TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 358: Dụ dỗ

Linh hồn của sư phụ đã xảy ra vấn đề?

Hắn nhớ rõ lúc sư phụ nói về việc hai nhân cách, chỉ nói ảnh hưởng tới việc luyện đan thôi mà, chưa hề nói tới việc linh hồn cũng xảy ra vấn đề!

Hắn không nghĩ được, nhưng xem ra Khâu Nhiễm không có vẻ gì là đang nói láo.

Lăng Tiêu ghé vào tai hắn thì thầm: “Nhìn nét mặt của sư phụ em, hình như là bị Khâu Nhiễm nói trúng rồi, có lẽ lão không hề nói chuyện này cho ai, ngay cả Hắc Thiên.”

Du Tiểu Mặc cắn răng, “Nếu như linh hồn của sư phụ thật sự xảy ra vấn đề, thế nguyên tố chi tâm có thể chữa trị được không?”

Lăng Tiêu khẽ cười: “Đương nhiên.”

Du Tiểu Mặc túm lấy tay Lăng Tiêu, “Vậy thì chúng ta phải giúp học viện giành được nguyên tố chi tâm.”

Phải làm vậy thì sư phụ mới chịu nhận nguyên tố chi tâm mà hắn đưa, vừa nghĩ tới việc sư phụ biết được nhị đồ đệ mà mình yêu quý nhất lại bị chính đại đồ đệ hãm hại, trong lòng Du Tiểu Mặc không nén nổi chua chát.

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Em xác định là chúng ta, mà không phải là ta?”

Du Tiểu Mặc cười khan một tiếng, “Em cổ vũ cho anh nha.”

“Làm sao ngươi biết?” Đoàn Kỳ Thiên khiếp sợ nhìn gã, nhưng cũng tỉnh táo lại rất nhanh, thấy nét mặt chắc chắn của Khâu Nhiễm, lão biết mình có che giấu nữa cũng vô dụng.

“Đừng tưởng rằng ông giấu kỹ thì ta không nhận ra, dù sao chúng ta cũng là sư đồ bao năm nay.” Khâu Nhiễm thưởng thức nét mặt hoảng hốt của Đoàn Kỳ Thiên, ngay từ đầu đúng là gã không hề nhận ra, nhưng càng ở cạnh lâu dài, gã lại càng thấy kì lạ, sau khi điều ra, mới xác định được sự việc phát sinh trên người gã.

Vì chữa trị cho linh hồn bị thương, những năm này, Đoàn Kỳ Thiên chạy ngược chạy xuôi, không ngừng tìm kiếm những thứ có liên quan tới linh hồn, cũng bởi vì chuyện này mà gã mới đoán ra được.

Đoàn Kỳ Thiên lạnh lùng nói: “Kể cả linh hồn của ta bị hao tổn, thì cũng thừa sức dạy dỗ tên súc sinh như ngươi.”

“Nếu như ông định cậy vào khế ước thú bổn mạng của mình… Ha ha…” Khâu Nhiễm phát ra tiếng cười quỷ dị, “Ta sẽ xuất hiện ở đây, đương nhiên không thể nào không có kế hoạch rồi, con khế ước thú kia của ông, đã không còn uy hiếp gì với ta nữa.”

Hắc Vân lão nhân lật áo bào đen của lão lên, rốt cục cũng lộ ra khuôn mặt thật.

Lúc bình thường, âm thanh của lão hơi khàn khàn, có thể phán đoán chắc người này phải là một ông lão, nhưng sự thật thì không phải như vậy, đứng ở đằng kia là một nam nhân đầy sức sống, hắn có một mái tóc màu đỏ dài đến eo, hai đồng tử đỏ tươi màu máu, cặp lông mày xếch lên cũng màu đỏ.

Đồng tử Đoàn Kỳ Thiên đột nhiên co lại, “Khí tức này, chẳng lẽ ngươi sắp đột phá khỏi cấp mười rồi hả?”

Hắc Vân, hay phải gọi là Hồng Vân mới đúng, dùng ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn Đoàn Kỳ Thiên, nghe được câu hỏi của lão, ánh mắt thờ ơ liếc qua một thứ kì quái gì đó trên vai Đoàn Kỳ Thiên, trả lời: “Đúng vậy, Huyết Đằng biến dị đã không phải là đối thủ của ta nữa rồi.”

Huyết Đằng biến dị trên vai Đoàn Kỳ Thiên bỗng nhiên mở mắt, đó là một đôi mắt xanh biếc như đá quý, giờ phút này đang mang theo một cỗ sát khí lạnh lẽo, trong sát khí còn mang theo vài phần cuồng bạo.

“Bớt xàm ngôn đi, muốn đánh thì đánh.”

“Có chuyện gì xảy ra thế?” Du Tiểu Mặc núp ở phía xa quay sang nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu giải thích, “Khế ước thú bản mệnh của Khâu Nhiễm là một Cuồng Ô Đế Vương thú, có tên là Ngũ Thải điểu, nó là một loại thần điểu thuộc nhóm Phượng Hoàng, tuy không thể bằng viễn cổ Yêu Hoàng, nhưng xếp hạng tiềm lực trong hàng ngũ Đế Vương thú thì cũng thuộc loại khá.”

Du Tiểu Mặc giật mình nhìn sang.

Thời gian đi theo Lăng Tiêu này, hắn đã càng ngày càng hiểu rõ được thực lực của Đế Vương thú, nếu thật sự là vậy, cho dù lão đầu và khế ước thú liên thủ cũng không thể đánh lại nổi.

Lăng Tiêu nói tiếp: “Hẳn là Khâu Nhiễm đã có khế hoạch từ trước, có lẽ từ lâu rồi gã đã căm hận Đoàn Kỳ Thiên, rất có thể sẽ mượn cơ hội này để giết sư phụ của em.”

Du Tiểu Mặc hết hồn, nói sao thì nói, lão đầu cũng là ân sư của gã, vậy mà lại đòi giết sư phụ, chuyện đại nghịch bất đạo thế này, nếu truyền đi, chắc chắn Khâu Nhiễm sẽ biến thành tử địch số một của học viện Đạo Tâm, gã không sợ học viện Đạo Tâm sẽ không buông tha cho mình sao?

Du Tiểu Mặc không muốn lão đầu chết, có thể nói lão đầu chính là vị sư phụ đúng nghĩa đầu tiên của hắn, hai năm qua hắn đã học được rất nhiều thứ từ ông, còn được cho không ít đồ, ví dụ như đơn thuốc cao cấp chẳng hạn, hắn đã lấy được kha khá từ chỗ lão đầu, đền đù được việc hắn có linh thảo nhưng không có đơn thuốc.

“Huyết Đằng biến dị trong lời gã là gì thế?”

“Huyết Đằng biến dị là một yêu thú hệ thực vật, bởi vì biến dị, cho nên tiềm lực cao hơn Huyết Đằng thông thường, cũng có thể coi là bán Đế Vương thú.”

Bán Đế Vương thú không thể nào đứng cùng cấp bực với Đế Vương thú được, chỉ cần xét về huyết thống đã bị áp chế, huống chi thực lực của đối phương khá cao, phần thắng quá ít.

“Phải làm sao đây?”

“Yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Tính cách của Huyết Đằng biến dị cũng nóng nảy như Đoàn Kỳ Thiên, bởi vậy đây cũng là một trong những nguyên nhân đại khái là họ khế ước với nhau, một khi cơn giận dâng lên, lí trí sẽ bị che mờ, ngay cả linh khí chung quanh cũng trở nên gắt gỏng hơn.

Sau khi nói xong câu kia, hắn huyễn hóa trở về bản thế, bản thế của yêu thú mạnh mẽ hơn hình người rất nhiều, nếu thực lực không bằng đối phương, vậy thì phải cố gắng hết sức thôi.

Đầy trời được phủ kín bằng đừng sợi huyết đằng vặn vẹo như một bầy rắn, phát ra từng đợt tiếng gào quỷ dị, toàn thân Huyết Đằng có màu xanh biếc, dưới lớp da thật mỏng kia là mạch máu trong suốt đang nhúc nhích.

Hồng Vân không hề xem thường Huyết Đằng biến dị, cho dù Huyết Đằng không phải là đối thủ của hắn, thì chính hắn cũng không dám xem thường một thứ bán Đế Vương thú, lập tức hiện về nguyên hình.

Một con Ngũ Thải điểu dần dần hiện ra, đỉnh đầu có màu đỏ cam, màu lông kết hợp hài hòa gữa năm màu sắc đẹp đẽ, bản thể của hắn không nhỏ hơn Huyết Đằng biến dị là bao, chỉ riêng sải cánh đã dài tới trăm thước.

Khí thế của Cuồng Ô vô cùng mạnh mẽ, dù chưa hề động thủ nhưng đã tản ra uy áp của Đế Vương thú, chỉ bằng huyết mạch đã bắt đầu áp chế Huyết Đằng biến dị, có điều Huyết Đằng đâu phải là nghé con mới sinh, kinh nghiệm phong phú đã giúp hắn bỏ qua uy áp của Đế Vương thú này.

“Hồng Vân, tốc chiến tốc thắng.”

Vẫn chưa đánh nhưng Khâu Nhiễm đã lo lắng hô một câu.

Mục tiêu của họ là nguyên tố chi tâm, nếu không phải do lão già kia đột nhiên xông ra phê phán gã, thì bây giờ gã đã chạy tới tham dự cuộc chiến tranh giành nguyên tố chi tâm.

Cái đầu to lớn của Cuồng Ô khẽ gật, sau đó bắt đầu ngâm xướng.

Huyết Đằng biến dị không cho hắn có cơ hội làm điều đó, ba sợi huyết đằng liền biến thành vũ khí sắc nhọn đâm về phía Cuồng Ô.

Khâu Nhiễm nhìn hai yêu thú đang chiến đấu, tuy thực lực giữa hai bên có chút chênh lệch, nhưng dù sao thì Huyết Đằng biến dị cũng là khế ước thú bản mệnh của lão già, đi theo lão nhiều năm như vậy, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn Hồng Vân nhiều lắm, có lẽ trong một thời gian ngắn không thể nào phân thắng bại.

Gã đưa mắt nhìn về phía Đoàn Kỳ Thiên đứng đối dội, linh hồn của lão già đã bị tổn tại, bây giờ chính là cơ hội tốt để giải quyết lão, nghị vậy, nét mặt Khâu Nhiễm hơi vặn vẹo, thậm chí ánh mắt còn lóe lên sát ý, dần dần nhiễm đầy hai đồng tử. Hai tay vốn buông thõng từ từ nâng lên, Khâu Nhiễm nhanh chóng kết một cái thủ ấn phức tạp, một dòng sức mạnh linh hồn dồi dào phun ra khỏi cơ thể gã.

Đoàn Kỳ Thiên đã sớm chú ý tới, sắc mặt âm u như bị bôi lên một lớp than đen.

Đáng lẽ lúc trước không nên thu nhận kẻ vong ân phụ nghĩ này, đúng là lương tâm đã bị chó ăn mất.

Đang mải nghĩ ngợi, Khâu Nhiễm đã tấn công.

Đoàn Kỳ Thiên gạt bỏ suy nghĩ dư thừa, dùng tốc độ nhanh hơn để kết một thủ ấn đơn giản, sức mạnh linh hồn như lốc xoáy, cuốn công kích của Khâu Nhiễm vào, rồi nhanh chóng hóa giải, vừa nhìn thì có vẻ hời hợt, không để lại ảnh hưởng gì quá lớn.

Du Tiểu Mặc thấy thế, không nén nổi một tiếng thở phào.

Lăng Tiêu lại nói: “Động tác vừa rồi của Khâu Nhiễm chỉ là để thăm dò mà thôi, với bản lĩnh của sư phụ em có thể hóa giải một cách dễ dàng.”

Du Tiểu Mặc cúi đầu nói: “Vậy anh có cách gì không?”

“Cách thì cũng có, Lam Cầu chắc đang ở gần đây, em kêu hắn đến đi.” Lăng Tiêu nói.

Du Tiểu Mặc lập tức lôi đá truyền âm ra.

Đúng là Lam Cầu ở ngay gần đây, còn có cả Xà Cầu, sau khi Tiểu Cầu nhận được tin tức từ Miêu Cầu đã bỏ chạy tới Lưu Ly hành cung rồi.

Hai người vừa tới, Lăng Tiêu liền hỏi nơi những người khác tranh đoạt nguyên tố chi tâm: “Đưa sinh mệnh chi linh cho ta, các ngươi ở đây đợi, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Du Tiểu Mặc lập tức đoán ra mục đích của y, lập tức đưa kết tinh cho y.

Lăng Tiêu nhanh chóng chạy tới chiến trường nơi đám người Hắc Thiên đang tranh đoạt nguyên tố chi tâm, cũng là trên không trung của quần đảo Tây Sa.

Dù thiếu đi ba người đằng này, thì vẫn còn mười người nữa trong cuộc chiến tranh đoạt nguyên tố chi tâm.

Ở giữa chiến trường, chính là nguyên tố chi tâm bị mọi người bao vây xung quanh, chỉ thấy nó lặng lặng nổi bồng bềnh giữa không trung, ánh sáng xanh trên người cứ lập lòe mãi, có vẻ đang suy nghĩ làm sao để chạy thoát.

Từ khi phát hiện nguyên tố chi tâm đến giờ đã được một lúc, vậy mà không có ai giành được nó, không phải vì thực lực của họ không đủ, mà là mỗi khi có người sắp thành công sẽ bị những người còn lại cắt ngang, tình hình vô cùng rắc rối.

Lăng Tiêu liếc nhìn đám người đang đánh nhau túi bụi, tiện tay lôi mảnh kết tinh kia ra.

Dưới ánh mắt trời, bề ngoài kết tinh phát ra ánh sáng không rõ ràng lắm.

Ngay khi kết tinh xuất hiện, nguyên tố chi tâm vốn còn yên lặng lơ lửng trên không trung đột nhiên chuyện động, chỉ trong giây lát, nó đã xông ra ngoài như một mũi tên.