Khóe môi Thương Nghiêu nhếch lên một nụ cười nhẹ, người phụ nữ này quả nhiên thông minh sắc sảo hệt như lời đồn.
Trong không khí đầy ý vị khiêu khích, rất dễ dàng nhận thấy.
Lạc Tranh chăm chú nhìn hắn, đây cũng là thói quen nghề nghiệp của nàng, bằng cách quan sát diễn biến tâm lý cũng như thái độ cử chỉ của đối phương để đặt ra câu hỏi, từ đó có thể xác định đối phương có thành ý hợp tác hay không.
Đáng tiếc...
Lần này nàng phát hiện mình sai rồi! Ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm, tựa hồ không thấy đáy, nàng chỉ có thể nhìn thấy nụ cười như có như không của hắn, nhưng lại không hề nhìn ra nội tâm hắn rốt cục đang suy tính điều gì.
Trong lòng bất giác có chút hoảng hốt...
Người đàn ông này, tuyệt đối không đơn giản!
Thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi, hắn chỉ là một giám đốc tập đoàn đơn thuần hay sao? Nàng luôn cảm giác, sau lưng người đàn ông này còn có một bí mật rất lớn mà không ai hay biết.
Thương Nghiêu cũng rất hứng thú nhìn thẳng vào Lạc Tranh, ánh mắt không hề có ý dời đi, dường như không thèm quan tâm mà điềm nhiên tiếp nhận sự quan sát cùng đánh giá của nàng. Một lúc sau, hắn mới mở miệng, phá vỡ sự dò xét của Lạc Tranh.
"Tôi nghĩ Lạc tiểu thư đã hiểu lầm rồi." Môi hắn nhếch lên một nụ cười vô cùng tà mị.
Khóe môi Lạc Tranh đang cong lên bất giác ngưng lại...
"Con người tôi trước nay luôn công tư rõ ràng, bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn. Tuy tôi cùng Húc Khiên là bạn bè nhiều năm nhưng không nhất định phải trở thành đối tác." Thương Nghiêu thái độ vô cùng ưu nhã, gác chân phải lên chân trái, cất tiếng nói có chút hời hợt nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ tà mị cùng ngang tàng như chim ưng.
Sắc mặt Ôn Húc Khiên đã trở nên rất lúng túng...
Trong lòng Lạc Tranh bất giác như bùng lên một ngọn lửa, nhanh chóng tràn ngập trong ánh mắt, lại bị nàng mạnh mẽ đè nén, khóe môi một lần nữa nở nụ cười xinh đẹp lộ rõ lúm đồng tiền, "Thương Nghiêu tiên sinh thật sự rất biết nói đùa, ngài hẳn biết rõ mục đích chúng tôi tới đây hôm nay. Nếu như Thương Nghiêu tiên sinh không có thành ý, cần gì phải mời chúng tôi tới tận Paris này?"
Thương Nghiêu nghe vậy, thản nhiên cười, "Lạc Tranh tiểu thư quả nhiên là một nữ cường nhân hết lòng vì công việc. Đến Paris sẽ nhất định phải hợp tác sao? Tôi cùng Húc Khiên nhiều năm không gặp, coi như ôn lại chuyện cũ cũng tốt chứ sao?
"Anh... "
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên bên cạnh thấp giọng khuyên can, "Chúng ta không cần phải ép buộc người khác."
Lạc Tranh bị lửa giận trong lòng thiêu đốt, người đàn ông càn rỡ này khiến nàng thật chán ghét. Trước giờ chưa từng bị đùa bỡn kiểu này, Lạc Tranh đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
"Thật ra, cũng không phải là không có khả năng hợp tác. Đúng như Lạc tiểu thư vừa nói, tôi và Húc Khiên là bạn tốt nhiều năm, tất nhiên cũng muốn cùng hợp tác, chỉ có điều... một bên khác có thái độ rất chân thành khiến tôi không tìm được lý do từ chối." Thương Nghiêu chậm rãi đảo ngược cục diện đối thoại, đưa mắt nhìn về phía Lạc Tranh, mang theo ánh nhìn như thể mèo vờn chuột.
"Thành ý?" Lạc Tranh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khóe môi vẫn lạnh nhạt như trước, cất lời, "Tôi cùng Húc Khiên từ Hongkong tới tận Paris, thành ý thế nào chắc Thương Nghiêu tiên sinh cũng nhận thấy rồi. Còn nữa, lựa chọn đối tác chuyên nghiệp là mấu chốt vô cùng quan trọng. Văn phòng luật chúng tôi chỉ trong vài năm ngắn ngủi có thể chiếm được vị trí hàng đầu trong ngành là việc không thể phủ nhận."
Khóe môi Thương Nghiêu lộ rõ vẻ hứng thú, đôi mắt đen thẫm vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt thanh tú như hoa lê của Lạc Tranh. "Được lắm, người phụ nữ này quả nhiên có ý chí chiến đấu!"
"Cho nên..." đợi nàng nói xong, hắn mới mở miệng, hơi kéo dài giọng, tỏa ra hương thơm tinh khiết của rượu vang đỏ, " Tôi sẽ thận trọng suy nghĩ chuyện này. Con người tôi trước giờ vốn rất thích giao thiệp với những người có thành ý."
Lạc Tranh nghe vậy, hàng lông mày đen nhánh bất giác chau lại.
Ôn Húc Khiên thấy thế, cười cười nói: "Thương Nghiêu, mình tin cậu sẽ thận trọng suy nghĩ về vụ hợp tác này. Đây không giống như việc mua bán bình thường trên thương trường, dĩ nhiên cần phải có thời gian cân nhắc cẩn thận. Hôm nay, chủ đề hợp tác chỉ nói tới đây thôi, chúng ta nhiều năm không gặp, cũng nên vui vẻ ôn lại chuyện cũ chứ?"
"Đúng là chỉ có Húc Khiên hiểu tôi." Thương Nghiêu nở nụ cười thoải mái.
Nhưng trong mắt Lạc Tranh lúc này chỉ nhìn thấy một việc khác - Người đàn ông kia lúc mới bắt đầu thái độ hết sức qua loa, giờ ngay cả nụ cười cũng không có chút chân thành.
Xem ra, trận chiến này nhất định phải đánh rồi!
***
Khách sạn Park Hyatt Vendom, Paris.
Điểm nổi bật nhất của khách sạn này là có thêm phòng Hoàng gia sang trọng nhất thế giới, mỗi đêm tới 20.000 đô la.
Ôn Húc Khiên cùng Lạc Tranh hiện đang ở trong khách sạn này. Đương nhiên là do Thương Nghiêu đã phái người đặt sẵn hai phòng Hoàng gia từ trước khi bọn họ đặt chân tới Paris.
Chỉ riêng đại sảnh đã rộng tới 2500 mét vuông được bao bọc bởi vườn hoa, đủ để thu hút ánh mắt của những người khó tính nhất.
"Húc Khiên, hôm nay lúc ở phòng họp lẽ ra anh không nên ngắt lời em." Lạc Tranh khoanh tay trước ngực, đi đi lại lại trước mặt Ôn Húc Khiên, hàng lông mày đen nhánh chau lại, lộ rõ vẻ suy tư. "Người bạn kia của anh rõ ràng luôn đùa giỡn chúng ta, nếu còn không đem mọi việc ra nói rõ ràng, hắn sẽ càng giả bộ hồ đồ."
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên cười cười, vươn tay kéo nàng ngồi xuống, ôm vào lòng, "Em quá khẩn trương rồi. Anh tin tưởng Thương Nghiêu sẽ thận trọng suy xét, em cũng phải cho người ta chút thời gian mới được."
"Em chỉ sợ chúng ta công dã tràng thôi." Lạc Tranh thành thật nói.
"Tranh Tranh, trước khi tới đây, chúng ta đã phân tích thực lực của đối thủ rồi. Văn phòng luật kia cho dù là sự chuyên nghiệp hay danh tiếng đều kém xa chúng ta. Thương Nghiêu là giám đốc của tập đoàn, cho dù muốn lựa chọn chúng ta làm đối tác cũng không thể nói thẳng ra được, nếu không sẽ bị người ta xì xào là dựa vào bạn bè để lôi kéo hợp tác. Không nên ép hắn quá, nếu không kết quả sẽ ngược lại." Ôn Húc Khiên ôm chặt nàng, cười ấm áp.
"Húc Khiên, người bạn kia của anh..." Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút chần chừ, "Anh thực sự hiểu được hắn sao?"
"Tính tình của hắn anh cũng hiểu một chút..."
"Vậy còn gia cảnh thì sao? Anh không hề biết gì?"
"Tranh Tranh, em nghĩ xem, anh chỉ biết tên hắn là Thương Nghiêu, làm sao có thể hiểu rõ gia cảnh của hắn chứ? Hắn không thể họ Thương sao?" Ôn Húc Khiên ôn nhu cười, "Nếu người ta đã không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều, dù sao đó cũng là chuyện riêng của hắn."
"Húc Khiên, tâm địa anh quá tốt rồi." Lạc Tranh khẽ thở dài, tựa đầu vào ngực anh, "Cho dù thế nào, em cũng sẽ giúp anh nắm chắc vụ hợp tác này."
"Yên tâm, Thương Nghiêu nhất định sẽ hợp tác với chúng ta, anh tin tưởng hắn." Ôn Húc Khiên vỗ nhẹ bả vai nàng, dùng giọng nói dịu dàng nhất khẽ thì thầm bên tai.
Lạc Tranh gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng tĩnh lặng, người đàn ông kia từ đầu tới cuối không hề nói lời nào về chuyện nhất định sẽ hợp tác. Ngoài mặt tỏ ra có hứng thú, nhưng thực tế là hắn đang đợi, đợi người ta chủ động thể hiện thành ý, đúng như lời hắn nói – hắn luôn thích hợp tác với người có thành ý.
Người thế nào mới gọi là có thành ý? Như thế nào mới được gọi là thành ý? Chắc chắn, việc này không thể do bọn họ quyết định mà là hắn - kẻ đang chiếm ưu thế.
***
Câu lạc bộ Kalici
Khi màn đêm buông xuống, Paris tỏa ra một vẻ đẹp mê hồn, giống như một người phụ nữ đẹp lộng lẫy. Trong không gian yên tĩnh tỏa ra mùi nước hoa thoang thoảng bởi một lẽ đơn giản, nơi này là một vùng đất xa hoa nên khắp nơi cũng bao trùm không khí đó.
Từ tầng trên của câu lạc bộ nhìn xuống là phong cảnh sông Seine mỹ lệ, tàu thuyền sáng đèn nhộn nhịp qua lại. Xa hơn một chút là tháp Eiffel, đồi Montmartre và nhà thờ Sacré Coeur với kiến trúc tuyệt đẹp nổi tiếng với đường dẫn lên nhà thờ là hơn 300 bậc thang.
Câu lạc bộ nằm ngay gần quảng trường Étoile cùng với trung tâm là Khải Hoàn Môn, là giao điểm của 12 con đường và đại lộ Champs Elysees. Ngồi ở câu lạc bộ thưởng thức cảnh đêm Paris quả thực là sự hưởng thụ không tồi.
Khi Lạc Tranh bước vào câu lạc bộ, Thương Nghiêu đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ sát đất nhàn nhã uống rượu vang. Bộ dạng hắn dường như rất biết thưởng thức, một bàn đầy đồ ăn ngon được bài trí vô cùng trang nhã, đương nhiên không thể thiếu món trứng cá muối Beluga.
Cả câu lạc bộ rất yên tĩnh, chắc đã bị hắn bao hết nên mới không có bất kỳ người khách nào quấy rầy.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bước tới.
Không có bất kỳ sự ngăn cản nào cũng như không khó tới gần hắn như nàng đã tưởng tượng.
"Thương Nghiêu tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy bữa tối của ngài." Nàng mở miệng, thanh âm vô cùng dịu dàng, đúng mực.
Đối với sự xuất hiện của Lạc Tranh, Thương Nghiêu hình như không hề kinh ngạc, khẽ đặt ly rượu xuống, đưa tay ra, "Lạc tiểu thư, mời ngồi."
Lạc Tranh có chút giật mình nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại. Sau khi ngồi xuống, nàng mới nhìn ra trước mặt mình đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ ăn cùng ly rượu. Khẽ ngước nhìn hắn, Lạc Tranh nhẹ nhàng nói.
"Thương Nghiêu tiên sinh đã sớm biết tôi sẽ tới?"
"Lạc tiểu thư là luật sư tiếng tăm lẫy lừng như vậy, muốn biết hành tung cũng không khó." Thương Nghiêu nhếch môi, cầm lấy chai rượu chậm rãi rót vào ly của nàng, "Huống hồ, theo như tính cách của Lạc tiểu thư, nếu không bàn xong chuyện hợp tác, sao có thể an tâm ngủ chứ?"
Vang đỏ sóng sánh trong ly thuỷ tinh toả ra mùi thơm ngát vô cùng tinh khiết, nhẹ nhàng thấm vào trong lòng Lạc Tranh. Nghe hắn nói vậy, khoé môi nàng khẽ nổi lên ý tán thưởng, "Thương Nghiêu tiên sinh quả nhiên rất am hiểu lòng người."
"Lạc tiểu thư không phải cũng vậy sao?" Thương Nghiêu đặt chai rượu xuống, ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén mang theo một tia đùa cợt, "Có thể nghe ra ý tứ của tôi quả thực không đơn giản. Chỉ là tốc độ tìm đến của Lạc tiểu thư chậm hơn so với tưởng tượng của tôi, chai vang đỏ này đã mở được hai giờ rồi."
Lạc Tranh nghe ngầm ý của hắn, khẽ nhếch môi, " Vang Chateau Pétrus năm 1961, sau khi mở hơn hai giờ thì hương vị càng thuần khiết hơn mới phải."
"A?" Lông mày Thương Nghiêu hơi nhướng lên, nét mặt tỏ ra vô cùng hứng thú, đáy mắt cũng toát lên ý tán thưởng, nhìn nàng, "Xem ra Lạc tiểu thư cũng rất am hiểu về rượu vang, thậm chí không cần uống thử đã biết đây là Chateau Pétrus năm 1961. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn
"Thương Nghiêu tiên sinh quá khen, chỉ là một chút hiểu biết mà thôi. Vang Chateau Pétrus năm 1961 có mùi vị rất đậm đà, khi nâng ly lên, sẽ ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Tôi chỉ là trùng hợp biết một chút về loại vang lâu năm này mà thôi, không được may mắn như Thương Nghiêu tiên sinh. Dù sao giá trị của chai rượu này không chỉ đơn thuần ở hương vị cao quý của nó mà còn vì số lượng hạn chế nữa." Giọng nói dịu dàng của Lạc Tranh lộ rõ sự hiểu biết, không chỉ nâng cao giá trị bản thân mà cũng đề cao đối phương không ít.
"Bộp, bộp, bộp!" Từ phía đối diện vang lên tiếng vỗ tay của Thương Nghiêu, trên khuôn mặt rắn rỏi mang thêm vài phần tà khí, tay hắn khoanh lại trước ngực, ngay cả đôi môi mỏng cũng nổi lên một nụ cười khó dò. "Lạc tiểu thư chỉ nói bâng quơ như vậy mà đã đem toàn bộ tính chất của loại rượu này nói ra hết, quả thực không đơn giản. Đã như vậy, chi bằng nếm thử xem có hợp khẩu vị Lạc tiểu thư hay không?"
Lạc Tranh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nâng lên chiếc ly chân cao, cực kỳ tao nhã khẽ nhấp một ngụm rượu, lập tức, mùi thơm ngọt ngào thuần khiết lan toả trong khoang miệng, từ từ hoà vào từng mạch máu…"
"Hương rượu thơm thuần, đúng là cực phẩm. Hôm nay rốt cuộc tôi đã biết được những người yêu thích rượu vang đối với chai Chateau Pestrus này lại "tình hữu độc chung", tranh nhau mua đến vậy.
"Tranh nhau mua đối với tôi mà nói thì thật khoa trương, nhưng mà tình hữu độc chung…" Trên khuôn mặt anh tuấn tà mị của Thương Nghiêu toát lên ý cười thoải mái, đôi mắt đen thâm thuý toát ra sự táo bạo không hề che dấu.
"Tôi tình nguyện đem bốn chữ này đặt trên người Lạc tiểu thư."
Tâm tư Lạc Tranh theo câu nói sau cùng của hắn bất giác đập loạn, lại nâng ly rượu lên khẽ nhấp một chút để che dấu tâm trạng hoảng hốt. Thế này là sao? Từ khi nàng bước chân vào luật giới, đàn ông theo đuổi nàng đếm không kể xiết, đàn ông ăn nói bạo dạn hơn hắn cũng có khối người, nhưng chưa từng có ai khiến nàng cảm thấy tay chân luống cuống như lúc này.
Hương vị thuần khiết của rượu vang đỏ nhẹ nhàng kéo lại lý trí cùng sự bình tĩnh của nàng. Rốt cuộc, ngước mắt lên, khôi phục vẻ tỉnh táo cùng lạnh nhạt vốn có, đôi môi mềm mại nổi lên một nụ cười vô cùng thanh nhã lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.
"Thương Nghiêu tiên sinh thật biết nói đùa, mỹ nữ xung quanh ngài nhiều như mây, người bình thường như tôi sao dám nhận bốn chữ "tình hữu độc chung" này. Chắc rằng Thương Nghiêu tiên sinh chỉ là trong khoảnh khắc nhất thời cảm khái mà thôi."
Đôi mắt đen của Thương Nghiêu loé lên ánh cười, nụ cười trên môi càng đậm... Người phụ nữ này thật thông minh! Nếu đổi lại là một người khác, đã sớm ngượng ngùng không thôi hoặc ra vẻ ngây thơ rồi. Nhưng người phụ nữ này lại có thể bình tĩnh phản bác lời hắn, khiến lời nói đầy ám muội của hắn bị lật lại hoàn toàn. Thật là thú vị!
"Đêm nay, thật đúng là "tú sắc khả xan" (bữa cơm ngon mắt và người đẹp cũng ngon mắt). Thương Nghiêu một câu hai nghĩa, khẽ cất tiếng cười trầm thấp, "Không biết Lạc tiểu thư có thấy vui vẻ hay không?"
Tâm tư Lạc Tranh khẽ run lên, người đàn ông nguy hiểm này đang trắng trợn tán tỉnh nàng. Thật không ngờ hắn lại lớn mật đến vậy. Sau hai giây yên lặng, Lạc Tranh rất nhanh nở nụ cười, "Tôi thật sự rất vui."
Nụ cười trên môi người đàn ông đối diện càng lúc càng đậm. Lạc Tranh cũng nhếch miệng, đột ngột chuyển đề tài.
"Tôi nghĩ Húc Khiên cũng sẽ thích nơi này. Hôm nào tôi cũng Húc Khiên sẽ đứng ra mời, đích thân ở đây đáp tạ thịnh tình của Thương Nghiêu tiên sinh. Nhất là cảm ơn rượu ngon cùng đồ ăn ngon tối nay." Giọng nói của nàng vô cùng thong thả nhàn nhã, ánh mắt cũng thật là bình tĩnh.
Nụ cười trên môi Thương Nghiêu hơi ngưng lại, cặp mắt đen chợt loé lên một tia thâm trầm khó hiểu, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bị che dấu hoàn toàn, nhếch môi cười, "Lạc tiểu thư nói quá lời, Húc Khiên cùng tôi là bạn thân nhiều năm, mà cô lại là bạn gái cậu ta, "chiếu cố" cô là việc tôi nên làm."
Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ "chiếu cố", cho dù người phụ nữ ngốc đến mấy cũng có thể nghe ra ẩn ý trong đó.
Lạc Tranh càng là người thông minh, nghe vậy chỉ cười nhạt, "Thương Nghiêu tiên sinh quá khách khí rồi, nhưng mà như Thương Nghiêu tiên sinh đã nói, tình bạn là tình bạn, hợp tác là hợp tác. Thương Nghiêu tiên sinh, tôi nghĩ tiếp theo cũng nên bàn chút chuyện hợp tác được rồi chứ?"