TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Chương 313: Tình cảm trong sáng

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Giọng nói của Hoắc Cảnh Thành vang lên bên tai.

Cảnh Phạm nửa ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sao nhàn nhạt bên ngoài chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt đỏ ửng của cô.

Cô nhìn anh, nhìn thật sâu.

“Em cứ nhìn anh như vậy, coi chừng anh lại ăn em đấy.” Ánh mắt của cô làm anh không chịu nổi. Bàn tay ôm lấy mông của cô, ôm cô nằm lên trên người mình.

Mặt Cảnh Phạm càng đỏ hơn. Cô khẽ mím môi, rồi mới hỏi: “Gần đây anh có đi tìm bác sỹ Hạ, kiểm tra sức khỏe định kỳ không?”

“Cậu ta suốt ngày gọi điện thoại cho anh, anh muốn quên cũng không quên được.”

“Vậy hiện tại thân thể của anh thế nào? Có tốt không?”

Hoắc Cảnh Thành đang đặt tay ở trên mông của cô, anh trêu chọc nói: “Thân thể của anh như thế nào, em còn không cảm giác được?”

Cảnh Phạm lườm anh: “Em đang hỏi nghiêm túc đấy.”

Cô nhẹ nhàng ấn tay ở trên ngực anh: “Nơi này của anh... có khỏe không?”

Hoắc Cảnh Thành có thể thấy rõ quan tâm và lo lắng trong mắt cô.

Những cảm xúc đó, khiến anh cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Ngón tay thon dài, khẽ vén tóc mai đang xõa bên gò má cô, vén sợi tóc kia ra sau tai: “Vẫn vậy. Không tốt cũng không xấu. không tốt hơn là mấy, nhưng cũng không xấu đến mức lập tức nguy hiểm đến tính mạng.”

Cảnh Phạm mím môi: “Vì vậy... bây giờ vẫn không thể chịu nổi đả kích, phải không?”

Hoắc Cảnh Thành thăm dò nhìn cô: “Làm sao? Em muốn kích thích anh?”

Cảnh Phạm lắc đầu.

Tay đang đặt ở mông cô của Hoắc Cảnh Thành bỗng dùng sức, áp chặt cô về phía mình mình: “Lần trước thấy em và anh trai em hôn môi, đã khiến anh quá kích thích. Em còn muốn kích thích anh thế nào nữa hả?”

“Em đã nói rồi, lần đó là hiểu lầm.” Nhắc tới sự kiện kia, Cảnh Phạm cảm thấy lúng túng.”Bây giờ anh vẫn còn muốn tính sổ với em hả? Em còn chưa thèm nói chuyện của anh và Mộ Vãn đâu.”

Cô thuận theo lời anh, dời đề tài này đi.

Dáng vẻ của anh như rất có hứng thú: “Vậy em nói thử coi, em muốn tính sổ với anh thế nào?”

“Ngày hai người các anh đính hôn sắp đến rồi.”

Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, nói: “Em muốn tham dự?”

Cảnh Phạm lắc đầu: “Em không cần.”

Cô dừng lại, rồi lại nói: “Vì vậy, ý của anh là, anh vẫn sẽ đính hôn với cô ấy sao?”

“Tiệc đính hôn sẽ không bị hủy bỏ.” Hoắc Cảnh Thành nói thẳng.

Cảnh Phạm cắn môi.

Nhìn Hoắc Cảnh Thành, ánh mắt của cô tối dần đi, khoảng khắc tiếp theo, cô xoay người muốn xuống giường.

Bị anh kéo trở lại. Anh nghiêng người, đặt cô ở dưới người.

Cảnh Phạm khẽ hét lên: “Hoắc Cảnh Thành!”

“Sao trước kia anh không phát hiện ra, thì ra em là bình dấm lớn.” Anh mỉm cười trêu chọc. Trong nụ cười đó, không giấu được hưởng thụ và đắc ý.

Cảnh Phạm cũng nhìn anh.

Trước đây, cô vẫn luôn phải khổ sở giấu kín tình cảm dành cho anh ở trong lòng.

Cho dù là tức giận, hay là quan tâm, cô cũng chỉ có thể thận trọng giấu kín ở đáy lòng, không dám biểu lộ chút nào, sợ anh nhìn thấu tâm tư mình.

Vì vậy, cô đau khổ, cô tự hành hạ mình.

Nhưng mà, bây giờ đã không giống trước nữa.

Từ sau lần cô bật thốt lên những lời trong trái tim, tất cả tình cảm của cô cũng bị đưa ra ngoài ánh sáng.

Cô buông thả mình, để mặc mình tùy ý để lộ tình cảm ở trước mặt anh.

Vui vẻ, kích động, động tình, ghen, cô đều có thể không giấu giếm nữa.

Đối mặt trêu chọc của anh, cô cũng không đáp lại, cô chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào anh.

Anh lại cười. Dáng vẻ giống như là rất vui vẻ.

Cảnh Phạm tức giận: “Anh cười cái gì?”

Cô chỉ tay về phía anh. Nhìn dáng vẻ mất hứng của cô, sao anh có thể vui vẻ như vậy chứ?