Nàng không biết chút gì về cuộc sống riêng tư của hắn, cũng không biết những sự việc hắn đã từng trải qua cũng như tương lai sau này, chỉ là lúc này, hắn cường hãn đem nàng giữ lại bên mình mà thôi. Vậy...còn vợ hắn thì sao? Hoặc là vị hôn thê của hắn? Nàng thực sự không tin bên cạnh hắn không có người phụ nữ nào, ít nhất cũng phải có một người khiến hắn quan tâm chứ?
Nếu như hắn thật sự là con cháu của dòng dõi Louis 14, như vậy cần gì phải mua lấy phiền toái mà dây dưa cùng một người có thân phận bình thường như nàng? Vợ của hắn nhất định sẽ là con cháu của một dòng dõi hoàng thất nào đó như Anh hay Thuỵ Điển? Ít nhất người phụ nữ đó sẽ mang huyết thống vương giả thuần khiết và cao quý, mà nàng chỉ là một luật sư nhỏ bé tính tình cương liệt, ngoại trừ niềm kiêu hãnh thấm sâu tận xương tuỷ, cái gì nàng cũng không có.
Không biết tại sao, trong lòng bỗng mơ hồ dâng lên một cảm giác đau đớn, khẽ chớp mắt, Lạc Tranh quay đầu trở lại. Nàng bắt đầu thấy oán hận chính bản thân mình bởi vì nàng phát hiện ra, trái tim mình đã đi chệch hướng từ bao giờ. Cho tới lúc này, nàng mới dám nhìn thẳng vào lòng mình, nàng, có lẽ đã yêu người đàn ông sau lưng mất rồi.
Lạc Tranh thực không có cách nào dùng ngôn ngữ để thể hiện sự đau đớn trong lòng, thân thể nàng đã thực sự biết nhớ nhung hắn, cho nên mới không hề có chút phản kháng, mới có thể cùng hắn trầm luân như vậy. Từng hơi thở của hắn, đã sớm âm thầm tồn tại trong hô hấp của nàng và không ngừng sinh sôi, cho dù khi hắn không có ở bên cạnh, nàng cũng sẽ cảm nhận được hơi thở của hắn.
Loại cảm giác này thực sự không giống như khi ở bên cạnh Ôn Húc Khiên. Trước đây, Ôn Húc Khiên thường đem đến cho nàng một cảm giác ấm áp như ánh mặt trời. Khi ở bên cạnh hắn, nàng sẽ cảm thấy rất thoải mái, giống như dựa vào một khối bông mềm mại, khiến tâm tình nàng vô cùng nhẹ nhàng.
Còn Thương Nghiêu thì sao?
Hắn nguy hiểm, bá đạo, nhưng lại vô cùng dịu dàng...
Chỉ cần ở chung một chỗ với hắn, tâm tình của nàng như có cảm giác bay bổng trên chín tầng mây, trái tim không ngừng đập loạn nhịp, cảm giác như đang cưỡi trên lưng cọp, vừa khiến nàng có cảm giác an toàn lại cũng có cảm giác bất an vô cùng...
Loại cảm giác phức tạp thế này, đến tột cùng có ý nghĩa gì...
Vô thức cất tiếng thở dài khe khẽ, còn chưa kịp định thần lại, bên hông đã cảm thấy bị siết chặt lại, khiến cho lưng nàng hoàn toàn áp vào vòm ngực ấm nóng. Bên vành tai nhạy cảm truyền đến thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng đầy quyến luyến của hắn, "Ngây người nhìn cả nửa ngày trời, cuối cùng lại thở dài sẽ khiến cho lòng tự trọng của tôi bị tổn thương đấy."
Thì ra, hắn đã sớm tỉnh lại.
Lúc này, Lạc Tranh thực muốn xoay người tránh ra, nhưng lại bị hắn vòng tay siết chặt lấy người, khiến nàng không thể nào nhúc nhích. Cả khuôn mặt hắn vùi vào phần cổ nàng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, như thể đang hưởng thụ mùi hương thơm ngát cùng thân hình mềm mại trong ngực, khẽ lên tiếng, "Đừng động, để cho tôi ôm em thêm một lát."
Cảm giác muốn giãy giụa lập tức tan biến, nàng hoàn toàn thuận theo lời hắn, lẳng lặng nằm im trong ngực hắn, cảm thụ từng nhịp tim đập mạnh mẽ trầm ổn.
Giờ khắc này, có một loại tình cảm khó có thể diễn ta nảy sinh giữa hai người họ.
Tim Lạc Tranh có chút thắt lại, nàng không biết nên hình dung quan hệ giữa mình và Thương Nghiêu như thế nào nữa. Nếu gọi là tình yêu thì trước giờ chưa từng ai trong hai người họ nói ra câu này, ít nhất, nàng cũng đã là vợ người khác rồi. Là tình nhân? Cũng không phải, bởi cho tới nay giữa nàng và hắn cũng không hề có loại ước định này.
Trong lúc nhất thời Lạc Tranh có chút giận dỗi, khẽ nhích người một chút nói, "Tôi muốn rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây? Đi đâu?" Thương Nghiêu vẫn ôm chặt nàng, giọng nói cũng vẫn vô cùng bình tĩnh như thường ngày, hệt như một dòng suối an tĩnh chầm chậm chảy.
"Làm việc." Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng.
Thân thể nhỏ bé lập tức bị bàn tay hắn xoay lại, khiến nàng nhìn thẳng vào hắn. Hai mắt hắn lúc này đã mở to, ánh lên một tia sáng có chút kỳ dị như thể chim ưng săn mồi.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, lại xấu xa dời xuống phần lưng thanh mảnh, "Công việc và tôi đều quan trọng cả."
Lời nói của hắn mang theo đầy hàm ý tán tỉnh.
"Đừng lộn xộn nữa." Nàng đẩy bàn tay không an phận của hắn ra, khẽ chớp mắt. Có thể nói, nàng đã sớm quen với việc nhìn thấy hắn mỗi khi tỉnh giấc rồi.
"Lộn xộn?" Thương Nghiêu cười cười nhíu mày, bàn tay to siết chặt lấy hông nàng, kéo lại gần hắn hơn, "Em cảm thấy việc tôi đang làm với em là lộn xộn hay sao?"
Lạc Tranh sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đỏ bừng, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng dục vọng của hắn đã thức tỉnh, vô cùng cường đại khiến tim nàng đập loạn lên.
"Đừng như vậy..."
"Như vậy là rất bình thường, không cần phải xấu hổ." Thương Nghiêu cúi xuống ngậm lấy cánh môi nàng, đầu lưỡi khẽ khiêu khích khoang miệng nhỏ. Hít lấy hương thơm thoang thoảng trên thân thể nàng, một cảm giác phấn khích khó nói thành lời dâng lên nhanh chóng khiến hắn không thể kìm chế mà bắt đầu dùng đầu lưỡi khiêu khích bầu ngực tròn trịa của nàng, một tay bao lấy bầu ngực kia, tuỳ ý nhào nặn trong lòng bàn tay có chút thô ráp.
Tiếng thở dốc của hắn truyền tới đánh thẳng vào tâm trí nàng, theo từng động tác liếm mút linh hoạt của đầu lưỡi hắn, hô hấp của Lạc Tranh dần thở nên gấp gáp.
"Đừng... tôi, tôi thật sự có chuyện phải làm..." Lạc Tranh nghĩ đến việc rời đi Macau.
Thương Nghiêu ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Tôi biết rõ em có việc phải làm. Tranh, đừng cự tuyệt tôi. Qua hôm nay, mai tôi sẽ cùng đi với em."
Lạc Tranh thực sự bị lời nói cùng ánh mắt hắn làm cho kinh ngạc...Hắn muốn nói điều gì? Lời nói của hắn rốt cuộc là có ý gì?
Thấy vẻ mặt giật mình đến sững sờ của nàng, Thương Nghiêu khẽ cười, cho rằng nàng đã đồng ý, trong mắt ánh lên nét nhu tình chưa từng có, thân hình cao lớn thuận thế đè lên thân hình nhỏ nhắn của nàng, khiến thân thể hai người họ kết hợp thật chặt chẽ. Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc cùng rên rỉ càng lúc càng thô trọng. Hắn không chỉ tham lam mút lấy hương vị ngọt ngào trên thân thể nàng, tay kia còn không chút an phận trượt xuống bắp đùi trắng mịn, men theo từng đường cong đẹp đẽ thẳng tiến tới nơi nữ tính của nàng. Ngón tay thon dài chạm đến nụ hoa mẫn cảm liền nhẹ nhàng xoa nắn, khiến thân thể nàng run lên dưới một hồi khoái cảm khó nói thành lời.
"Chờ một chút..." Lạc Tranh biết rõ hắn muốn làm gì, tâm tình càng thêm hoảng loạn, bàn tay nhỏ bé cố chống đỡ lồng ngực rắn chắc, lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy đam mê của hắn, tâm tư bất giác xao động.
Nàng không có nhìn lầm chứ?
"Em sao vậy?" Thương Nghiêu dùng ánh mắt trìu mến nhìn nàng, thấy nàng mở to đôi mắt trong veo nhìn mình chăm chú, hắn không kìm được mà cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nói "Có tôi ở đây, chuyện gì em cũng không cần lo nữa. Hôm nay, ngoan ngoãn ở bên tôi, đừng rời đi. Ngày mai, tôi sẽ dạy cho em biết nên làm thế nào, được chứ?"
Tâm tình Lạc Tranh theo từng lời nói của hắn bất giác lại có chút xáo trộn. Ánh mắt thâm tình của hắn không giống như đang gạt người, mà giống như tình cảm của hắn đối với nàng càng lúc càng sâu đậm vậy.
"Tôi...tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì." Hắn biết rõ nàng muốn đi Macau sao? Biết rõ nàng muốn đi bàn chuyện của tập đoàn thần bí kia? Cho dù như vậy, tại sao hắn lại nói sẽ dạy cho nàng nên làm như thế nào?
Thương Nghiêu bị bộ dạng của nàng chọc cười, tâm tình hắn lúc này quả thực đang rất tốt, "Không hiểu lời tôi nói cũng không sao, chỉ cần hiểu tôi muốn gì là được rồi."
Toàn thân Lạc Tranh lại run lên khe khẽ.
"Tranh..." Thương Nghiêu dịu dàng thì thầm bên tai nàng, "Tôi thích em, thật sự rất thích em..." Vừa nói, bàn tay hắn liền luồn vào thăm dò giữa hai chân nàng.
"Chờ một chút..." Lạc Tranh bị lời nói đầy sự nghiêm túc của hắn làm cho mơ mơ hồ hồ. Thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình, Lạc Tranh khẽ chớp mắt, đem sự hoảng loạn trong ánh mắt giấu đi hoàn toàn, cố gắng nở nụ cười, "Buông tha tôi một lát được không? Tôi rất đói, thực sự rất đói. Anh...cả đêm qua...khiến tôi mệt rã rời rồi." Nói xong, gương mặt nàng đỏ ửng lên. Nguồn truyện:
Thương Nghiêu thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, không khỏi động lòng, hít sâu một hơi như thể đè nén dục vọng bản thân, khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Được, em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, chỉ cần anh tự tay chuẩn bị, tôi đều muốn ăn." Lạc Tranh dịu dàng nói.
Thương Nghiêu nở nụ cười, từ ánh mắt đến khoé môi đều ánh lên sự hài lòng, cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên đôi môi nàng, "Chờ tôi, lập tức sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho em." Nói xong, hắn bước xuống giường.
Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất khỏi phòng ngủ, Lạc Tranh vội vàng ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt. Nàng muốn chạy trốn, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.