Khi Louis Thương Nghiêu từ phòng tắm bước ra, đã thấy Lạc Tranh vội vội vàng vàng thay quần áo, tay cầm túi xách, không khỏi khẽ nhíu mày.
"Ai cho phép em ra ngoài?"
Lạc Tranh cũng không buồn liếc nhìn hắn, cầm theo giầy, đi ra cửa trước.
"Đứng lại cho tôi!" Louis Thương Nghiêu lạnh lùng quát lên, lại muốn bước về phía nàng.
"Anh đừng tới đây!" Lạc Tranh lập tức lên tiếng ngăn cản, lại nhìn thấy cả người hắn chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, khẽ chớp mắt, "Anh đừng tưởng tắm rồi thì có thể gột sạch hương hoa trên người, hiện giờ mũi tôi vẫn rất khó chịu, cho dù anh muốn hại tôi cũng không cần phải dùng cách nham hiểm như vậy."
Louis Thương Nghiêu nghe nàng nói vậy, cũng không dám tiến lên, hàng lông mày khẽ nhíu lại, "Em sẽ không vì chuyện đó mà rời khỏi nhà đấy chứ?"
"Không nói với anh nữa, tôi có chuyện phải xử lý." Lạc Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ, đem di động nhét vào túi, cũng không kịp giải thích gì nhiều.
Louis Thương Nghiêu xem bộ dạng nàng thật sự là có việc gấp, muốn tiến lên hỏi nhưng lại sợ nàng thật sự bị dị ứng phấn hoa, đành không vui nói.
"Không cho phép em ra ngoài, có chuyện gì ngày mai xử lý."
Lạc Tranh liệu chừng hắn không dám tiến lên, mà cũng không thể không thừa nhận, ngoại trừ tính tình hơi xấu, thì hắn cũng là người lịch lãm, nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng.
"Chuyện của tôi còn cần anh quản hay sao? Tôi cảnh cáo anh, trên người anh còn có hương hoa, tôi đối với thứ đó cực kỳ dị ứng, đến mức nguy đến tính mạng, anh xử lý bản thân cho tốt rồi hãy nghĩ đến chuyện quản tôi."
Nói xong, nàng vội vàng mở cửa rời đi.
Louis Thương Nghiêu tức giận đến nỗi mặt mũi cơ hồ biến dạng.
Người phụ nữ đáng chết này!
***
Cục cảnh sát, 10h tối.
Dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn, sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch. Cảnh sát trưởng Dorrence ngồi nhàn nhã uống từng ngụm cà phê, nhìn về phía người đàn ông đối diện. Bên cạnh ông ta còn có thêm một cảnh sát viên. Không khí có chút căng thẳng, dường như ông ta muốn lập tức buộc tội người đàn ông kia. Ông ta đưa tay gõ lên bàn, giọng nói không mấy thân thiện.
"Dennis tiên sinh, hy vọng anh phối hợp với cảnh sát chúng tôi. Anh đừng nghĩ rằng không nói gì thì chúng tôi sẽ rút lại việc khởi tố."
Người đàn ông ngồi phía đối diện nghe vậy cười khẽ, vẫn không nói gì, chỉ là dựa người vào lưng ghế phía sau mà thôi. Cho dù ở nơi này, anh ta vẫn duy trì thái độ bình tĩnh như trước, quần áo trên người cũng không quá trang trọng, chỉ là quần tây áo sơ mi thông thường nhưng vẫn có thể tôn lên những đường nét rắn chắc trên thân thể anh ta.
Cảnh sát trưởng Dorrence thấy vậy, khẽ nghiêng người về phía trước, vỗ vai cảnh sát viên kia, "Khách khí với Dennis tiên sinh một chút, dù sao anh ta cũng là thần bài danh tiếng lẫy lừng."
Cảnh sát viên kia đưa mắt nhìn chằm chằm Dennis.
Dennis nhếch môi cười nhạt một tiếng, đưa tay gõ lên mặt bàn, cảnh sát trưởng Dorrence hiểu ý, lấy một điếu xì gà ném cho anh ta, bản thân mình cũng châm một điếu. Hít xong một hơi, ông ta lười biếng cất tiếng, "Dennis tiên sinh không định ở lại đây với chúng tôi cả đêm đấy chứ? Hành vi của anh tối nay, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cho dù chúng tôi khởi tố, anh cùng lắm chỉ bị phạt một khoản tiền nhỏ, vậy cần gì phải làm khó chúng tôi như vậy?"
Tối nay, cục cảnh sát tiến hành tuần tra theo thông lệ, ngoài trừ sòng bạc công khai không bị rờ đến, còn đâu hết thảy sòng bạc ngầm đều bị kiểm tra. Thật không may mấy thủ hạ cùng Dennis đều có mặt ở đó, không những thế, còn dạy mấy đứa trẻ vị thành niên thủ thuật đánh bạc, nên hết thảy đều bị đưa về cục cảnh sát.
Cảnh sát trưởng Dorrence đương nhiên đã nghe danh Dennis, nên khi về tới cục cảnh sát liền dùng quy củ nơi này tiếp đãi anh ta. Người này được xưng tụng là thần bài lừng danh quốc tế, không ít người đã tìm anh ta so tài nhưng đều thất bại. Lần này bắt được anh ta cũng chẳng thể kết tội gì. Nhưng mà công ty trong tay Dennis danh tiếng không nhỏ, cho nên chỉ cần có chút tin không hay về anh ta truyền đi cũng sẽ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu, đả kích uy tín của anh ta xem ra cũng là việc không tệ.
Cảnh sát trưởng Dorrence tốt nghiệp trường cảnh sát xong liên tục trải qua nhiều khoá huấn luyện cấp cao, qua nhiều năm trong giới cảnh sát cũng là người có uy danh, tướng mạo ngay thẳng uy nghiêm, thân hình cao lớn khôi ngô, hai hàng lông mày đầy chính khí, chỉ là cặp mắt ông ta quá mức sắc bén, vừa nhìn đã biết ngay nghề nghiệp của ông ta rồi.
Nhưng dù gì Dennis cũng là người từng trải, cũng không phải lần đầu đấu trí đấu lực với cảnh sát, cho nên quan hệ giữa anh ta và cảnh sát trưởng Dorrence chỉ có thể dùng một câu để hình dung, chính là…không ra bạn chẳng ra thù.
Thấy ông ta nói câu này, sắc mặt Dennis mới có chút biểu cảm, nhẹ nhàng nói, "Dorrence, ông cũng không phải ngày đầu tiên mời tôi tới cục cảnh sát uống cà phê, ông cần hiểu rõ thói quen của tôi, luật sư đại diện của tôi còn chưa tới, tôi sẽ không nói gì hết."
Dorrence cười, nhún vai, "Tôi biết rõ Dennis tiên sinh là người có tiền, luật sư cỡ nào cũng có thể mời được, nhưng mà tôi cũng nghe nói, Dennis tiên sinh không có thói quen thuê luật sư cố vấn riêng, chẳng lẽ anh muốn sai người đi thuê luật sư trước và để chúng tôi chờ đến lúc đó hay sao?"
Dennis vẫn cực kỳ bình thản nhìn ông ta, không nói lời nào.
"Hay là như vậy, tôi có thể thay Dennis tiên sinh mời một vị luật sư tới đây, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải đem mọi chuyện tối nay nói rõ ràng từ đầu tới cuối." Dorrence làm ra bộ dạng người tốt, mở lời thương lượng.
Dennis cười cười, hút một hơi xì gà, vẫn im lặng như trước.
Dorrence thấy anh ta không chịu mở miệng, vừa muốn tiếp tục nói thêm, liền đó cửa phòng thẩm vấn trực tiếp bị đẩy ra, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên đầy lưu loát.
"Cảnh sát trưởng Dorrence thật có lòng, nhưng có lẽ phải làm ông thất vọng rồi."
Ba người đàn ông đồng thời nhìn về phía tiếng nói vang lên kia.
Lạc Tranh khoác trên người bộ trang phục công sở đứng ở cửa, chiếc váy cắt khéo ôm lấy vóc dáng uyển chuyển, trên người là áo sơ mi trang nhã, càng tôn lên làn da trắng muốt của nàng, dưới ánh đèn trong phòng lại càng thêm lung linh. Gương mặt chỉ điểm qua chút phấn, mái tóc dài rủ xuống bờ vai, toàn thân nàng toát lên vẻ nhàn nhã nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng dường như lại có chút dịu dàng trong đó.
Hai mắt Dorrence sáng ngời, ông ta không ngờ tới ở phòng thẩm vấn này lại xuất hiện một mỹ nữ Đông phương.
Đáy mắt Dennis thoáng hiện ý cười nhẹ.
Anh chàng cảnh sát kia thì khỏi phải nói, ngắm Lạc Tranh đến ngây người.
Lạc Tranh khẽ liếc Dennis một cái, đi về phía Dorrence, ưu nhã đưa tay ra.
"Xin chào, tôi là luật sư đại diện của Dennis tiên sinh, tôi họ Lạc."
Dorrence đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, "Xin chào, tôi là Dorrence, thật không ngờ, Dennis lại mời tới một nữ luật sư xinh đẹp như vậy."
Nói xong câu đó, ông ta cũng không hề buông tay.
"Cảnh sát trưởng Dorrence quá khen rồi." Lạc Tranh nhẹ nhàng rút tay về, bình thản nói, "Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh để thân chủ mình được tại ngoại."
"Việc này, chỉ sợ hơi khó." Dorrence cũng không phải là người dễ thoả hiệp, nghe vậy liền cười, "Tuy nói vụ lần này của Dennis cũng không phải lớn lao gì, nhưng có liên quan tới trẻ vị thành niên, cho nên không dễ giải quyết."
Lạc Tranh cười nhẹ, "Phía cảnh sát nói vậy hình như cũng hơi quá lời rồi. Tôi yêu cầu được nói chuyện riêng với thân chủ của mình một chút."
"Được!" Dorrence sung sướng nhận lời, liếc mắt ra hiệu cho viên cảnh sát kia, hai người họ liền rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lạc Tranh kéo ghế ngồi xuống cạnh Dennis, cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh ta.
Dennis nhún nhún vai, cười khẽ, "Cũng không còn cách nào, vào lúc muộn thế này, luật sư mà tôi có thể nhờ cậy chỉ có mình em mà thôi."
"Tôi không muốn hỏi chuyện đó." Lạc Tranh dựa vào lưng ghế, nhìn Dennis, "Trên đường tới đây, tôi đã nắm sơ qua tình hình rồi, nhưng mà tôi có chút không hiểu, thần bài danh tiếng lẫy lừng như anh sao lại có mặt ở sòng bạc ngầm như vậy, lại còn bị cảnh sát bắt đúng lúc."
"Nếu như tôi nói chỉ tình cờ đi ngang qua, em sẽ tin lời tôi sao?" Dennis nhìn nàng, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, cũng giống như lúc hai người nói chuyện phiếm tại quán cà phê, bộ dạng Dennis lúc này không hề có chút lo lắng.
Lạc Tranh khẽ gật đầu, "Tôi tin, bởi vì anh vốn không cần phải nói dối tôi."
"Cảm ơn em!" Dennis khẽ thở dài một hơi, "Có lẽ ông trời thấy hôm nay tôi quá phiền não, nên đem vài chuyện đến cho tôi làm đây."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Lạc Tranh chuyển thành nghiêm túc, đây là thái độ làm việc trước giờ của nàng
Dennis cũng không lập tức kể rõ ràng mà có chút hứng thú nhìn nàng, "Sao rồi, quyết định làm luật sư đại diện cho tôi sao?"
"Anh đã nói, đêm nay luật sư mà anh có thể nghĩ đến chỉ có mình tôi. Xem ra, tôi cũng không nên phụ sự trông đợi của anh. Không làm cũng làm rồi, chẳng lẽ anh muốn tôi ra ngoài kia nói với mấy cảnh sát háo sắc đó, tôi không phải luật sư đại diện của anh? Nếu quả thực như vậy, tôi nghĩ người phải ngồi ở cục cảnh sát sẽ là tôi rồi."
Vẻ mặt Lạc Tranh có chút buồn cười nhìn anh ta, đôi mắt tinh anh khẽ chớp, "Nói cho cùng, lúc tôi uống say anh đã ra tay giúp đỡ, cho nên lần này…" nàng khẽ nhún vai, "…chúng ta hoà nhau."
"Ok! Vậy thì tôi an tâm rồi." Dennis cười nhẹ, "Nói như vậy thì tôi được lời, ai mà không biết phí tư vấn của nữ luật sư vang danh hoa anh túc độc cao cỡ nào chứ? Giờ nói chuyện chính vậy, thực sự tối nay tôi có chút phiền muộn nên mới tới nơi đó. Xem ra con người không nên nhàn rỗi quá, nếu không sẽ tự chuốc lấy phiền phức vào mình. Tôi vào trong đó, thấy mấy đứa trẻ vị thành niên đang đánh bài, vốn muốn khuyên bảo chúng một phen, không ngờ cảnh sát lập tức xông tới, gán ngay cho tôi tội danh xúi giục trẻ vị thành niên đánh bạc.
Lạc Tranh cẩn thận lắng nghe lời kể của Dennis, khẽ gật đầu, nhìn anh ta, "Chuyện này xem ra có vẻ trùng hợp nhỉ?"
"Em cũng cho rằng có vấn đề sao?" Ánh mắt Dennis nhìn nàng ánh lên sự tán thưởng, đã từng nghe nhiều về sự thông minh của nàng, xem ra một chút cũng không phải nói quá.
Lạc Tranh có chút trầm tư, "Nếu tôi đoán không sai, gần đây công ty của anh có tiến hành một thương vụ không nhỏ."
Dennis thực sự cảm thấy hào hứng đối với Lạc Tranh, khẽ nghiêng người về trước, chăm chú nhìn nàng, lại cười nói, "Đúng vậy, tôi mới mua lại một công ty cũng khá có tiếng trên thế giới, tính sát nhập nó vào dây chuyền sản xuất xe hơi của mình."
"Xem ra đối thủ của anh vẫn khá nhẹ tay rồi." Lạc Tranh hiểu ra nội tình, cười khẽ.
"Cũng mới chỉ là thử nghiệm bước đầu mà thôi, tôi tin tưởng không lâu sau sẽ có thể mở rộng thêm, cái bánh lớn như vậy, ai mà không muốn cắn một miếng chứ?" Dennis đan hai tay vào nhau, thong thả nói.
Lạc Tranh cười cười, "Vụ này căn bản không cần đưa lên toà, cục cảnh sát cùng lắm cũng chỉ buộc tội anh gây rối trật tự công cộng, nhưng mà, chuyện này chắc đối thủ của anh cũng đã nghĩ tới rồi."
"Vậy em muốn làm gì?" Vẻ mặt Dennis vẫn cực kỳ ưu nhã, không gợn chút sợ hãi.
"Đúng như lời anh vừa nói, đối thủ chỉ muốn thử xem sức chịu đựng của anh đến cỡ nào mà thôi. Tuy nói lần này cục cảnh sát không làm gì được anh, nhưng chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của anh trên thương trường sẽ bị ảnh hưởng. Cho dù chỉ bị phạt bồi thường chút đỉnh, cũng sẽ khiến hình tượng của anh cùng công ty bị tổn hại. Vì vậy, đêm nay tôi phải đưa anh ra khỏi đây." Lạc Tranh nhanh chóng quyết định.
"Em tự tin vậy sao?" Ánh mắt Dennis nhìn nàng lúc này có chút kinh ngạc.
Lạc Tranh đứng dậy, cười cười, "Không tự tin thì sao mọi người có thể gọi tôi là hoa anh túc độc. Dựa trên hình tượng cá nhân cũng như công ty anh mà nói, bỏ ra một triệu không vấn đề gì chứ?"
"Đương nhiên!" Dennis cười, một lần nữa dựa người vào lưng ghế…
Lạc Tranh đi ra ngoài...
Trong bóng đêm mịt mùng, ánh trăng dường như có chút lạnh lẽo.
Văn phòng cục cảnh sát, hương cà phê lan toả khắp không khí.
"Cảnh sát trưởng Dorrence, không ngại mời tôi ly cà phê chứ?" Lạc Tranh bước tới, kéo ghế ngồi xuống, nở nụ cười lịch sự.
Dorrence có vẻ rất nhiệt tình, vội vàng nói, "Đương nhiên, phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi, xin chờ một chút." Nói xong, ông ta chủ động đi xuống. Không bao lâu, tự tay mang lên một tách cà phê nóng hổi, đặt trước mặt Lạc Tranh, "Lạc luật sư, xin mời!"
"Cảm ơn!" Lạc Tranh cầm lấy tách cà phê, vừa mới uống một ngụm, di động trong túi đã liên tục rung lên, nhìn lướt qua màn hình, là Louis Thương Nghiêu gọi tới.
Vừa nhấn nút từ chối cuộc gọi, đang định bỏ lại điện thoại vào túi xách thì di động của nàng lại tiếp tục rung lên, xem ra nếu còn không nhận điện thì sẽ còn tiếp tục như vậy. Lạc Tranh khẽ nhíu mày, đã không làm thì thôi, còn làm thì phải làm tới cùng, nàng liền đưa tay tắt máy.
"Xem ra Lạc luật sư thật sự bận rộn nhiều việc." Dorrence tươi cười nhìn nàng, ánh mắt không hề che dấu sự ái mộ.
Lạc Tranh nhẹ nhàng cười, "Tôi bận rộn thế nào cũng đâu so được với cảnh sát các vị. Cho nên xin được nói ngắn gọn, tình hình của thân chủ mình tôi đã nắm rõ, vì vậy đêm nay tôi sẽ thay mặt thân chủ nộp tiền bảo lãnh."
"Cô muốn đưa anh ta đi ngay đêm nay?" Dorrence liền khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc khi giải quyết công việc, nhưng thái độ của ông ta khá thân thiện bởi dù sao đối diện cũng là một đại mỹ nhân.
"Đúng vậy!" Lạc Tranh khẳng định một lần nữa.
"Lạc luật sư, vừa rồi tôi cũng đã xem qua hồ sơ cá nhân của cô. Còn trẻ như vậy mà đã có thể làm mưa làm gió trên pháp đình quả nhiên không tầm thường. Hôm nay được gặp mới biết, danh xưng hoa anh túc độc cũng không hề nói quá, nhưng mà…" Dorrence khéo léo chuyển đề tài, "Lạc luật sư làm vậy cũng là khó cho tôi, cô cũng biết, cảnh sát đã định sẽ khởi tố vụ này."
"Cho dù khởi tố thì sao nào?" Vụ này căn bản không cần đánh cũng đã thắng rồi." Lạc Tranh thản nhiên uống một ngụm cà phê, bình tĩnh nói, "Kết quả có lợi nhất đối với phía cảnh sát cũng chỉ là hình phạt tiền mà thôi. Tôi nghĩ, số tiền phạt đó không thể vượt quá một triệu chứ?"
Dorrence nghe vậy, nở nụ cười khá thoải mái, "Thân chủ của cô không định bỏ ra một triệu tiền bảo lãnh đấy chứ?"
"Sai rồi!" Lạc Tranh khẽ vươn người về trước, nhìn Dorrence nói rõ ràng, "Có lẽ, trong mắt cảnh sát các vị, một triệu kia là tiền bảo lãnh, nhưng đối với thân chủ của tôi mà nói, anh ta cũng không có ý định lấy lại nó."
Dorrence nghe vậy, hơi ngẩn ra, một lúc sau mới hỏi, "Ý của Lạc luật sư là…"
"Cảnh sát là người thông minh, ý của thân chủ tôi đã rất rõ ràng, tôi nghĩ cũng không cần phải nói lại làm gì. Nhiều khi nói rõ ràng quá lại mất đi ý nghĩa của nó." Lạc Tranh lại dựa người về phía sau, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt đầy tự tin, "Cảnh sát không thử nghĩ xem, nếu như kiên trì ra toà, các vị cũng không chiếm được lợi thế gì. Các vị không tìm được bất kỳ nhân chứng nào mục kích, có thể chứng minh thân chủ tôi tự tay hướng dẫn người chưa thành niên đánh bạc. Một khi đưa ra toà, tôi tin chắc các vị sẽ không chiếm được ưu thế."
Dorrrence cười cười, người ta thường nói, những người đẹp thường không có mấy đầu óc, nhưng mà gặp được mỹ nhân này rồi mới biết câu nói đó không hề chính xác. Phụ nữ hoàn toàn có thể vừa xinh đẹp vừa thông minh. Nhưng mà phụ nữ quá mức thông minh sẽ rất nguy hiểm, bởi vì ánh mắt của họ quá mức sắc bén, sắc bén đến mức có thể nhìn thấu đối phương. Người phụ nữ như vậy, chỉ có người đàn ông cường thế mới có thể khống chế được.
"Nghe nói Lạc luật sư làm việc luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, hôm nay được chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là…" Ông ta thoáng ngừng lại, nhìn về phía nàng, "Cũng không biết, những lời này của Lạc luật sư nên xem là uy hiếp hay hối lộ đây?"
"Cả hai đều không phải." Lạc Tranh nâng tách cà phê hớp một ngụm, bình thản nói, "Tôi chỉ muốn tìm một phương thức đối với đôi bên đều có lợi mà thôi."
"Phương thức gì?'" Dorrence nhìn nàng.
"Hợp tác!" Lạc Tranh nói ra hai từ này một cách dứt khoát, "Tôi nghĩ cảnh sát các vị với thân chủ tôi cũng không phải mới biết nhau một, hai ngày, chuyện lần này rõ ràng là có người cố ý hãm hại. Thân chủ tôi chỉ là tình cờ đi tới chỗ đó, vốn định khuyên can mấy người chưa thành niên kia đừng đánh bạc, không ngờ lại bị cảnh sát đưa tới nơi này, đặt cho tội danh xúi giục trẻ vị thành niên đánh bạc. Thực sự, tôi không muốn nhìn thấy cảnh sát các vị bị lợi dụng mà thôi."
"Hợp tác?" Dorrence đầy ý tứ nhắc lại hai từ này, "Ý của Lạc luật sư là đem một triệu kia tới nói chuyện hợp tác?"
Lạc Tranh cười nhẹ, "Cảnh sát trưởng Dorrence, tôi nói rồi, nói rõ ràng quá sẽ mất đi ý nghĩa, một triệu không phải là con số nhỏ, có thể coi như là lời cảm ơn sự tận tuỵ làm việc của các vị cảnh sát, cũng có thể coi là gì đó khác, đây vốn là chuyện rất đơn giản."
"Nếu quả thực như lời Lạc luật sư nói, Dennis chỉ là tình cờ bị dính vào, vậy một triệu này càng không nên nhắc tới mới phải. Lạc luật sư cần gì phải vội vã đề nghị như vậy?" Dorrence cũng không phải cố tình làm khó Lạc Tranh, chỉ là hỏi theo thông lệ.
Lạc Tranh thản nhiên nhìn ông ta, hơi nghiêng người về trước.
"Cảnh sát các vị chắc biết câu "thương trường như chiến trường", chỉ cần thân chủ tôi ở lại cục cảnh sát thêm một phút, đối với thị trường chứng khoán sẽ ảnh hưởng như thế nào. Cho nên thân chủ tôi nguyện ý dùng một triệu này dàn xếp ổn thoả, quan trọng là anh ta muốn lập tức ra ngoài."
"Theo ý tứ trong lời nói của Lạc luật sư, dường như muốn đơn phương hợp tác thì phải." Dorrence vừa cười vừa nói.
"Tôi biết rõ cảnh sát trưởng Dorrence cho tới giờ chưa từng để người vô tội bị hàm oan, lần này chỉ là đối thủ của thân chủ tôi gây chút náo loạn thăm dò tình hình mà thôi. Nếu như sáng mai thân chủ tôi không thể tới công ty như thường lệ, đối thủ nhất định sẽ tung tin thất thiệt. Thân chủ tôi vốn là người vô tội, mà vụ này cũng chỉ đơn giản là chút mánh lới trong kinh doanh, cục cảnh sát cần gì phải chen vào cho mệt." Lạc Tranh dứt khoát nói thẳng, "Ông cũng biết, danh dự của thân chủ tôi một chút cũng không thể bị tổn hại, thương trường vốn là đôi bên cùng có lợi, đương nhiên, nó được xây dựng dựa trên điều kiện tiên quyết là tinh thần tôn trọng pháp luật. Cảnh sát trưởng Dorrence, như vậy cũng thuận tiện cho người và thuận tiện cho mình."
Dorrence nghe xong những lời này, cầm lấy tách cà phê, uống một ngụm, cũng không hề nói gì nhưng Lạc Tranh biết rõ ông ta đang thầm suy tính.
Một lúc lâu sau.
"Được, nếu Dennis đã qua thời gian thẩm vấn, anh ta có thể đi, nhưng mà lần sau sẽ không may mắn như thế." Ông ta đã nghĩ rất rõ ràng, đúng như nàng nói, vụ này dù có đưa lên toà, cảnh sát cũng chưa chắc thắng, nếu quả thật là do đối thủ cạnh tranh bày chuyện hãm hại, như vậy cảnh sát cũng đành thúc thủ mà thôi.
"Tôi thấy có thể nhanh chóng tống khứ người như thân chủ tôi ra khỏi đây cũng là chuyện tốt." Lạc Tranh thấy ông ta rốt cuộc nhượng bộ, cười cười, đứng dậy.
"Cảnh sát trưởng Dorrence, lần này cảm ơn ông."
Dorrence cũng đứng dậy, nhìn Lạc Tranh, "Lạc luật sư nói chuyện khẩn thiết như vậy tôi đương nhiên bị thuyết phục, có thể mời được Lạc luật sư tới đây xem ra anh ta cũng thật có phúc."
"Rất ít người có được phúc khí này, bởi vì phí luật sư của tôi rất cao." Lạc Tranh khẽ mở miệng cười giỡn, chìa tay về phía ông ta, "Cảnh sát trưởng Dorrence, hân hạnh được biết ông, vậy tôi đi làm thủ tục cho thân chủ của mình, sau này có cơ hội gặp lại."
Dorrence cũng đưa tay nắm lấy tay nàng.
"Lạc luật sư, chẳng bằng hẹn ngày mai, nếu đã quen biết, tôi muốn mời Lạc luật sư dùng bữa tối."
Ông ta thẳng thắn đưa ra lời mời.
Lạc Tranh dễ dàng nhận ra ý đồ từ trong ánh mắt ông ta, là ý đồ của người đàn ông với phụ nữ không hề che dấu, được biểu đạt một cách trần trụi nhất. Nàng khẽ cười, "Sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền cảnh sát trưởng Dorrence chứ? Tôi nghĩ để ngày khác đi, ngày đó tôi sẽ đích thân mời cảnh sát trưởng Dorrence cùng ăn tối."
Dorrence thấy nàng cự tuyệt, cũng không thể tiếp tục nài ép, đành gượng cười gật đầu.
Lạc Tranh chào hỏi đơn giản vài câu xong xuôi liền đi làm thủ tục cho Dennis rời khỏi cục cảnh sát.
***
12h đêm, tiệm cháo người Hoa.
Trước mặt Lạc Tranh đặt ba tô cháo, một tô cháo trứng muối thịt nạc, một tô cháo cá, một tô cháo xương heo, mà nàng hiện giờ đang bưng tô cháo xương heo húp từng ngụm, vẻ mặt đầy thoả mãn.
Vào giờ này, trong quán căn bản không còn người nào ngoài ông chủ quán và hai người khách là Dennnis và Lạc Tranh.
Dennis không hề húp cháo, chỉ ngồi đối diện với Lạc Tranh, tò mò nhìn nàng mở miệng húp cháo, lại nhìn bộ dạng nàng lúc này không chút kiểu cách giả tạo như những người phụ nữ thích điệu đà khác. Dennis chưa từng nghĩ tới nàng là người khi dùng bữa không để ý đến hình tượng nữ tính của mình, phải nói giờ này nàng giống một đứa bé con mới đúng, một đứa bé con tham ăn.
Còn có một điều quan trọng hơn là những thứ này hoàn toàn không giống bữa ăn chút nào.
Khi Lạc Tranh húp xong nửa tô cháo xương heo mới ngẩng đầu nhìn Dennis một cái, thấy anh ta liên tục dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, nhún vai nói, "Anh không thấy ngon miệng chút nào hay sao?"
Dennis nhìn thoáng qua hai tô cháo còn lại trên bàn, có chút khó xử nói, "Lạc Tranh à, hay chúng ta đổi nhà hàng khác đi, tuy rằng đã rất khuya, nhưng vẫn còn nhà hàng mở cửa, tôi biết một nhà hàng Italy rất ngon, tôi có thể gọi điện cho quản lý ở đó, dù sao đêm nay…"
"Cạch!" Lạc Tranh không đợi Dennis nói xong, đã đem tô cháo trứng muối thịt nạc đặt trước mặt anh ta, nhìn anh ta cười cười, "Muốn báo đáp tôi sao? Vậy thì húp cháo đi, tôi hiện giờ không muốn ăn món ăn Italy gì hết, chỉ muốn húp cháo hương vị Hongkong mà thôi, có trời biết tôi thèm húp cháo đến sắp điên lên rồi, thật may đã để tôi tìm thấy tiệm này."
Người phương Tây không có thói quen húp cháo, đương nhiên không biết sự tuyệt vời của nó. Dennis cũng không ngoại lệ, cho tới giờ anh ta chưa từng thử qua loại cháo này. Từ nhỏ tới lớn luôn ăn đồ phương Tây đương nhiên sẽ không chú ý tới mỹ thực phương Đông. Nhìn tô cháo màu sắc rực rỡ trước mặt, anh ta có chút khó xử nuốt nước miếng. Kỳ thực, anh ta thích đồ ăn Trung Hoa, nhưng mà khi học cầm đũa thì từ cổ tay đến ngón tay đều đau, từ đó trở đi anh ta liền coi việc ăn đồ Trung Hoa là một việc làm tốn sức.
Lạc Tranh thấy Dennis có chút do dự, dường như cũng nhìn ra sự bối rối của anh ta, cười khẽ, liền đưa một chiếc thìa nhỏ cho Dennis, "Ăn cháo cũng giống như món súp của các anh vậy, dùng thìa chứ không dùng đũa."
Dennis có chút chần chừ nhận lấy cái thìa.
"Nếm thử đi, sẽ không khiến anh phải thất vọng đâu." Lạc Tranh nhìn Dennis mỉm cười.
Dennis nửa tin nửa ngờ cầm lấy cái thìa, thử một chút cháo trứng muối thịt nạc. Vừa húp xong một thìa, hai mắt đột nhiên sáng ngời.
"Sao rồi, ngon không?" Lạc Tranh nhìn ánh mắt anh ta như vậy, đắc ý lên tiếng.
Dennis gật đầu liên tục, lại tiếp tục ăn thêm, tinh tế cảm nhận sau đó mới nuốt xuống.
"Súp này tên gì vậy? Thật sự rất ngon!"
Lạc Tranh thiếu chút nữa bị những lời này của anh ta làm cho sặc chết, hơi trợn mắt lên. "Trời ạ….đây không gọi là súp, đây là cháo, cháo trứng muối thịt nạc." Tên của món cháo, nàng dùng tiếng Trung để nói.
Dennis hiểu ra, gật đầu, dựng ngón tay lên tỏ ý tán thưởng, "Thứ này hương vị rất tuyệt!"
"Tôi không có lừa anh chứ? Ở chỗ chúng tôi, cháo là món ngon nhất, so với những nhà hàng cao cấp kia còn tốt hơn rất nhiều." Lạc Tranh cười tít mắt nói.
Dennis lại mải húp cháo, vô thức gật đầu nhưng rất nhanh lại lắc đầu, "Lạc Tranh, thực lòng cảm ơn sự giúp đỡ của em tối nay."
"Anh nói vậy sẽ khiến tôi mất hứng đó, không phải anh đã trả phí tư vấn rồi sao. Còn nếu thật lòng muốn cảm ơn tôi, vậy..." Lạc Tranh suy nghĩ một chút, cười khẽ, "Vậy mời tôi ăn cháo là được rồi!"
"Chỉ những thứ này?" Dennis lại càng không hiểu nhìn nàng. Anh ta vốn cho rằng, phụ nữ nếu không thích những món hàng hiệu đắt tiền thì cũng muốn đi ăn tại những nơi sang trọng.
Mà Lạc Tranh, lại thích những thứ nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Lạc Tranh khẽ gật đầu, "Phải!"
"Nhưng đây chỉ là tiệm cháo…"
"Còn tốt hơn nhà hàng Italy của anh nhiều." Lạc Tranh cũng không hề để ý liền nói, "Chúng ta là bạn, còn chú ý tới mấy thứ đó làm gì? Đã muộn thế này, còn phải chạy tận đâu đâu, rồi lại phải ngồi chờ đồ ăn, chờ món khai vị, đến lúc món chính được đưa lên thì tôi đã chết đói rồi." Lạc Tranh nói rất thực lòng.
Dennis nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó ha ha cười lớn.
Đúng lúc đang húp cháo, Lạc Tranh kinh ngạc ngẩng đầu, ngẩn ra nhìn bộ dạng cười thoải mái của Dennis. Một lúc sau, đợi anh ta cười thoải mái xong, nàng có chút không tin nói, "Thì ra anh cũng biết cười."
Lần này đến phiên Dennis thiếu chút nữa bị sặc, buồn cười nhìn Lạc Tranh có chút kinh ngạc, "Trong mắt em tôi là người nghiêm túc đến vậy sao?"
"Không phải là nghiêm túc, chỉ là tôi không nghĩ tới anh có thể cười thoải mái như vậy." Tâm tình Lạc Tranh lúc này cũng rất khá, trêu chọc anh ta, "Hôm nay thật sự là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh cười lớn tiếng như vậy."
Dennis vươn người về phía nàng, "Sẽ không khiến em sợ chứ?"
"Không đâu, tôi cảm thấy anh cười thoải mái như vậy thực sự rất đẹp." Ánh mắt Lạc Tranh đầy sự chân thành.
Dennis cười không nói gì, nhìn nàng một lúc sau, bất ngờ lên tiếng, "Lạc Tranh, ăn xong đi chơi bowling với tôi được không?"
"Bây giờ?" Lạc Tranh kinh ngạc hỏi lại, vừa định giơ tay nhìn đồng hồ liền bị Dennis kéo xuống.
"Đừng để ý thời gian, nếu em không mệt thì đi nhé."
Lạc Tranh suy nghĩ một chút, sau đó cười gật đầu, "Được, vậy tôi đành liều mình bồi tiếp, nhưng mà anh phụ trách việc thuê sàn."
Dennis nở nụ cười, "Không nghiêm trọng như vậy, yên tâm, chỉ cần em không mệt, bao toàn bộ khu đó cũng không vấn đề gì, nhưng mà…." Anh ta ngừng lời, lại nhìn đến tô cháo xương heo trước mặt nàng, "Em húp tô cháo này đầu tiên chứng tỏ nó ngon nhất, tôi muốn thử…"
"A, sao anh có thể như vậy? Sao có thể tranh cháo với tôi chứ…"
Hai người cứ thế nổi tính trẻ con bắt đầu giành đồ ăn của nhau…
Một màn này, hoàn toàn rơi vào trong mắt người đàn ông đứng ở cửa tiệm. Ánh mắt sâu thẳm của hắn bất chợt chuyển lạnh băng, từ trên gương mặt vui vẻ của Dennis chuyển qua nét mặt rạng rỡ tươi cười của Lạc Tranh, nắm tay lập tức siết chặt lại.
Đáng chết, nàng chưa từng cười với hắn như vậy bao giờ!
Không chút nghĩ ngợi, hắn nhấc chân lên, sải bước tiến vào trong tiệm.
Ông chủ quán đang chuẩn bị chờ khách rời đi liền đóng cửa nghỉ ngơi, không ngờ tới lại có một vị khách khác tiến vào, trông cách ăn mặc cũng đủ biết anh ta là người cao quý. Hôm nay là ngày gì thế này? Những người có tiền đều thích chạy tới đây ăn khuya sao?
Ông chủ quán bước tới, lịch sự cười, "Quý khách, thật ngại quá, chúng tôi đã tới giờ đóng cửa rồi."
Louis Thương Nghiêu nhìn ông chủ một cái, cũng không nói lời nào, trực tiếp đi về hướng Dennis cùng Lạc Tranh đang ngồi.
Đang mải đùa giỡn, Dennis cùng Lạc Tranh chợt cảm thấy trong không khí có một luồng khí lạnh ập tới, nhanh chóng khiến không khí như đông cứng lại.
Lạc Tranh vô thức ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc trừng lớn đôi mắt.
Hắn…sao lại tìm tới chỗ này?
Dennis thấy nét mặt Lạc Tranh rất kỳ lạ, liền quay đầu lại, sau một khắc, khoé môi hơi cong lên ý cười.
Louis Thương Nghiêu từng bước một đến gần hai người họ, ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, khôi phục lại vẻ hờ hững thường thấy. Lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Tranh, khẽ nhếch môi cười, nhưng trong lòng đang cố đè nén lửa giận, cảm giác lúc này của hắn hệt như tận mắt thấy vợ mình ra ngoài yêu đương vụng trộm vậy.
Hắn tuyệt đối không ngờ tới, người phụ nữ cuống cuồng chạy vội khỏi biệt thự chính là vì đi gỡ tội cho người đàn ông khác. Có trời biết, hắn vì không muốn để nàng bị dị ứng phấn hoa, lúc tắm cơ hồ sắp lột đi cả lớp da của mình. Kết quả, sai người đi thăm dò, mới biết Dennis bị đưa tới cục cảnh sát, còn người luật sư thay anh ta nộp tiền bảo lãnh lại là Lạc Tranh.
Người phụ nữ này quả thực to gan.
Cách đó không xa, ông chủ quán dường như cũng cảm nhận được một bầu không khí nguy hiểm đang rình rập, gấp đến độ suýt giậm chân. Trời ạ, hai người đàn ông ăn mặc lịch sự kia tốt nhất là đừng có vung tay vung chân ở nơi này. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết họ muốn gì. Người đàn ông đến sau nhất định là nhắm tới người phụ nữ kia rồi.
Là cuộc tình tay ba sao?
Haizz, người trẻ tuổi bây giờ thật là…Ông chủ quán chỉ đành âm thầm cầu nguyện, nếu họ thật sự muốn đánh nhau thì làm ơn đi ra ngoài.
Louis Thương Nghiêu mang theo bộ dạng điển hình của khách không mời mà tới, lại cực kỳ tự nhiên biến khách thành chủ. Bước tới gần, còn không đợi ai mời, hắn tự động kéo ghế, ngồi xuống cạnh Lạc Tranh.
Lạc Tranh không biết hắn muốn làm gì, từ bộ dạng bình tĩnh cho đến nét mặt không có chút biến đổi của hắn thật không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn. Bởi vậy, nàng giật mình nhìn sững một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi, "Sao anh lại tới đây?" Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn
Nàng thực không biết sao hắn có thể tìm tới nơi này nhanh đến vậy.
Ngược lại, Dennis ngồi phía đối diện chỉ cười khẽ, dùng cái thìa khẽ quấy cháo trong tô, lạnh nhạt nói, "Thương Nghiêu, tôi biết rõ tin tức của anh trước giờ vốn luôn nhạy bén, nhưng đêm nay chút chuyện nhỏ này không đáng để anh đích thân ra mặt giúp tôi đâu."
Louis Thương Nghiêu cũng không nhìn về phía Lạc Tranh, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng về phía Dennis, giọng nói trầm thấp vang lên rất khó nhận ra hắn đang cao hứng hay tức giận.
Giọng nói của hắn lúc này thực bình tĩnh như mặt biển phẳng lặng.
"Dennis, anh nên hiểu cho rõ ràng, đối với chuyện của anh, tôi chưa bao giờ quan tâm."