TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 327: Con hồi hộp lắm

Tuy thí luyện đấu chỉ diễn ra trong vòng bốn năm ngày, nhưng đã có một phần tư nhiệm vụ được hoàn thành.

Mà điều khiến người ta bất ngờ nhất là, cả năm nhiệm vụ đầu tiên đều đã hoàn thành.

Nhiệm vụ thứ năm là Đằng Vũ, thứ tư là Cao Dương, thứ ba là Ngân Qua, thứ hai là Bách Lý Thiên Dật, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, cho nên Bách Lý Thiên Dật đã thương lượng với Triễn Vũ Hiên, nếu Triễn Vũ Hiên giúp y lấy được sinh mệnh kết tinh, y sẽ đưa cho Triển Vũ Hiên thứ hắn muốn, cuối cùng là nhiệm vụ đầu tiên.

Mọi người cứ tưởng rằng Lăng Tiêu chẳng thể có cơ hội hoàn thành, nhưng cuối cùng y vẫn thành công.

Sau khi Diêm Pháp bảo vị trưởng lão kia ghi chép lại, để mọi người giải tán trước, chỉ có Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bị đưa đi.

Tim Du Tiểu Mặc cứ đập thình thịch, hắn thật sự rất kể về Đông Thần, nhưng bí mật của hắn cũng bao gồm trong chuỗi sự việc này, cho nên hắn hơi do dự. Nhưng phải nói, sau này chắc chắn người kia sẽ đến tìm bọn họ, đến lúc đó thể nào chảy gây ra động tĩnh lớn, không thể gạt phó viện trưởng và các trưởng lão nữa rồi.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, nếu biết trước thì đã thông khẩu cung với y rồi.

Lăng Tiêu lặng lẽ truyền âm cho hắn: “Chuyện này cứ giao cho ta, đến lúc đó em chỉ cần gật đầu là được.”

Du Tiểu Mặc chớp mắt, tỏ vẻ hiểu rồi.

Sau một lát, Diêm Pháp mới dẫn họ tới một nơi, đó là một căn phòng hội nghị, bên trong đã có năm người đứng sẵn, khuôn mặt người nào người nấy cũng đều mang một vẻ nghiêm túc, thậm chí còn cảm giác được một sự áp bức từ trên người họ.

Diêm Pháp đi vào, chắp tay nói với một lão giả áo đen đứng chính giữa: “Đại trưởng lão, đã đưa hai người họ đến rồi.”

Lão giả áo đen lãnh đạm gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy trái im đang đập ầm ầm như sấm rền, căng thẳng tới nỗi trên trán cũng toát mồ hôi, khí thế của người này quá khủng khiếp, bị ông ta nhìn chằm chằm như vậy đã làm hai chân hắn suýt nữa thì mềm nhũn.

Vì không để người khác nghi ngờ, Lăng Tiêu cũng biểu hiện ra một chút yếu thế, không tới nỗi như Du Tiểu Mặc, chỉ là sắc mặt hơn tái đi.

Du Tiểu Mặc liếc mắt nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà chửi thề, mẹ nó, diễn thật quá vậy!

“Nói rõ tất cả những sự việc các ngươi thấy ở sườn núi Bất Chu.”

Đại trưởng lão theo như Diêm Pháp nói rốt cục cũng mở miệng, giọng nói khôn hề già nua, chỉ nhiều thêm một chút tang thương.

Lăng Tiêu đang muốn lên tiếng.

Đại trưởng lão đột nhiên nhìn về phía Du Tiểu Mặc, “Ngươi nói đi.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, còn phải cẩn thận như vậy sao?

Hắn không dám nhìn về phía Lăng Tiêu, bởi vì tất cả những ánh mắt ở đây về đang nhìn về phía hắn, như thể muốn tìm ra manh mối gì vậy.

Trán Du Tiểu Mặc đã túa đầy mồ hôi, hắn nhanh chóng sửa sang bộ não sắp biến thành bột nhão, ý định tìm kiếm một con đường thoát trong hoạn nạn, một lát sau, hắn mới lắp bắp nói: “Dạ dạ dạ…. Thực thực thực ra ra ra… Là là…”

Diêm Pháp nghe câu trả lời thảm tới mức không nỡ nhìn này, có một xúc động muốn đỡ trán, “Đừng vội, cứ từ từ nói.”

Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía Diêm Pháp, nhanh nhẹn nói: “Các vị đều nhìn con, con hồi hộp lắm.”

Khóe miệng Diêm Pháp giật giật.

Trên thức tế, trong ánh mắt của mấy vị trưởng lão vừa nhìn đã thấy uy nghiêm thế này, Du Tiểu Mặc có một loại cảm giác lo lắng như thể đang bị thầy giáo xách lên trả bài cũ ngay giữa toàn trường, loại áp lực này đối với một người vô danh như hắn mà nói, rất rất rất chi là lớn. Còn nữa, bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra phải nói sao, cho nên cũng không thể kiếm nổi cớ gì.

“Ngươi nói đi.”

Đại trưởng lão nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc cũng buông tha cho hắn, ánh mắt chuyển về phía Lăng Tiêu.

Sắc mặt Lăng Tiêu không thay đổi, “Dạ, đại trưởng lão, chuyện là thế này…”

Lăng Tiêu kể hết một phiên bản khác của sự việc diễn ra ở sườn núi Bất Chu, bọn họ vốn là nhân vật chính thì biến thành người ngoài đứng xem, tranh thủ lúc hai nhóm người kia đại chiến, bọn họ đã chuồn êm vào sườn núi Bất Chu, sau đó thừa dịp lúc con yêu thú cấp chín kia chạy ra ngoài xem cuộc chiến, len lén đào linh thảo, còn hai nhóm người đang chiến đấu kia là ai, bọn họ không hề biết.

Cho dù chỉ cần lúc Đông Thần tìm đến, lời nói dối này sẽ bị vạch trần, nhưng để đối phó với Đại trưởng lão, cũng chỉ có thể nói như vậy, nếu không thì hai người bọn họ làm gì có cách giải thích nào tốt hơn cho việc hoàn thành được nhiệm vụ đây.

“Chỉ có thể thôi sao, hai người các ngươi có nhìn thấy tướng mạo của họ không?” Đại trưởng lão hỏi.

“Dạ không, lúc ấy đứng xa quá, chỉ là đệ tử có nhìn thấy một con yêu thú to lớn xuất hiện ở trên không, con yêu thú kia có màu xanh đậm, màu mắt nó cũng xanh như nước biển, vô cùng đẹp, rất giống hải yêu sinh sống ở biển, đệ tử có thể cảm nhận được, nó còn lợi hại hơn cả Ngạo Mạn điểu sống ở sườn núi Bất Chu.” Lăng Tiêu trả lời.

“Chẳng lẽ là… U Minh Hải Yêu?”

Diêm Pháp lập tức liên tưởng đến con yêu thú này, theo như hình dung của Lăng Tiêu, thì hơn phân nửa khả năng chính là nó, chỉ là sao lại có Đế Vương thú xuất hiện ở đại lục Long Tường.

“Kẻ kia đã dám giết học sinh của học viện ta, bất kể thế nào cũng phải tìm được hắn.” Đại trưởng lão nói, chợt nhìn về phía hai người Du Tiểu Mặc, “Hai người các ngươi có thể đi rồi, nhớ kỹ, tuyệt đối không được kể chuyện này cho bất cứ ai.”

Sau khi vâng vâng dạ dạ, Du Tiểu Mặc lập tức kéo Lăng Tiêu rời đi.

Đợi bọn họ đi rồi, nhị trưởng lão mới lên tiếng: “Đại trưởng lão, ông cho rằng bọn hắn không nói dối?”

Không đợi đại trưởng lão lên tiếng, lão giả áo vàng, cũng là tam trưởng lão đã giải thích: “Bọn hắn có lý do gì để nói dối? Lúc ấy ta và đại trưởng lão đã tới hiện trường xem qua, từ khi tức lưu lại mà xem xét thì, tám chín phần chính là U Minh Hải Yêu.”

“Mấy kẻ đó không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở sườn núi Bất Chu được, khoảng thời gian tiếp theo, mọi người phải chú ý cặn kẽ, nếu như chúng có mục đích gì, nhất định sẽ xuất hiện trở lại.” Đại trưởng lão tổng kết.

Vừa bước ra khỏi phòng họp, Du Tiểu Mặc đã thở phào một tiếng.

Còn đang định nói gì, Lăng Tiêu đã cản hắn lại.

Du Tiểu Mặc lập tức che miệng lại, tai vách mạch rừng, hắn biết, tuy xung quanh còn chả có lấy một bức tường này.

Ở một thế giới không có khoa học như thế này ấy mà, khoa học rồi logic, làm ơn dẹp qua một bên.

Nhìn cái nét mặt ‘Em hiểu’ của Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu khẽ cười, nhưng không nói gì thêm.

Du Tiểu Mặc nhìn ký túc xá đã hiện ra trước mặt, hắn rốt cục cũng không thể nhịn nổi nữa, “Đã nói chuyện được chưa?” Hắn bứt rứt muốn chết rồi nè, trong bụng còn ôm một đống nghi vấn.

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, “Em muốn nói gì?”

Du Tiểu Mặc đang định lên tiếng, đột nhiên để ý thấy mấy người xung quanh đều đang nhìn họ, lập tức nói: “Được rồi, chúng ta về rồi nói sau.”

Lăng Tiêu tặng cho hắn ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi, lập tức chạy theo.

Vừa về đến nơi, Du Tiểu Mặc đã tự giác đóng cửa phòng lại, lúc hắn đang định bước vào, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên sau lưng, hắn có chút khó chịu quay người mở ra, người đứng phía ngoài là Đường Ngọc Lân, lại khái là đến nghe ngóng tin tức.

Du Tiểu Mặc lập tức nhanh chóng nói trước: “Đại trưởng lão không cho ta kể ra đâu.”

Mặt Đường Ngọc Lân toàn một màu mờ mịt, “Chuyện gì?”

Du Tiểu Mặc nóng nảy: “Còn có chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện sáu học sinh bị giết á.”

Đường Ngọc Lân do dự nhìn hắn, “Ngươi nén bi thương!”

Du Tiểu Mặc: “Hở?”

Mấy câu này nghe quen ghê!

Đường Ngọc Lân vỗ vỗ vai hắn an ủi, “Người chết không thể sống lại, ta biết ngươi rất đau lòng, nhưng mà, ngươi vẫn phải đưa điểm số cho ta thôi.” Nói xong, hắn lôi một cái túi trữ vật ra, trong mấy ngày Du Tiểu Mặc tham gia thí luyện đấu, hắn đã góp mặt được vài cây linh thảo cao cấp, tốn không ít điểm đâu, làm hắn đau lòng cực kỳ, cho nên lúc nghe được Du Tiểu Mặc đã trở về, hắn lập tức chạy đến cầu an ủi.

Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu.

Hắn sai rồi, cơ bản là thần kinh của Đường Ngọc Lân và hắn không cùng một đường điện não đồ mà.

“Linh thảo cấp chín khó tìm lắm, ta phải bỏ ra hơn ba trăm điểm mới lấy được hai cây chưa thành thục, còn có hơn mười hạt giống linh thảo cấp tám.” Đường Ngọc Lân dùng cặp mắt sáng lấp lánh nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, một cây linh thảo không thành thục giá một trăm năm mươi điểm cũng coi như là tạm được, nhưng đây là kết quả sau khi hắn cò kè mặc cả, vì mua được hai cây linh thảo với giá này, mỗi ngày hắn đều phải chạy tới tìm người bán ‘nói chuyện phiếm’ mãi cho tới khi người nọ chịu bán mới thôi.

Linh thảo cấp bậc càng cao, thì người khác càng không dễ dàng mang đi bán, cho nên trong khoảng thời gian này Đường Ngọc Lân tìm được đa số là hạt giống, cũng may mà Du Tiểu Mặc cần cả những thứ này.

Du Tiểu Mặc phát hiện, thực ra Đường Ngọc Lân còn tham tiền hơn cả hắn nữa.

Cộng với tiềm công, Du Tiểu Mặc đưa cho Đường Ngọc Lân tất cả là năm trăm điểm, tuy nói hạt giống linh thảo cấp tám đáng giá, nhưng cũng có thể nói là chẳng tốn bao nhiêu tiền, bởi vì muốn chăm bẵm cho nó thành cây, tuyệt đối phải tốn hơn trăm năm, vì thế bình thường hiếm có người mua, hơn mười hạt mà mất những một trăm điểm thì không thể gọi là thấp, nhưng cũng tương đương với việc hắn cho Đường Ngọc Lân một trăm điểm tiền công.

Ai có thể hào phóng được như hắn đây!

Hắn cảm thấy Đường Ngọc Lân rất biết nắm chắc cơ hội.

Tiễn Đường Ngọc Lân tham tiền đi, lần này Du Tiểu Mặc khóa cửa luôn, bất kể ai tới gõ cửa hắn cũng không mở đâu, kết quả là, hắn vừa cài then cửa xong thì, ‘Cốc cốc’…

Du Tiểu Mặc ló đầu ra, thấy người tới là Đồng Việt Húc, hắn cười nói: “Đồng đại ca, ngươi lại đến buôn chuyện hả?”

Câu nói đầu tiên của Đồng Việt Húc lập tức nghẹn lại trong cổ, “Không… Ta chỉ tới nhìn ngươi một lát thôi.”

“Bây giờ ngươi nhìn thấy rồi á.”

“… Ừa.”

“Vậy ta không tiễn đâu nha.” Một tiếng ‘Rầm’ vang lên thật là kêu, cửa đã đóng chặt.”

“…”