TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 300: Ước định

Du Tiểu Mặc cười lớn, hắn muốn bỏ chạy khỏi người Lăng Tiêu, nhưng cánh tay vô cùng rắn chắc của người nọ đã vòng quanh eo hắn, cánh tay ấy như được làm từ sắt, cánh tay còn lại cũng không rảnh rỗi, nhiệt tình đổ thêm dầu vào lửa trên cơ thể hắn, Du Tiểu Mặc lúng túng phát hiện ra, dục vọng phía dưới đã có xu hướng ngẩng đầu rồi.

Cho tới bây giờ Du Tiểu Mặc cũng không biết mình lại có thể chất nhạy cảm tới vậy, chỉ bị tay của Lăng Tiêu trêu chọc có vài cái mà đã động tình rồi.

Hắn khó chịu vặn vẹo cơ thể, lại bàng hoàng phát hiện cái thứ đang chọc vào mông ngắn đã hoàn toàn ngẩng đầu rồi, nhiệt độ nóng hổi truyền qua vải vóc, làm cho hắn bị phỏng tới mức run rẩy.

Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng. “Anh, anh đang nói đến ước, ước định nào?”

Lăng Tiêu nhướn mày: “Ô, em không nhớ sao?”

Du Tiểu Mặc thề, nếu như hắn dám nói không nhớ, thì nhất định Lăng Tiêu sẽ ‘làm’ cho hắn nhớ ra mới thôi, đành phải kiên trì nói tiếp: “Em nhớ, nhưng mà anh đã đồng ý với em, để em, để em…”

Câu kế tiếp dù hắn lắp bắp thế nào cũng không thể thành lời.

Lăng Tiêu vỗ vỗ mông hắn, rất tốt tính mà hỏi: “Để em làm gì?”

Mặt Du Tiểu Mặc đỏ rực.

Lăng Tiêu lại nói: “Nếu lề mề nữa là không còn cơ hội đâu.” Sau đó làm bộ muốn xoay người đè hắn xuống giường.

Du Tiểu Mặc vội vàng ghìm y lại, “Đợi một chút, em cũng làm được, để em tự tới.” Tuy hắn cũng không biết mình có làm được hay không, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, cho dù thật sự không thể làm được, thì hắn cũng không hối tiếc nữa rồi.

Lăng Yêu thúc giục: “Vậy nhanh lên nào.”

Du Tiểu Mặc run rẩy đưa bàn tay đến cổ áo của Lăng Tiêu, lúc trước hắn có thể dùng cách rất nhanh chóng để cởi quần áo của Lăng Tiêu, nhưng mà bây giờ, hắn run run thật lâu, cứ thế mà chẳng thể cởi nổi một bộ y phục.

Lăng Tiêu cầm chặt tay hắn, “Em còn run nữa thì trời sáng luôn rồi đó.”

Du Tiểu Mặc ủ rũ: “Em, em hơi hồi hộp, anh để em thích nghi chút đã.”

Đời trước hắn là một người vô cùng bình thường, bây giờ đột nhiên biến thành đồng tính luyến ái, lại còn bảo hắn đi công một người cũng là đàn ông như Lăng Tiêu, hắn chẳng có chút dũng khí nào, quả nhiên tưởng tượng và sự thật quá khác biệt.

Lăng Tiêu buồn cười: “Em nha, cho dù cho em cơ hội, thì bên dưới của em cũng không cứng nổi.”

Du Tiểu Mặc, “…”

Mấy câu này sỉ nhục nhau quá đó!

Cái gì gọi là bên dưới không cứng nổi hả, là một người đàn ông, bị nghi ngờ về vấn đề kia chính là một sự tổn thương tới lòng tự trọng đấy nhé, tuy hắn vẫn luôn thoải mái hưởng thụ bên dưới Lăng Tiêu, nhưng không có nghĩa là hắn phải giống như đàn bà, dù gì phía dưới của hắn vẫn dùng được mà.

Du Tiểu Mặc giận dữ, hồi hộp và lo lắng cũng bay biến hết, bất chấp tất cả, trực tiết lột sạch quần áo của Lăng Tiêu, sau đó lồng ngực rắn chắc gợi cảm của Lăng Tiêu liền lộ ra, y không sở hữu một làn da trắng nõn, mà là một làn da có màu như màu mật ong, nhưng sáng hơn một chút, vừa nhìn đã thấy mê người.

Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng.

Không được rồi, mỗi lần hắn nhìn thấy Lăng Tiêu khỏa khân là không thể kiềm chế nổi, đều bị sắc đẹp hấp dẫn.

Du Tiểu Mặc lại một lần nữa sắc sâu ý thức, rốt cục thì hắn đã bị bẻ tới cong queo rồi, cong triệt để, mấy em gái mềm mại cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của hắn được nữa, ngược lại, mỗi khi hắn nhìn thấy cơ thể của Lăng Tiêu thì luôn có xúc động muốn chảy nước miếng.

Lăng Tiêu cong một chân lên, dùng đầu gối đẩy đẩy cái thứ giữa hai chân hắn.

Du Tiểu Mặc hết hồn, vội vàng đứng lên, nhưng lại bị Lăng Tiêu đè xuống, cây gậy cứng rắn kia lập tức đâm vào người hắn… Làm cho hắn suýt thì hốt hoảng nhảy dựng lên rồi.

Hắn biết Lăng Tiêu đang thúc giục hắn, nhưng hắn không thể điều khiển nổi cơ thể đang phát run này, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện này mà.

Du Tiểu Mặc cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng, mãi một lúc lâu sau mới thè lưỡi ra liếm môi của Lăng Tiêu một chút, xin hãy tha thứ cho da mặt mỏng của hắn đi, chủ động hôn gì gì ấy mà, thật sự rất thẹn thùng đó!

Lăng Tiêu chỉ cảm thấy buồn cười, lập tức giữ chặt đầu hắn rồi hôn sâu hơn, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng Du Tiểu Mặc, cuốn lấy đầu lưỡi đang định lùi bước kia, cứ như thể y đang muốn ăn tươi tắn, mãi cho tới khi Du Tiểu Mặc bị hôn tới mức không còn sức chống cự mới thả ra, đầu lưỡi liếm nước miếng đọng lại ở góc miệng, cười tà mị: “Ta nhớ em hẳn là người, chứ không phải một chú cún con chứ hả.”

Mặt Du Tiểu Mặc lại đỏ rồi, cũng không chịu yếu thế lườm y một cái, lắp bắp nói: “Anh, anh đang nói gì thế, đương nhiên em là người rồi, em chỉ, chỉ đang tìm cảm giác mà thôi.”

Lăng Tiêu đột nhiên nheo mắt lại, “Ý em là, bây giờ em chưa có cảm giác.”

Nói xong y liền ác liệt đâm hắn một cái, lần này là cố ý, thứ đang sưng lên rất cứng kia đâm vào giữa hai đùi hắn, cả người Du Tiểu Mặc đều sững lại, loại cảm giác này rất khó để dùng ngôn từ mà hình dung.

Du Tiểu Mặc âm thầm đổ mồ hôi, sau khi ổn định tâm lý, hắn mới giận dỗi cúi đầu xuống, học động tác hôn lúc nãy của Lăng Tiêu mà hôn y, hắn muốn dùng cách thô bạo để cạy mở hàm răng của Lăng Tiêu, cơ mà… Hắn không có can đảm và dũng khí kia, thế là Du Tiểu Mặc lại lè lưỡi ra thăm dò một chút…

Động tác này, thiếu chút nữa đã làm Lăng Tiêu phá ra cười lớn, y há miệng ngậm lấy cái đầu lưỡi đang thăm dò kia, Du Tiểu Mặc lập tức hoảng hốt la lên một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì âm thanh kia đã bị nuốt vào rồi.

Yếu đuối muốn chết luôn!

Hôn xong, Du Tiểu Mặc lại thở hổn hển nằm tựa vào ngực Lăng Tiêu.

Không được rồi, thế này thì quá yếu, sẽ bị Lăng Tiêu ăn sạch mất.

Lăng Tiêu cởi y phục của hắn, lộ ra cái thân nhỏ nhắn của Du Tiểu Mặc, làn da và dáng người của hắn vẫn chưa từng thay đổi, cơ thể nhỏ gầy, làn da trắng trắng mềm mềm, nhìn rất non nớt, thời điểm động tình còn được tô thêm một lớp màu hồng phấn, nhìn giống như quả đào đã chín mọng.

Lý trí dần dần rời khỏi trí não của Du Tiểu Mặc, khuôn mặt cũng nhiễm đầy tình dục, ánh mắt đã mơ màng rồi, cuối cùng vẫn là Lăng Tiêu phải tự ra tay, cởi hết đám quần áo còn sót lại trên cơ thể hai người rồi ném thẳng xuống đất, nói chung là cứ thẳng tiến là tốt nhất.

Du Tiểu Mặc đỏ bừng mặt khi phát hiện ra, hắn đang ngồi ở cái nơi gọi là háng của Lăng Tiêu.

Bởi vì toàn thân không còn vật gì để che chắn, cho nên nhiệt độ nóng hổi tỏa ra từ cái thứ kia chạm vào da hắn đến nỗi muốn đỏ nên vì bỏng rát.

Đúng thời điểm hắn không biết phải làm sao, Lăng Tiêu đột nhiên túm lấy thứ giữa hai chân hắn, chỗ kia đã tràn đầy sức sống, sau khi được y nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái, đã trở nên cứng hơn rồi.

Du Tiểu Mặc không nhịn được mà hít vào một hơi, loại cảm giác này quá kích thích, hắn sắp chịu hết nổi rồi.

Lăng Tiêu cười nhạo: “Chỉ với bộ dáng này của em mà còn muốn đè ta.”

Cơ thể Du Tiểu Mặc cứng đờ, cũng lấy lại được chút ít lý trí, nhưng chẳng bao lâu đã bị rút hết rồi, cả người đều mềm nhũn nằm sấp trên người Lăng Tiêu, nguyên nhân chính là cái tay xấu xa đang nắm nửa người dưới của hắn kia kìa, còn dám ma sát vài cái ở trên đỉnh, đây chính là chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể hắn đó nha.

Cảm nhận được nơi mềm mại kia đang bao lấy dục vọng của y thật chặt, Lăng Tiêu chậm rãi thở ra một hơi, sau đó cũng không tiếp tục kiềm chế dục vọng của mình nữa, y dùng tư thế trực tiếp nhất mà chuyển động.

Du Tiểu Mặc bị khoái cảm mãnh liệt giày vò, không nén được tiếng rên rỉ.

Tư thế này, làm cho nơi hai người kết hợp còn sâu hơn bất cứ lần nào, điểm mẫn cảm bên trong cũng bị đâm vào thật hung bạo, khoái cảm mãnh nhiệt như một dòng nước lũ, Du Tiểu Mặc thoải mái tới mức quắp chặt ngón chân.

Nhưng dục vọng quá hung mãnh còn làm cho hắn khó mà chống đỡ được, nếu không phải có Lăng Tiêu giữ chặt lấy eo hắn, thì chắc hắn đã không thể chịu nổi nữa rồi.

Khẩu vị quá nặng, Du Tiểu Mặc mơ màng nghĩ.

Tuy đã sớm đoán được kết cục sẽ đi đến bước này, nhưng sau khi tự nghiệm được, hắn cũng khắc sâu một việc, đại khái là đời này hắn không có khả năng phản công rồi.

Hắn không thể nào vượt qua được quan niệm truyền thống trong lòng.

Trước khi ngủ, Du Tiểu Mặc mới hoảng hốt nhớ ra, hình như hắn đã quên mất thứ gì đó rồi.

Ngày hôm sau, cả xương sống và thắt lưng của Du Tiểu Mặc đều đau và mỏi nhừ, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, mặt lại đỏ bừng, lúc gần cuối hắn bị làm tới mơ hồ, lại bị Lăng Tiêu thừa cơ làm thêm mấy tư thế, Du Tiểu Mặc bụm mặt lại đổ xuống giường, đến cùng thì tại sao lại đến bước kia vậy?

Du Tiểu Mặc hơi hoảng hốt nhớ tới vấn đề này, não bộ ngừng lại một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu, gào to, “Nửa hồ linh thủy của ta, không phải, quả trứng yêu thú kia đâu?”

Hắn tìm xung quanh, nhưng tìm mãi đều không thấy bóng dáng của quả trứng kia.

Lăng Tiêu nghe thấy tiếng kêu của hắn, lập tức đi tới.

Vừa nhìn thấy y, Du Tiểu Mặc lo lắng hỏi: “Trứng của em đâu?”

Lăng Tiêu cong cong khóe miệng, “Tối qua em đẻ trứng rồi hả?”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Quả trứng yêu thú kia đâu?”

Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía sau tấm bình phong, thản nhiên nói: “Ra đi, chủ nhân của ngươi đang tìm ngươi.”

Du Tiểu Mặc tò mò ngó qua.

Một lát sau, quả trứng yêu thú tròn vo kia lập tức nhảy ra khỏi tấm bình phong, động tác rất lề mề, có vẻ không tình nguyện cho lắm.

Du Tiểu Mặc há to miệng, thậm chí một con yêu thú chưa ra đời cũng bị Lăng Tiêu làm cho sợ hãi, xem ra quả nhiên thực lực mới là chân lý, nhưng vừa nghĩ tới chuyện tên này mới làm trong không gian, hắn giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Nghĩ vậy, hắn liền phẫn nộ nó với Lăng Tiêu: “Ném nó vào trong không gian của anh đi.”

Lăng Tiêu nói: “Em chắc chứ?”

Mặc dù không gian của y rất lớn, nhưng bên trong hoàn toàn không có cái gì.

Du Tiểu Mặc đảo mắt, nói: “Em rất rất chắc chắn, nếu như để tên này vào trong không gian của em, chắc nó sẽ hấp thu hết nửa hồ linh thủy còn lại quá.”

Lăng Tiêu không có dị nghị gì, nhưng có vẻ trứng yêu thú đang muốn phản đối, chỉ là Lăng Tiêu hoàn toàn không cho nó cơ hội, thời điểm nó định nhảy lên đã bị ném vào trong không gian, ở đó không có linh thủy, chỉ có yêu thú mà Lăng Tiêu đã bắt được trong Thiên Đường Cảnh, để nó vào trong đó bị giày vò thì còn gì tốt hơn đây.

Du Tiểu Mặc nhổ một bãi nước miếng cho hả giận, nhắm mắt làm ngơ, cuối cùng thì tâm tình của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi nghĩ ngơi thêm một canh giờ nữa, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu liền đi ra khỏi phòng.

Học khu A đề cao tính tự chủ, cho nên không có đạo sư hướng dẫn họ những việc cần chú ý, tất cả những việc bên trong đều phải dựa vào bản thân họ tự đi nghe ngóng.