Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm vừa mới nằm xuống, cái loại cảm giác buồn nôn đó lại trực trào lên. Cô khó chịu che ngực.Hoắc Cảnh Thành thấy vậy, anh ngồi xổm người xuống, cau mày hỏi cô: “Như thế nào?”Cảnh Phạm cố gắng đè cái cảm giác không thoải mái kia xuống, lắc đầu nói: “Còn có thể chịu được.”Năm chữ, nhưng giọng nói đã rất yếu ớt.“Bác sỹ, mời cô nhanh lên. Cô ấy rất không thoải mái!” Hoắc Cảnh Thành không kiên nhẫn thúc giục bác sỹ.Cảm giác đó, như thể là chính mình không thoải mái vậy.Cảnh Phạm nhìn một bên gò má đang nhăn lại của anh, trái tim cô lại treo lơ lửng.Anh như vậy, hẳn được coi là quan tâm đi!Nhưng mà, sự quan tâm của anh, là cho cô, hay là cho đứa con có thể có ở trong bụng cô?Cảnh Phạm không dám suy nghĩ nhiều. cô sợ… lại tự mình đa tình.Lúc này, bác sỹ mới đặt bút trong tay xuống, vừa đứng dậy, vừa nói: “Kéo quần thấp xuống, tôi kiểm tra ngay đây.”————Sau khi làm siêu âm B, cô lại làm thêm rất nhiều kiểm tra thông thường khác.Chờ kiểm tra xong, đã mất một giờ rồi.Bác sĩ kết luận: “Không phải mang thai, tôi thấy cô vẫn nên đến khoa dạ dày để khám đi.”“Không phải mang thai?” Hoắc Cảnh Thành xác nhận lại nhiều lần.“Không phải mang thai!” Bác sỹ chẩn đoán chính xác: “Cái gì nên kiểm tra cũng đã kiểm tra rồi, không có dấu hiệu mang thai.”Hoắc Cảnh Thành thầm thở phào, nhưng mà, trong lòng lại tự dưng cảm thấy có phần thất vọng. Phải biết rằng, trong một giờ ngắn ngủi vừa nãy, thậm chí anh đã suy nghĩ xong mình phải làm một người cha tốt như thế nào.Cảnh Phạm kéo khóe môi, nụ cười hơi mỏi mệt: “Cũng may không phải là mang thai.”Sức khỏe của cô vốn đang không tốt, vừa rồi lại phải giằng co một giờ, nhìn sắc mặt bây giờ của cô càng tiều tụy hơn.Hoắc Cảnh Thành trực tiếp ôm cô ra khỏi phòng khám.Anh cúi đầu nhìn cô: “Em không hy vọng là mang thai?”“... Ừ.”“Vì sao?”“Nếu đứa trẻ này sinh ra không được khỏe mạnh, vậy thì rất không không công bằng với đứa bé. Huống chi...” Giữa bọn họ, bây giờ tuyệt đối không phải là thời điểm tốt để có con.Hoắc Cảnh Thành không nói gì nữa, anh hiểu những đạo lý này, nhưng mà, vừa rồi, anh đã hơi mong đợi. Thậm chí, anh còn ảo tưởng, đứa con của hai người bọn họ sẽ có dáng vẻ thế nào.Anh nghĩ, nếu như là con gái, chắc con bé sẽ đáng yêu như tiểu Chanh tử vậy.Cảnh Phạm không biết suy nghĩ trong lòng anh, cô chỉ thấy anh buồn bực không lên tiếng, nên chủ động nói: “Tôi có thể tự đến khoa dạ dày, nếu anh bận việc, thì anh cứ đi làm việc của mình đi. Tôi có thể tự đi được.”Hoắc Cảnh Thành như không nghe thấy lời của cô.Hai người, lại đi đến khoa dạ dày.Lại tiếp tục kiểm tra, bác sỹ kê đơn thuốc cho cô, còn cả truyền dịch nữa.“Có phải cô thường không ăn cơm hay không? Gần đây còn uống rượu nữa! Cô cứ như vậy không phải là đang dày vò cái dạ dày của mình sao? Sau này không được dày vò mình như vậy nữa, cô phải ăn cơm đúng giờ, ít uống rượu đi, hiểu chưa?”Cảnh Phạm gật đầu. Đúng là khoảng thời gian gần đây, cô đã không tự chăm sóc tốt cho mình. Không phải là cố tình, chẳng qua là, cô chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào.Hoắc Cảnh Thành nặng nề nhìn về phía cô, cô không biết tự chăm sóc cho mình hay sao, anh đã hai lần bắt gặp cô đang uống rượu rồi.Anh vẫn không yên lòng, hỏi: “Bác sỹ, bình thường bệnh dạ dày phải điều dưỡng như thế nào? Chú ý những cái gì?”“Nên ăn cháo đi. Hạn chế ăn đồ ăn cay nóng, ăn đồ ít dầu mỡ là được.” Bác sỹ nhìn anh: “Bình thường đàn ông các anh cũng phải biết quan tâm đến bạn gái nhiều hơn. Chứ đừng để đến lúc bệnh ra đấy, rồi lại lo lắng.”Hoắc Cảnh Thành không phải là người ngoan ngoãn lắng nghe người xa lạ dạy dỗ mình. Nhưng lúc này, anh lại hiếm khi ngoan ngoãn lắng nghe, rồi gật đầu: “Tôi biết rồi.”Cảnh Phạm nhìn một bên gò má kia, trong lòng lại cảm thấy kích động.Cô vốn cho rằng vừa rồi anh khẩn trương ở khoa phụ sản, là bởi vì đứa trẻ. Nhưng bây giờ, anh đã biết mình không mang thai, vậy mà khẩn trương kia vẫn chưa tiêu tan hết.Khoảng khắc này, đau đớn trong lòng cô chợt tiêu tan đi.Trong thoáng chốc, dường như ngay cả dạ dày cũng đã khá hơn nhiều.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Chương 291: Sợ bóng sợ gió một trận
Chương 291: Sợ bóng sợ gió một trận