Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ lặng lẽ len lỏi qua ô cửa sổ mở hé, dưới ánh sáng nhàn nhạt kia, có thể thấy được phía đối diện đang mơ hồ trình diễn hình ảnh hoạt sắc thanh hương H.
Du Tiểu Mặc với khuôn mặt khẽ ửng hồng, đang quỳ sấp bên trên mặt giường rộng rãi phủ đầy chăn bông, thỉnh thoảng lại bị người nào đó hung mãnh xỏ xuyên qua từ phía sau lưng, thân thể bị húc lên tới nỗi lay động không ngừng, dù hàm răng đã cắn chặt nhưng vẫn không thể nén nổi vài tiếng rên rỉ khó ức chế, âm thanh ấy hiện rõ mồn một trong căng phòng yên tĩnh này.“Anh… Chậm một chút.” Âm thanh khàn khàn của Du Tiểu Mặc vang lên đứt quãng.Kích thích mãnh liệt vì bị xuyên qua khiến cặp mắt hắn đã đỏ hồng, khoái cảm dữ dội như một cơn sóng dữ dâng lên không ngừng, làm cho hắn cứ có cảm giác muốn khóc nhưng không thể khóc được, gần như đã ép hắn muốn điên rồi.Nam nhân phía sau thở hổn hển, hai tay vẫn nắm chặt vòng eo nhỏ gầy của Du Tiểu Mặc, động tác tiến vào rút ra cũng không hề chậm lại, mỗi lần ma sát đều sinh ra khoái cảm khiến cho cả hai run rẩy mãi không thôi, đồng thời cũng kích thích toàn bộ dục vọng ẩn núp bên trong nam nhân bùng nổ, động tác sau còn sâu hơn trước, lực đạo cũng càng ngày càng mạnh hơn, mỗi lần đều đâm thẳng vào nơi mẫn cảm nhất bên trong Du Tiểu Mặc.Loại khoái cảm như muốn khoan thẳng vào tim này sắp giết chết hắn tới nơi rồi, nó chạy khắp toàn thân sau đó tập chung vào nửa người dưới, không ngừng kích thích hắn, Du Tiểu Mặc rốt cục không nhịn được mà kêu lên một tiếng, tiết ra chăn bông lần thứ hai.Tứ chi vốn còn cố chịu đựng chống đỡ, nhưng sau khi hắn phát tiết xong, cả người đều mềm nhũn, nằm lỳ trên giường thở hổn hển, phải nhờ vào cánh tay cường tráng của nam nhân đang giữ lấy eo thì Du Tiểu Mặc mới không gục hẳn xuống giường.Du Tiểu Mặc mới phát tiết xong, phía dưới cũng co lại thật chặt, từng đợt khoái cảm mãnh liệt lập tức truyền đến từ nơi đang tiếp xúc chặt chẽ của hai người, Lăng Tiêu đã nhẫn nhịn một hồi lâu đều không bắn, rốt cục cũng rên lên một tiếng, rồi phóng tất cả tinh hoa vào bên trong Du Tiểu Mặc.Tấm chăn dưới thân hai người đã sớm bị nhuộm ướt bởi mồ hôi và thứ dịch trắng trắng, ướt một mảng lớn.Du Tiểu Mặc gần như không thể nhớ nổi họ đã làm mấy lần, bây giờ hắn chỉ biết mình đang rất mệt mỏi, cũng chẳng còn sức lực mà làm tiếp nữa, không bao lâu đã mơ màng ngủ.Lăng Tiêu bước xuống giường, bế Du Tiểu Mặc đang say ngủ lên, đi đến thùng nước đã sớm chuẩn bị sẵn phía sau bình phong, tuy nước đã lạnh, nhưng không sao, sau khi rửa sạch sẽ thân thể Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu mới ôm hắn trở về giường, đám chăn nệm ướt nhẹp kia đã bị y tiện tay ném xuống đất, cũng không đổi chăn mới, cứ như vậy ôm hắn ngủ.Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, đành phải nằm lỳ trên giường, không nén nổi cơn giận, cứ nhớ tới chuyện ngày hôm qua, tên khốn kia đúng là làm thêm mấy lần thật, nếu sớm biết như vậy thì hắn còn lâu mới đưa linh đan cho y nhé.Cũng may mà hôm nay rảnh rỗi, Du Tiểu Mặc dứt khoát không thèm dậy luôn, nghỉ ngơi một buổi sáng, tinh thần cũng khôi phục được kha khá, hắn mới dùng hai chân vẫn còn hơi mềm đi xuống.Đã hoạt động một vòng trong phòng nhưng vẫn không nhìn thấy Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc chẳng thèm quan tâm nữa, sau khi tinh thần khôi phục hoàn toàn, hắn mới lên lầu luyện đan.Hai ngày trước hắn đã làm một giao dịch với Đường Ngọc Lân, ngoại trừ mỗi hai ngày sẽ đưa linh thảo cấp bốn tới cho hắn ra, thì hắn còn nhờ Đường Ngọc Lân tiện thể tích trữ vài ngày nguyên liệu làm Thiên Linh đan và Thanh Tâm đan, rồi đưa đến cùng lúc luôn, cho nên ngoại trừ điểm số mua linh thảo, thì mỗi lần Du Tiểu Mặc còn trả thêm cho Đường Ngọc Lân tiền công, đây là đã thương lượng xong, vì Đường Ngọc Lân cũng cần điểm, cho nên không từ chối.Nhưng hôm nay Du Tiểu Mặc không luyện đám linh đan này.Hắn nhớ tới Phá Nguyệt đan và Tử Vân đan từng được thấy ở đấu giá hội, hai loại linh đan này, một loại có thể giúp đột phá khỏi Nguyệt cảnh, mà một loại có thể giúp tăng tu vi của tu luyện giả, cũng là một trong những loại linh đan mà mỗi học sinh khu một đều tranh nhau mua.Tuy những người khác cũng có bán, nhưng không sở hữu được quầy hàng ở nơi có lưu lượng người nhiều nhất, mà linh đan của họ cũng không có đảm bảo về chất lượng, cho nên lượng tiêu thụ không cao cho lắm.Vì thế, nếu như ngày nào đó đột nhiên xuất hiện Phá Nguyệt đan và Tử Vân đan được đảm bảo về chất lượng, nhất định sẽ không ít người tranh đoạt, thậm chí có khi còn đắt hàng hơn cả Nguyên Dương đan ấy chứ, nói chung là thị trường của hai loại linh đan này tuyệt đối không thể nào lường được.Du Tiểu Mặc không đi mua linh thảo cho hai loại linh đan này, hắn định dùng linh thảo thượng phẩm có trong không gian, mỗi loại chỉ luyện năm viên, bởi như vậy, cho dù có ai nghi ngờ, cũng không thể ngờ được hắn có một không gian để gieo trồng linh thảo.Độ khó của Phá Nguyệt đan và Tử Vân đan cao hơn Thiên Linh đan nhiều, nhất là Tử Vân đan.Du Tiểu Mặc đọc kĩ đơn thuốc Tử Vân đan, trình tự thành đan có tới ba mươi sáu bước, hơn nữa còn có vài bước phải tiến hành cùng lúc, nếu như khả năng điều khiển sức mạnh linh hồn không vững, căn bản là không thể luyện thành công.Cho nên Tử Vân đan chính là một trong những loại linh đan cấp năm khó luyện nhất.Đại khái cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên vài đan sư không luyện được mới nảy ra ý định ăn bớt nguyên liệt, khiến cho chất lượng linh đan rất kém, mà tu luyện giả lại không muốn bất chấp với tỉ lệ nguy hiểm cao như vậy, cho nên Tử Vân đan và Phá Nguyệt đan không bán được bao nhiêu.Du Tiểu Mặc lấy năm bộ nguyên liệu trong không gian ra, sau khi cả tinh thần và thể lực đều khôi phục lại trạng thái tột cùng, hắn mới bắt đầu luyện đan, vì làm quen một chút với trình tự phức tạp kia, hắn lựa chọn dùng Phá Nguyệt đan để tập luyện trước, trình tự luyện Phá Nguyệt đan chỉ có hai mươi chín bước, mà độ phức tạp cũng không thấp hơn Tử Vân đan là bao.Lăng Tiêu vừa bước chân vào cửa đã phát hiện Du Tiểu Mặc đang luyện đan.Không chỉ có thế, y còn ngửi thấy mùi thuốc bốc ra từ trong lô đỉnh đậm đặc hơn trước rất nhiều, đại khái là độ khó của linh đan lần này khá cao, cho nên một ít sức mạnh linh hồn không khống chế được, mới làm mùi thuốc thất thoát ra khỏi lô đỉnh.Nhíu mày kinh ngạc, Lăng Tiêu dứt khoát nhảy thẳng qua cửa sổ lầu hai để vào phòng, lúc tiếp đất cũng không hề phát ra tiếng động gì, sau đó y liền nhìn thấy Du Tiểu Mặc đang ngồi bên trong, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn thẳng vào lô đỉnh như trước.Nhìn hình dạng của hắn, Lăng Tiêu lập tức nhớ được lúc đầu khi còn ở phái Thiên Tâm, lúc y phát hiện ra sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc đang trong trạng thái khô kiệt, chẳng khác bây giờ là bao, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại.Lăng Tiêu đi đến trước mặt Du Tiểu Mặc, cũng không cắt đứt việc luyện đan của hắn, mà lấy túi trữ vật hắn thường đeo bên hông xuống, tìm được nửa bình linh thủy trong túi, cũng may mà Du Tiểu Mặc bây giờ đã có thói quen mang theo nửa bình linh thủy trong túi trữ vật, bằng không thì y cũng đành phải cứng rắn cắt ngang quá trình luyện đan của hắn rồi.Mở nắp bình ra, Lăng Tiêu lấy một giọt linh thủy rồi bắn thẳng vào đôi môi đang mím chặt kia, linh thủy nhẹ nhàng thấm vào, làm dịu đi bờ môi trắng bệch.Cảm giác được linh thủy đọng trên môi, Du Tiểu Mặc liền chủ động hé miệng, hút giọt linh thủy kia vào, cũng không lâu lắm, sức mạnh linh hồn sắp khô kiệt của hắn bắt đầu tăng lại.Tuy số lượng tăng lên không nhiều nhặn gì, nhưng cũng đủ để cho hắn hoàn thành quá trình luyện đan.Nửa khắc sau, một mùi thơm nức mũi tràn ra khỏi lô đỉnh, rồi một viên linh đan màu đỏ thẫm cũng lập tức bay ra từ bên trong.Du Tiểu Mặc vốn muốn đưa tay túm lấy, nhưng linh đan đã bị một cánh tay vươn ra cướp mất, ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy Lăng Tiêu đang cười như có như không nhìn hắn, bên trong hai ngón tay đang vân vê một thứ, chính là viên Tử Vân đan của hắn, bàn tay mới vươn ra lại rụt về, chột dạ vuốt mũi một cái.“Du Tiểu Mặc, còn nhớ ta đã nói gì với em không?” Lăng Tiêu bình tĩnh hỏi.Đã tới mức chỉ mặt gọi tên hắn rồi nè, hắn lại dám không nhớ tới sao? Tuy câu này nói không đầu không đuôi, nhưng Du Tiểu Mặc càng chột dạ hơn vì hắn biết Lăng Tiêu đang nói đến chuyện gì.“Thì, thì…” Du Tiểu Mặc gãi đầu một cái, ấp úng.Lăng Tiêu không khách khí gõ đầu hắn một cái, sau đó lại xoa xoa hai cái, như thể đầu tiên đánh cho một roi rồi lại tặng cho một viên kẹo vậy đó, khuôn mặt tuấn tú đã cởi mặt nạ ra kia đang mang một nụ cười cực kỳ dịu dàng, dùng giọng nói ấm áp vô cùng hỏi ngược lại: “Thì thì cái gì?”Du Tiểu Mặc ôm đầu, nức nở nhận lỗi: “Xin lỗi mà, em sai rồi!”Lăng Tiêu nâng cằm hắn lên, thổi ra một làn hơi ấm áp: “Sau này mà còn để cho ta phát hiện ra tình trạng này nữa, chúng ta sẽ thử xem ta có thể làm mười lần một đêm hay không.”Trong nháy mắt trí não Du Tiểu Mặc lập tức nhớ ra cái lực bền của người kia, một lần những nửa canh tới một canh giờ, nếu thật sự muốn làm mười lần, chẳng phải là hết cả ngày rồi sao? Tuyệt đối sẽ chết người đó!Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức lắc đầu lia lịa.Lăng Tiêu vuốt ve khuôn mặt hắn, than thở một tiếng: “Thực ra bản thân ta vẫn rất là mong đợi.”Du Tiểu Mặc, “…” Mặt người dạ thú!Vốn Du Tiểu Mặc còn cảm thấy chột dạ lắm, nhưng chỉ trong giây lát đã bị mấy câu này làm cho bùng nổ rồi, đập cho cái tay kia một cái, tiện thể khinh bỉ thêm một lần, giật lấy viên linh đan trong tay y, sau đó mới đem bình ngọc trên mặt đất cầm lên, bên trong đã có sẵn bốn viên, cộng thêm viên này nữa chính là năm viên, còn có một bình Phá Nguyệt đan nữa, vì mười viên linh đan này mà hắn đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu là thời gian và sức lực đó, cũng may mà đã luyện xong xuôi rồi.Lăng Tiêu hỏi: “Em muốn đem hết đám linh đan thượng phẩm này đi bán?”Du Tiểu Mặc vừa thu dọn đồ đạc, vừa trả lời: “Đám linh đan này chắc cũng bán được nhiều điểm lắm, hơn nữa còn không mất tiền nguyên liệu.”Lăng Tiêu hỏi: “Muốn đi bây giờ không?”Du Tiểu Mặc nhìn bầu trời bên ngoài, mặt trời đã sắp xuống núi rồi, liền lắc đầu: “Sáng mai đi cũng được.”Ngày hôm sau, mới sáng sớm hai người đã đi tới điểm tiêu thụ linh đan.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 261: Mặt người dạ thú
Chương 261: Mặt người dạ thú