TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy
Chương 11: Nhiệm vụ thứ bảy

Ánh mặt trời ấm áp, hết thảy vừa rồi đều tốt.

Lúc Lục Ly phát Weibo, vào tám giờ hai mươi.

Trêи đường người đi làm, học sinh đi học, nghe được tiếng đặc biệt nhắc nhở, đều không hẹn mà lấy điện thoại ra nhìn.

Khi nhìn đến tin mới trong Weibo của Lục Ly, cơ hồ tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.

“Ông trời ơi, nam thần chứng minh không có bạn gái cũng được rồi. khi nào thì nuôi mèo vậy chứ.”

“A a a, con mèo này thật là đáng yêu, nhuyễn manh nhuyễn manh, hơn nữa còn mập mập, đây là loại mèo gì, tôi cũng muốn nuôi một con.”

“Không biết vì sao, tôi thế mà lại hâm mộ con mèo, được nam thần nuôi, ai cũng đừng nói nữa, tôi phải đi ɭϊếʍ hình nam thần.”

” A a, mèo này thật đáng yêu, lông nhung trắng, sờ lên nhất định rất thoải mái, nhưng vấn đề là, nam thần anh khi nào thì thích mèo? Vì sao mà hàng ngàn fans đều không biết?”

“Má ơi, tôi không chịu được, cảm giác bị con mèo này làm cho mềm nhũn rồi, cặp mắt kia quá manh, toàn bộ cơ thể cũng thật manh, vừa mới tra Baidu một chút, mèo này hình như thuộc loại mèo Munchkin chân ngắn, quá đáng yêu.”

Weibo của Lục Ly, coi như nổ ra không ít bạn.

Ngay cả mấy diễn viên tư giao* cũng không nhịn được nói tới con mèo này.

*quan hệ cá nhân, riêng tư.

Dương Thành Nam V: Tận mắt nhìn thấy Lục Ly rất cưng chiều con mèo này. Lục Ly V: Người ngược lại không nuôi, nhưng gần đây lại nuôi mèo. 【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】.

Dư Niên: Lục Ly ca, lần sau có thể đến nhà xem mèo con không? Lục Ly V: Người ngược lại không nuôi, nhưng gần đây lại nuôi mèo. 【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】.

Từ Mẫn: Trời ạ, mèo con nhỏ quá đáng yêu, cầu xin có thể đến nhà Lục nam thần xem mèo được không? Lục Ly V: Người ngược lại không nuôi, nhưng gần đây lại nuôi mèo. 【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】.

…….

Không ít người trong ngoài vòng bạn bè đều đăng lên trêи, đều nói bị mèo hòa tan, hy vọng Lục Ly về sau có thể khoe ảnh chụp mèo con nhiều nhiều.

Lục Ly xem Weibo, thấy tất cả mọi người đều khen mèo con, nhịn không được cúi đầu nhìn mèo con đang ngồi ở bên cạnh, duỗi tay nhéo nhéo đầu mèo, lúc nhìn đôi mắt to tròn của mèo con, Lục Ly không thể không thừa nhận, võng hữu quả nhiên nói đúng.

Ánh mắt của mèo con, chỉ là nhìn bạn, liền có thể làm cho cả trái tim bạn đều mềm mại, giống như bị hòa tan vậy.

Hình dáng có bao nhiêu quan trọng, ở trêи con mèo này, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Chỉ dựa vào bề ngoài, liền hấp dẫn một nhóm fans lớn.

Nguyễn Nhuyễn dựa vào người Lục Ly, nằm trêи đùi anh, thoải mái dễ chịu phơi nắng.

” Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng năm điểm.” Hệ thống lên tiếng nhắc nhử.

Nguyễn Nhuyễn vui mừng đáp: “Cảm ơn cảm ơn, ta bây giờ đã có mười điểm, mi có thể cho ta thêm năm nhiệm vụ nữa không, ta sẽ nhanh chóng làm xong.”

Hệ thống: “…… Cô có bao nhiêu ước muốn trở lại thành người vậy?”

” Rất muốn vô cùng muốn.”

Hệ thống nghẹn nghẹn, cạn lời với cô.

“Hừ, đến lúc đó đừng có thấy nhiệm vụ quá khó khăn.”

“Đương nhiên sẽ không.”

Hệ thống cười, tiếng cười kia lọt vào lỗ tai Nguyễn Nhuyễn, cảm thấy dị thường quỷ dị.

Cô im lặng, trong lòng run sợ hỏi: “Mi chẳng lẽ sẽ…. ra nhiệm vụ xảo quyệt nào đó sao?”

Hệ thống lãnh đạm trả lời: “Điểm càng cao, nhiệm vụ càng khó, đây rất là bình hường.”

Nguyễn Nhuyễn: “…oh.” Cô muốn lạnh lùng phá hủy cái hệ thống này.

“Nhiệm vụ tiếp theo là gì?”

” Còn chưa biết.”

“Mi không phải nói khi ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ có nhiệm vụ mới sao? Vì sao còn chưa biết?”

Hệ thống yên lặng, dưới đáy lòng mắt trợn trắng mắt: “Tôi tiếp nhận nhiệm vụ mới cũng cần thời gian chứ.”

Nguyễn Nhuyễn lẩm bẩm:” Nhiệm vụ cũng không phải là chính mi tùy tiện ban bố sao, vẫn còn kiếm cớ.”

Hệ thống thẹn quá thành giận: “Im miệng, nhiệm vụ kế tiếp.”

Nguyễn Nhuyễn nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Ngài nói.”

“Làm cho mười người ôm cô, trong vòng hôm nay.”

” Nguyễn Nhuyễn: “… Bao nhiêu điểm?”

“Hai điểm.”

“Được.”

Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ, nếu vào ngày hôm qua, cô sẽ thấy nhiệm vụ này rất khó khăn, nhưng nếu vào hôm nay, còn may, dù sao hôm nay Lục Ly mang mèo ra ngoài, đi đến nơi làm việc, chắc không đến mức không có mười người chứ.

Huống chi, Lục Ly cùng Trần Bân ôm cô, sẽ chỉ cần tìm tám người là xong.

Sau khi cô nhận nhiệm vụ, hệ thống liền biến mất.

Nguyễn Nhuyễn an tâm ngồi trêи đùi Lục Ly, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Phong cảnh hợp lòng người, cô trước kia sao lại không phát hiện, phong cảnh của thành phố này lại đẹp như vậy, Nguyễn Nhuyễn muốn xuống đi đi một chút, đạp xuống từng lá rụng trêи phiến đá, thời tiết cuối mùa xuân, cây xanh thành bóng râm, cỏ xanh mơn mởn, nhìn qua, sức sống tràn đầy.

Từng chút từng chút, đều tượng trưng cho từng sinh mệnh, vô hạn sinh trưởng.

Bên trong xe âm nhạc êm dịu, nhìn một chút Nguyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy đột nhiên hốc mắt hơi cay, có chút muốn khóc.

Cô thật là nhớ, lúc còn là người.

Lục Ly giống như phát giác tâm tình của mèo con không được tốt, tay anh vẫn luôn để trêи người mèo con, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang an ủi.

Trần Bân nhìn qua kính chiếu hậu, yên lặng líu lưỡi, Lục Ly đối với mèo của cậu ta, thật đúng là cưng chiều hết mức.

+

Cao ốc Hải An.

Lục Ly cùng Trần Bân xuống xe, Trần Bân ôm Nguyễn Nhuyễn đi vào trong.

Lục Ly hôm nay có một tuyên truyền phim, yêu cầu chụp thêm ảnh, bên này người khá nhiều, sau khi vừa đi vào, liền có nhân viên công tác dẫn hai người đi lên lầu.

Lúc ở tầng thứ tám, thang máy dừng lại, Lục Ly gật đầu, đi theo nhân viên làm việc tới phía bên kia.

Vừa đi vào, Nguyễn Nhuyễn liền bị bên trong dọa sợ, cô vẫn là lần đầu tiên tới nơi quay chụp như thế này, bên trong đang sắp xếp bối cảnh, lúc Lục Ly đi vào, đạo diễn nhanh chóng tới chào hỏi.

“Tới.”

Lục Ly gật đầu, nhìn về phía đạo diễn nói: “Yêu cầu chụp thêm phần nào?”

Đạo diễn có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra thì cậu biểu hiện rất tốt, nhưng đạo cụ có vấn đề, điều chỉnh một chút, nhưng vẫn thấy cảm giác không đúng.” Hắn cười cười: “Cho nên phiền cậu lại lần nữa chụp một chút.”

Lục Ly gật gật đầu, không có ý kiến.

“Được, không thành vấn đề.”

“Cậu trước cùng tiểu Lý đi hóa trang đã.”

“Ừ.” Lục Ly đáp, quay đầu nhìn về phía Trần Bân nói: “Trông coi mèo một chút.”

Trần Bân há miệng thở dốc, bất đắc dĩ đáp: “Được.”

Thân ảnh Lục Ly biến mất sau đại sảnh, Nguyễn Nhuyễn nhìn xung quanh, bên trong người không ít, đại khái có khoảng mười mấy người, đều rất bận rộn.

Cô ở trong ngực Trần Bân giãy giụa, muốn xuống dưới.

Trần Bân nhìn hoàn cảnh chung quanh, nếu xuống dưới cũng không có quan hệ gì, đúng lúc cũng có nhân viên công tác tìm mình.

Hắn chọc chọc đầu mèo con nói: “Đừng chạy loạn đấy.”

Nói, Trần Bân liền giao mèo cho nhân viên bên cạnh, đó là một cô gái khá đáng yêu: “Giúp tôi trông con mèo này chút.”

Cô gái kia cũng là fans của Lục Ly, từ lúc mới thấy mèo, đôi mắt liền lóe sáng, nhịn không được hỏi: “Là mèo trêи Weibo của Lục Ly sao?”

Trần Bân cười cười: “Ừ, chú ý chút, có vấn đề thì lại đây tìm tôi.”

Cô gái vội vàng đáp: “Được, anh cứ yên tâm.”

Trần Bân đi rồi, Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên ngồi xổm nhìn cô gái trước mặt, nghĩ nghĩ, trực tiếp vươn móng vuốt cào cào tay cô ấy.

Mặt cô gái kinh ngạc nhìn một màn này, nhanh chóng móc di động ra chụp ảnh Nguyễn Nhuyễn.

Vì nhiệm vụ, Nguyễn Nhuyễn chỉ có thể ngoan ngoãn để cô ấy chụp ảnh

Cô vươn móng vuốt ra, để người này ôm mình.

Cũng may, công sức của cô không uổng phí, không bao lâu cô gái này liền ôm cô tới nơi có nhiều người.

Vừa đi đến bên kia, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn cô.

Bàn luận sôi nổi.

“Đây là mèo của Lục Ly sao, tôi vừa mới nhìn thấy ở trêи mạng, thật là đáng yêu.”

“Đúng vậy, trời ạ, cho tôi ôm một cái đi, mèo của nam thần đấy.”

“Tôi cũng phải ôm một cái, dính một chút may mắn của mèo.”

“Tôi chụp hình mèo không sao chứ?”

” Không biết, vừa mới nãy tôi cũng chụp.”

“Vậy chúng ta chụp mấy tấm đi.”

Không quá nửa giờ, Nguyễn Nhuyễn liền được mười người ôm, mà trong mười người này, có chín người đều lấy điện thoại chụp ảnh cô.

Cô sắp bị đèn flash lóe mù hai mắt rồi.

Lại lần nữa trở về trong ngực của cô gái ban đầu, Nguyễn Nhuyễn giãy giụa muốn xuống.

Cô nhiệm vụ đã hoàn thành, không muốn lại bị người khác xoa bóp, vỗ vỗ.

“Meo.” Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng kêu, mới vừa giãy giụa muốn xuống, đột nhiên có một cô gái đi tới, chen vào đám người.

“A, nơi này sao lại có mèo?”

Cô ta đưa ngón tay chọc chọc đầu của Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn nhìn móng tay dài màu đỏ kia xẹt qua đầu mình, có chút run sợ.

Giây tiếp theo, cô gái kia muốn ôm cô.

Nguyễn Nhuyễn rúc đầu vào trong ngực cô gái tóc ngắn.

“Nó chắc là không muốn cho cô ôm.”

“Sao có thể, con mèo này nhìn qua rất đáng yêu.”

“Đương nhiên rồi, mèo của Lục Ly, có thể không đáng yêu sao?”

Tròng mắt cô gái kia sáng lên, kinh ngạc chỉ Nguyễn Nhuyễn: “Mèo của Lục Ly?” Giọng dương cao mấy phần, mọi người xung quanh cũng quay đầu nhìn lại, nhìn một cái liền thu về.

“Đúng vậy, là mèo của Lục Ly.”

Người nọ có chút kinh ngạc: “Tôi đây càng muốn ôm một cái.”

Cô ta mạnh mẽ ôm Nguyễn Nhuyễn đi, Nguyễn Nhuyễn giãy giụa, muốn xuống dưới, tay của người kia chắc chắn sẽ không làm cho cô thoải mái, hơn nữa lực cũng rất lớn, Nguyễn Nhuyễn muốn cắn người, nhưng lại nhớ kỹ dặn dò của Lục Ly, không thể cắn người lung tung.

Cô không có cách, chỉ có thể để người nọ nhéo cổ của mình, đôi lúc còn vân vê trêи người mèo, râu trêи mặt, cũng bị người nhẹ nhàng kéo.

Nguyễn Nhuyễn đang ở trong trạng thái sắp hỏng mất.

Cô thật sự không thể nào thoải mái.

Đột nhiên, cách đó không xa có mấy người đang đi tới, đôi mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên,nhìn về Lục Ly đang đi đến, trêи mặt anh đã trang điểm, mặc trang phục chụp ảnh, khí thế hiên ngang, nhìn qua đặc biệt anh tuấn.

Nguyễn Nhuyễn giãy giụa muốn xuống, mới vừa động, người nọ liền kéo lại về phía sau, sùng sức nhéo lên đùi Nguyễn Nhuyễn.

“Meo.”

“Meo, meo……” Nguyễn Nhuyễn liên tục kAêu mấy tiếng, Lục Ly quay đầu nhìn qua, lúc nhìn đến biểu tình trêи mặt Nguyễn Nhuyễn, sắc mặt hơi trầm xuống, hướng bên này đi tới.

Lục Ly nhìn chằm chằm mèo của mình: “Làm sao vậy? ” Thanh âm ôn nhu không ít.

Nguyễn Nhuyễn ngửa đầu, làm bộ đáng thương nhìn Lục Ly, vươn móng vuốt ra.

Đột nhiên, sắc mặt Lục Ly trầm xuống, nhìn về phía vết hồng trêи đùi Nguyễn Nhuyễn, lại nhìn cô gái kia, ánh mắt sắc bén nói: “Cô đã làm gì với mèo của tôi?”