu lại đến vậy?" Nói xong, nàng nhìn về phía người phụ nữ v
ừa bước vào.
"Cậu là luật sư mà sao lại có cái mũi thính như thế chứ?" Lưu Ly cười, ngồi xuống ghế sofa. Vì Vi Như biết cô là chỗ bạn bè thân thiết của Luật sư Lạc nên cũng không vào thông báo.
Lạc Tranh mỉm cười đứng dậy, pha hai ly cà phê mang đến, cũng ngồi xuống sofa.
"Đây, cà phê Blue Mountain mà cậu vẫn yêu thích đây."
"Cám ơn cậu!" Lưu Ly khẽ dựa vào sofa, thần sắc trên khuôn mặt vẫn luôn nhẹ nhàng như những đám mây phiêu đãng trên bầu trời. Nhưng từ biểu hiện của cô ấy, Lạc Tranh có thể cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
"Rất hiếm khi cậu đến thăm nơi làm việc của mình, rốt cục có chuyện gì vậy?" Lạc Tranh cười lên tiếng.
Lưu Ly khẽ thở dài, "Hôm nay mình ghé qua đây để nói với cậu, ngày mai mình sẽ đi Hy Lạp."
"Xem ra cậu muốn nghỉ ngơi ở đó một thời gian dài đúng không?" Lạc Tranh rất hiểu Lưu Ly. Cô ấy là người phụ nữ thường xuyên buôn ba khắp nơi, nếu như không vì tình huống đặc biệt, tại sao cô lại trực tiếp tới đây tìm nàng chứ.
Lưu Ly gật đầu, giọng nói có chút mệt mỏi. "Có lẽ mình sẽ phải ở đó một thời gian dài. Mình muốn nghiên cứu một loại hương thơm mới"
"Là chuyện tốt mà, sao cậu lại có vẻ chán nản thế?" Lạc Tranh thấy biểu hiện của Lưu Ly dường như có chút gì đó không bình thường, khẽ nghiêng đầu nhìn cô bạn thân.
"Lưu Ly, cậu ngủ không ngon sao?"
"Cậu đừng nhắc nữa, tên điên đó!" Giọng điệu Lưu Ly đột nhiên trở nên đầy tức giận. Sau đó cô túm lấy tay Lạc Tranh, ánh mắt hiện lên chút bất lực cùng mệt mỏi.
"Cậu nói xem kiếp trước mình đã gây ra nghiệp chướng gì mà lại dính vào oan gia thế này? Tối qua hắn gây ồn ào đến nỗi mình cả đêm không ngủ được. Mình sắp phát điên lên mất."
"Tên điên?" Lạc Tranh nghe Lưu Ly nói mà không hiểu gì cả. Suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không biết cô ấy đang nói gì.
"Mình thực sự không thể hiểu nổi, sao trên đời lại có hạng người như thế? Vẻ bề ngoài thì rất đường hoàng đứng đắn, thực chất lại là một tên lưu manh vô lại. Cũng may là mình phải đi Hy Lạp, nếu không thì nhất định sẽ bị hắn làm cho phát điên mất. Từ Hongkong đến Paris, mình không biết đã đắc tội với hắn gì nữa. Thậm chí ngay cả hắn là ai mình còn không biết."
"Haizz..." Đây là lần đầu tiên Lưu Ly phá lệ, nói nhiều chuyện như vậy. Có thể thấy cô đã bị bức cho sắp phát điên lên rồi.
Lạc Tranh nghe mấy lời của Lưu Ly xong hơi ngẩn ra một lú123truyen.vnple...giày da? Chẳng lẽ là..." Nàng chợt nghĩ ra điều gì đó, nhớ lại những điều mà Kỳ Ưng Diêm nói với nàng khi anh ta bị nhốt bên ngoài biệt thự, "Bạn của cô chẳng thèm để ý tới tôi gì cả..."
"Cậu gặp người đàn ông đó từ khi nào?" Lạc Tranh muốn xác định lại một chút.
"Từ lâu rồi, hình như vào thời gian cậu còn ở Hongkong thì phải. Haizz, mà thôi, tớ cũng quên lâu rồi. Tóm lại, cái người đó thật là kỳ lạ. A, đúng rồi, anh ta còn nói là bạn bè tốt của cậu nữa." Lưu Ly vừa dứt lời liền nhìn Lạc Tranh chằm chằm. Ánh mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy.
"Cậu thật sự không biết người đó sao?"
Lạc Tranh khẽ cắn môi, giả bộ cười hết sức ngây ngô. "Cậu nói cái gì vậy? Mình thật sự không biết người đó là ai."
"Thật sự không biết sao?" Lưu Ly nghi ngờ nhìn Lạc Tranh.
"Thật sự không biết." Lạc Tranh vội vàng khoát tay. "Chuyện cậu kể hôm nay lần đầu tiên mình mới được nghe." Nghĩ đi nghĩ lại thì có vẻ như lần này Kỳ Ưng Diêm thật lòng, công nhận là anh ta nhanh tay nhanh chân ghê. Nhưng bây giờ, có đánh chết nàng cũng không thể thừa nhận là biết anh ta.
Nếu không, với tính cách của Lưu Ly, không chừng một ngày nào đó nghĩ quẩn, cô ấy lại đem một ít hương liệu chết người đến đòi tính sổ với Lạc Tranh thì thê thảm lắm. Chỉ có trời mới biết là Lưu Ly ghét luật sư tới mức nào, nhất lại là nam luật sư.
Về phương diện này, Lưu Ly luôn suy nghĩ rất đơn giản. Thấy Lạc Tranh nói thế thì cũng không hỏi han thêm gì nữa, khẽ khoát tay, "Mà thôi, bỏ qua đi. Hôm nay mình tới đây để chào cậu, không nhắc tới những chuyện dở hơi nữa."
"Lưu Ly..." Lạc Tranh nghĩ đi nghĩ lại, nhìn Lưu Ly rồi hỏi. "Thực ra tuổi của cậu cũng không còn nhỏ nữa, thử tìm một người bạn trai xem sao? Nếu có người phù hợp thì cũng nên suy nghĩ một chút."
"Tình yêu á? Thôi đi, mình thấy cậu yêu đương mệt mỏi như thế, lúc khóc lúc cười. Khổ sở như vậy, chẳng thà có thời gian rảnh rỗi, mình tập trung điều chế hương liệu có phải hơn không?"
Lưu Ly dường như có chút buồn cười nhìn Lạc Tranh. "Nhưng, xem ra sự khổ sở của cậu dường như cũng chấm dứt rồi. Hai ngày trước còn thấy ảnh của phóng viên chụp trộm được cảnh hai người đi dạo phố đăng trên tạp chí. Xem ra anh ta không hề kiêng kị gì nữa rồi." Nguồn truyện:
Lạc Tranh chỉ cười mà không nói gì.
"Anh ấy đã cầu hôn cậu chưa?" Lưu Ly đột nhiên cất tiếng hỏi khiến Lạc Tranh sững sờ há hốc miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào để Lưu Ly hiểu mọi chuyện. Nhưng dường như Lưu Ly lại hiểu lầm biểu cảm của nàng, khẽ cất tiếng thở dài.
"Tiểu Tranh à, như thế không được đâu. Hai người đã chính thức xác định mối quan hệ rồi, lại còn sống chung với nhau nữa, lẽ nào anh ta cứ định sống như vậy cả đời sao? Ngay cả kết hôn cũng không muốn kết hôn. Rõ ràng anh ta không muốn chịu trách nhiệm với cậu đây mà."
"Lưu Ly, mọi chuyện không phải như thế đâu." Lạc Tranh thực không biết nên bắt đầu kể từ đâu nữa.
"Mình biết rồi, có phải anh ta vẫn lo ngại chuyện của công chúa không? Cũng phải, hôn nhân của hoàng thất vốn dĩ đã rất phức tạp rồi. Tiểu Tranh, hiện tại cậu đã yêu anh ta quá sâu sắc nên cũng chẳng còn cách nào cả. Mình chỉ lo cậu sẽ gặp phải tổn thương mà thôi. Hay là đi Hy Lạp cùng với mình nhé?" Lưu Ly đột nhiên đề nghị.
"Hả? Đi Hy Lạp cùng cậu sao? Để làm gì? Ở đó cũng không có vụ án nào cần phải giải quyết mà". Lạc Tranh ngạc nhiên nhìn Lưu Ly.
"Được rồi, được rồi. Mình biết rõ cậu không nỡ rời khỏi người đàn ông đó. Nếu như anh ta nói muốn đi tới Hy Lạp chắc cậu chẳng nói năng gì mà đi theo luôn cũng nên. Đúng là trọng tình khinh bạn." Lưu Ly không nhịn nổi liền bật cười thành tiếng.
"Đáng ghét! Cậu dám cười mình hả?" Lạc Tranh liền lườm một cái, rồi hai người phụ nữ quay ra nhìn nhau cười.
Một lát sau, Lưu Ly khẽ uống một ngụm cà phê, nhìn về phía Lạc Tranh. "Tiểu Tranh, cậu có chuyện giấu mình đúng không?"
Lạc Tranh khẽ chớp mắt, sau đó dùng ánh mắt kiên định nhìn Lưu Ly. "Đúng thế! Nhưng đợi tới khi mọi chuyện kết thúc, mình sẽ nói cho cậu biết."
"Được!" Lưu Ly cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng. Chính vì cô tin tưởng Lạc Tranh nên mới giữ thái độ bình tĩnh như vậy.
Sau khi Lưu Ly ra về, Vi Như gõ cửa đi vào, dáng vẻ vô cùng bí hiểm nói với Lạc Tranh là Louis Thương Nghiêu đã về tới phòng giám đốc rồi. Nghe xong, Lạc Tranh chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nói gì mà cầm lấy tài liệu đi vào thang máy riêng dành cho giám đốc.
Louis Thương Nghiêu rõ ràng vừa mới ra ngoài về. Hắn vừa nới lỏng cúc tay áo thì thấy Lạc Tranh gõ cửa đi vào, khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Lạc Tranh mang ly cà phê vừa mới pha xong đặt ở trước mặt, giúp hắn cởi bỏ áo khoác sau đó treo lên giá, nhẹ nhàng lên tiếng. "Chắc anh mệt lắm đúng không?" Nàng không biết rốt cuộc hắn bận rộn việc gì, chỉ là thấy gần đây bộ dạng hắn có chút tiều tụy khiến nàng cảm thấy đau lòng. Tối qua hắn về nhà rất muộn, sáng nay lại ra ngoài sớm, chỉ ngủ được khoảng hai, ba tiếng.
Louis Thương Nghiêu uống một ngụm cà phê, sau đó dựa cả người vào sofa. Lạc Tranh nhanh nhẹn bước lại gần, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho hắn. "Cà phê có ngon không? Em vừa mới mua được cà phê Blue Mountain chính hiệu đấy."
"Ngon, chỉ cần là do đích thân em làm thì cái gì cũng ngon hết." Hắn khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự dịu dàng của nhiệt độ từ các ngón tay Lạc Tranh.
Lạc Tranh không nói thêm gì nữa, nở nụ cười hạnh phúc. Nàng mát xa cho hắn một lát rồi dịu dàng nói. "Tranh thủ lúc này còn rảnh rỗi, anh vào phòng nằm nghỉ một lát, được không?"
"Không cần đâu!" Louis Thương Nghiêu kéo Lạc Tranh tới, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay của mình. "Anh chỉ muốn dựa vào em thế này, thật ấm áp biết nhường nào." Nói xong hắn dựa đầu vào ngực nàng, chỉnh tư thế một chút cho thoải mái.
Lạc Tranh khẽ cười, nhẹ nhàng ôm lấy người Louis Thương Nghiêu. Từ trước tới nay nàng không hề biết hắn lại có chút tính trẻ con như thế này. Nhìn hắn bình yên dựa vào nàng, bản năng làm mẹ bẩm sinh của người phụ nữ tự nhiên trỗi dậy, khiến nàng vô thức đưa tay nhẹ nhàng vỗ về hắn giống như đang vỗ về một đứa trẻ vậy.
Cảnh tượng này thực sự khiến người ta cảm thấy ấm áp, ngay đến cả không khí cũng tràn ngập hương vị hạnh phúc... Nhưng, sự ấm áp đó không kéo dài được bao lâu, ngay sau đó liền bị tiếng chuông điện thoại của Louis Thương Nghiêu phá vỡ.
Đôi lông mày cương nghị vừa được thư giãn đôi chút lại ngay lập tức nhíu lại. Hắn mở mắt ra, thoáng nhìn qua điện thoại rồi nhận máy.
Lạc Tranh vốn định tránh xa một chút bởi dù sao cũng là điện thoại riêng của Louis Thương Nghiêu, ở khoảng cách gần như thế này đôi khi không được lịch sự cho lắm. Nhưng vừa chứng kiến hắn nghe điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi nên nàng có chút lo lắng, cũng ngồi lại đó theo dõi tình hình.
Sau khi Louis Thương Nghiêu nghe máy xong, Lạc Tranh thấy sắc mặt của hắn toát lên sự đau đớn cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi. "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Câu nói vừa rồi của Lạc Tranh như khiến Louis Thương Nghiêu bừng tỉnh. Hắn khôi phục lại dáng vẻ nhanh nhẹn, đứng dậy một cách dứt khoát rồi cầm lấy áo khoác.
"Thương Nghiêu..." Lạc Tranh thấy thế, lo lắng bước tới.
"Deneuve đã xảy ra chuyện rồi, anh phải đi xem một chút." Hắn không hề giấu diếm nàng. Mặc áo khoác xong, hắn sải bước về phía cửa chính.
Lạc Tranh có chút ngỡ ngàng, "Em cũng đi!"
Louis Thương Nghiêu thoáng nhìn nàng, khẽ gật đầu.
***
Khi Lạc Tranh và Louis Thương Nghiêu tới biệt thự - nơi Deneuve ở - thì trời bắt đầu đổ mưa dữ dội. Cảnh tượng này dường như hoà vào tâm trạng lo lắng cùng bất an của hai người họ. Khắp nơi trong biệt thự đều lan tỏa mùi vị của chết chóc.
Đi xuyên qua khu vườn hoa, với sự nhạy cảm của mình, Lạc Tranh liền ngửi thấy có mùi máu tanh. Mặc dù đã mang lớp khẩu trang rất dày nhưng nàng vẫn có thể ngửi thấy. Không hiểu sao, nàng lại nhạy cảm với mùi máu tanh như vậy? Tóm lại, cảm giác này khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong phòng khách của biệt thự đã sớm trở thành một nơi hỗn loạn. Những người giúp việc thì đang khóc lóc. Cha mẹ Deneuve, những người có địa vị cao quý trong vương thất, giờ phút này cũng đang đứng đó, tâm trạng vô cùng suy sụp.
Sự xuất hiện của Louis Thương Nghiêu khiến những người đang khóc lóc kia nhường ra một lối đi. Ngay sau đó, một cảnh tượng chấn động tới mức kinh người hiện ra trước mắt Lạc Tranh, khiến ai yếu bóng vía nhìn vào cũng có thể ngất ngay lập tức.