TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 208: Những vì sao ở thành nam diệp

Tình hình này thường xảy ra mấy lần một ngày ở khu truyền tống, mọi người đã nhìn quá quen rồi, nhưng đối với mấy cái vụ đánh nhau ấy mà, rất nhiều người vẫn có hứng thú dào dạt, thậm chí còn bàn tán rất xôm.

Lăng Tiêu liếc qua rồi không thèm nhìn nữa, kéo Du Tiểu Mặc đi tới chỗ báo danh, ông già kia nói cho họ khá đầy đủ thông tin, khu báo danh tổng cộng có mười khu, đại biểu cho mười truyền tống trận, mà nơi họ phải đến chính là điểm báo danh cuối cùng.

So với chín điểm khác, nơi này khá quạnh quẽ vắng vẻ.

Gần như chẳng có người nào đứng quanh, chỉ có vài tu luyện giả đang khẽ bàn tán.

Nhân viên công tác ở đây là một người thanh niên, hắn đang nhàm chán thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bóng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, sửng sốt một chút rồi vui sướng: “Hai vị công tử muốn báo danh truyền tống trận này à?”

Lăng Tiêu gật gật đầu, “Đúng vậy, không biết lúc nào truyền tống trận này mở ra? Phí tổn của hai người chúng ta là bao nhiêu?”

Người thanh niên kia có vẻ quá mức sung sướng, không chú ý đến việc trả lời câu hỏi của Lăng Tiêu, đứng lên đã hưng phấn phất phất tay với đám người đứng đó: “Dương Đội, lại có hai người đến báo danh.”

Dương Đội chính là người trung niên lên tiếng quát lúc nãy, nghe nói thế, cả thanh niên và đám người kia đều ngơ ngác, sau đó một đám chạy xồng xộc về phía bên này.

“Hai người muốn tới phía bắc?” Dương Đội đi tới, đánh giá họ từ đầu tới chân.

Lăng Tiêu thờ ơ nhìn họ, “Có vấn đề gì không?”

Dương Đội đang muốn lắc đầu, chợt nhớ tới một việc, “Có một vấn đề nhỏ, truyền tống trận tới phía bắc cần tổng cộng mười tám người, nhưng thêm hai người các ngươi thì vẫn còn thiếu một, trước mắt chắc cũng không có ai đến báo danh, các ngươi sẽ phải chia sẻ phí tổn này, nếu không thì truyền tống trận không thể mở được.”

Lăng Tiêu gật đầu nói: “Có thể.”

Nghe vậy, sắc mặt Dương Đội với tốt hơn một chút, hắn rất thích nói chuyện với những người sảng khoái như vậy, Dương Đội quay qua phía đám người kia, dùng giọng điệu không cho phản bác nói: “Theo như nhân số thì mỗi người phải nộp thêm năm ngàn tám trăm tám mươi hai kim tệ, không có dị nghị chứ?”

Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn về phía đám người của thanh niên, mang theo một tia cảnh cáo.

Dương Đội đã nói vậy, nếu họ mà phản đối nữa thì quá là khó ưa rồi.

Lão giả lên tiếng, “Chúng ta đồng ý.”

Người đàn ông mặt đầy râu kia liếc nhìn họ đắc ý, vốn trong chuyện này là họ đuối lí mà, kết quả này nằm trong dự liệu rồi.

Sau khi giải quyết xong mâu thuẫn, Dương Đội kia đi mất, Du Tiểu Mặc đếm hai trăm mười một ngàn kim tệ đưa cho thanh niên báo danh, sau khi nhận tiền, người thanh niên kia đưa cho họ một tấm lệnh bài.

Phí tổn mắc như vậy, bảo sao thanh niên kia không chịu phân chia theo số người, bởi vì nơi họ muốn đi quá xa, cho nên mỗi người phải tốn những mười vạn kim tệ, đối với người bình thường mà nói, cái đó kia là một số tiền không nhỏ, dù họ có tiết kiệm vài năm cũng chẳng đủ.

Vì vậy mà truyền tống trận này đã mở ra năm ngày, nhưng đến bây giờ mới vật vã mãi góp được mười bảy người, dù sao thì bây giờ cũng khá may mắn rồi đó, ngày thường có khi còn chẳng đủ mười người ấy chứ.

Sau khi nộp kim tệ, truyền tống trận cũng không mở ra ngay.

Bởi vì còn phải đợi bố trí nữa, cho nên thời gian mở ra là giờ tỵ sáng ngày mai.

Sau khi biết rõ thời gian chính xác, mọi người tản ra, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cũng rời khỏi khu truyền tống, họ còn có thời gian nguyên một buổi tối.

Lúc này mặt trời đã lặn, bầu trời dần dần bị màn đêm bao phủ.

Hai người tùy ý tìm một tửu lâu gần khu truyền tống để ở, thời điểm lên lầu, Du Tiểu Mặc phát hiện ở cửa tửu lâu lại có người đi vào, trùng hợp thay, đó là người đàn ông đã tranh chấp với thanh niên nọ, mà còn trùng hợp hơn là, căn phòng của ông ta ngay cạnh họ.

Vừa vào phòng, Du Tiểu Mặc đã nhào tới giường lớn, mặc dù hắn đã quen ngồi xe ngựa rồi, nhưng ngồi bao nhiêu ngày như vậy, xương cốt của hắn mỏi nhừ, không bao lâu đã ngủ mất.

Lúc Lăng Tiêu đi vào bên trong đã thấy Du Tiểu Mặc đang ngủ rất say.

Đi đến bên giường rồi ngồi xuống, Lăng Tiêu cởi giày hộ hắn, rồi còn cẩn thận đắp chăn cho kín, hôn nhẹ một cái vào trán Du Tiểu Mặc rồi mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Một lúc lâu sau, Du Tiểu Mặc tỉnh dậy vì đói.

Bụng cứ réo lên xì xào không ngừng, khiến hắn dù buồn ngủ lắm cũng chẳng ngủ tiếp được nữa.

Cột đại tóc lên, Du Tiểu Mặc lướt ra khỏi phòng ngủ như u hồn, cảnh tượng đầu tiên lọt vào tầm mắt hắn là một bàn mỹ vị thơm ngào ngạt, đồ ăn khiến tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều, hai mắt đã tỏa sáng nhào tới, chỉ là chưa sờ được vào chân gà yêu dấu, Du Tiểu Mặc đã bị Lăng Tiêu xách lên.

Lăng Tiêu buồn cười: “Để tiểu nhị mang nước lên, rửa mặt rửa tay rồi hãy ăn.”

Du Tiểu Mặc u oán nhìn y một cái, được rồi, hắn là một bé ngoan biết giữ vệ sinh.

Lúc đi ra lần nữa quả nhiên sạch sẽ hơn rất nhiều, mái tóc ổ gà cũng được chải cho thẳng, lúc này Lăng Tiêu mới đồng ý cho hắn ngồi xuống ăn cơm, thức ăn trên bàn đều là do Lăng Tiêu chọn những món mà Du Tiểu Mặc thích ăn nhất, còn có cả một đĩa chân gà rim rất là thơm, nghe nói là đặc sản của thành Nam Diệp, còn có cả thịt kho tàu, thịt được làm từ thịt yêu thú cấp thấp, vừa ngon vừa mọng nước, cũng là đặc sản.

Du Tiểu Mặc ăn tới mức bụng tròn vo, một nửa số đồ ăn trên bàn đều chui vào bụng hắn.

Lăng Tiêu sáp đến, xấu xa sờ sờ bụng hắn, cười bỉ ổi: “Tiểu Mặc Mặc, bụng em tròn quá, em nói có phải đã mang thai rồi không?”

Du Tiểu Mặc thoáng chốc đã xạm mặt lại, ngay cả y gọi mình là Tiểu Mặc Mặc cũng không phản bác, trực tiếp lấy cùi trỏ hung hăng thụi một cái: “Biến, anh mới mang thai, cả nhà anh đều mang thai, em là nam, mà nam nhân sao có thể mang thai.”

Lăng Tiêu bị hắn chọc cho cười ha ha: “Sao lại không được, chỉ cần muốn, thì sẽ mang thai thôi.”

Du Tiểu Mặc giật mình, “Không phải chớ, đàn ông thật sự có thể mang thai sao?”

Lăng Tiêu lại giở chiêu lập lờ nước đôi, “Đại khái là vậy.”

Du Tiểu Mặc níu tay áo y lại, “Đừng có lừa em, thật sự có thể chứ?”

Lăng Tiêu lười biếng liếc hắn, rồi cười mờ ám: “Em cứ hỏi mãi làm gì, chẳng lẽ em muốn có thật hả? Ừm, xem ra ta phải cố gắng thêm một chút mới được.”

Du Tiểu Mặc lập tức thả tay y ra, mặt đỏ bừng, “Em không thèm.”

Bộ dáng này làm Lăng Tiêu vui muốn chết, không nén được tiếng cười, mãi một lúc sau Du Tiểu Mặc mới phát hiện mình lại bị chơi xỏ, tức giận lườm y một cái, nhưng ở trong mắt người kia, cái liếc mắt này còn mang theo cả sự lẳng lơ quyến rũ, làm Lăng Tiêu vừa nhìn mà máu trong người đã muốn sôi trào.

Lăng Tiêu kéo eo Du Tiểu Mặc lại, ghé vào tai hắn, khẽ nói: “Buổi tối ăn no quá phải không, chúng ta đi tản bộ, tiện thể ngắm sao ở thành Nam Diệp luôn.”

Du Tiểu Mặc sờ sờ bụng, đúng là ăn quá no, liền đồng ý ngay.

Hai người rời khỏi quán rượu, đi tới con đường phồn hoa nhất của thành Nam Diệp, dưới bầu trời đen kịt, đèn đường tỏa sáng như ban ngày, trên trời dần dần hiện lên ánh sao, lóe sáng lóe sáng vô cùng đẹp đẽ.

Đi dưới trời đêm như thế này, đúng là khiến cho tâm trạng của người ta trở nên thanh thản, ánh sao như mộng ảo cũng rất đẹp, khó trách nhiều cặp tình nhân đều tới đây để ngắm sao, một hơi đẹp nhường này, nếu có thể cùng hưởng thụ với người trong lòng, quả là lãng mạn.

Du Tiểu Mặc không ngờ Lăng Tiêu sẽ dẫn mình đi ngắm sao, sự ngạc nhiên không thể che giấu nổi trên khuôn mặt thanh tú.

Lăng Tiêu mỉm cười, không nói gì, chỉ dắt tay hắn đi qua đóng phí vào cửa.

Bầu trời sao ở thành Nam Diệp rất nổi tiếng, hàng năm, không biết bao nhiêu đôi tình nhân nghe danh mà tới, chính vì vậy, thành chủ thành Nam Diệp mới nghĩ ra một cách kiếm tiền chỉ có lời không có lỗ, đó chính là phái mấy người canh giác ở nơi có thể nhìn thấy khoảng trời đẹp nhất, nếu muốn vào thì chỉ cần nộp hai kim tệ một người là được.

So với lệ phí vào thành thì hai kim tệ chẳng đáng là bao, cái giá tiền này cũng nằm trong phạm vi mà mọi người có thể chấp nhận.

Huống chi, cho dù giá cả cao tới đâu, cảnh đẹp nơi này vẫn khiến những cặp tình nhân ùn ùn kéo tới thôi.

Du Tiểu Mặc đang muốn đóng tiền, đã thấy Lăng Tiêu đưa cho thủ vệ bốn kim tệ, không khỏi kinh ngạc, từ khi nào mà tên này có tiền thế? Hắn vẫn cho rằng Lăng Tiêu là một kẻ nghèo rớt ấy chứ.

Sườn núi là địa điểm ngắm sao nổi tiếng nhất của thành Nam Diệp, lúc hai người đi tới, một số chỗ khuất đã có vài đôi tình nhân đứng đó, nhưng ngoại trừ tình nhân, cũng có người tới đây một mình, mục đích của họ đơn giản là chỉ ngắm sao thôi.

Hai người nằm xuống một nơi khá khuất trên đồng đỏ, Lăng Tiêu nghiêng người nhìn về thiếu niên bên cạnh, một tay chống đầu, cười nói: “Sao nào, Tiểu Mặc Mặc.”

Lúc này Du Tiểu Mặc mới chú ý tới xưng hô của y, nhưng mà… Hắn chẳng muốn tranh cãi, bởi vì hắn biết dù mình có phản đối thế nào, chắc chắn y cũng không thèm nghe đâu, cuối cùng vẫn chỉ làm theo ý mình thôi, cho nên tốt nhất là không nên lãng phí thời gian làm gì.

Ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao sáng, sáng đến mức có thể cảm giác được những vì sao này ở ngay trước mặt họ, hắn gật gật đầu, thỏa mãn nói: “Rất đẹp, đây là lần đầu tiên tới thế giới này em được ngắm bầu trời đêm đẹp như vậy.”

Tuy nghe câu này thật không có vấn đề gì, nhưng Lăng Tiêu lại cảm thấy có chút kì lạ.

Cái gì gọi là lần đầu tiên tới thế giới này? Nhưng y không hỏi, chỉ nghiêng sang hôn hắn một cái.

Du Tiểu Mặc hoảng sợ, vội vàng nhìn bốn phía, sau khi xác định không ai phát hiện mởi thở phào một tiếng, lúc đang muốn chỉ trích y, lại thấy đôi mắt tràn ngập nụ cười kia, hơi động tâm, đưa tay sờ lên mặt y, tò mò nói: “Lăng Tiêu, bao giờ anh mới trở lại dáng vẻ lúc đầu?”

Du Tiểu Mặc nhớ rằng cho tới giờ hắn vẫn chưa được thấy khuôn mặt thật của Lăng Tiêu, trong lòng rất thắc mắc.