TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 10: Phát hiện ở dược viên

Phương Thần Nhạc dẫn hắn đến dược viên, thuận tiện dặn dò đệ tử trông coi, sau đó mới rời khỏi.

Biết được Du Tiểu Mặc là do đại sư huynh dẫn tới, đệ tử trông coi dược viên cũng không làm khó hắn, chỉ thuận miệng nói mấy việc cần chú ý, rồi mới để hắn đi vào.

Dược viên cấp một rất lớn, chủ yếu là bởi vì nhu cầu cần số lượng rất nhiều mà còn rất dễ trồng.

Du Tiểu Mặc vừa bước vào đã nhìn thấy một mảnh linh thảo thật lớn đang chập chờn đón gió.

Linh thảo quen thuộc nhất là mấy cây điệt đả thảo đã từng nhìn thấy trong sách, lá và thân đều có màu xanh, hoa có màu tím, loại linh thảo này rất hữu hiệu với việc trị liệu ngoại thương, nhưng mà thường thì đan sư thường không dùng đến nó để luyện linh đan trị ngoại thương.

Đối với tu luyện giả mà nói, ngoại thương đều là mấy vết trầy xước nho nhỏ, cho nên bọn họ rất ít khi phải dùng tới linh đan trị ngoại thương. Nhưng nữ tu luyện giả thì không nghĩ thế, dù sao thì thích đẹp cũng là bản tính của phụ nữ mà.

Hai bên điệt đả thảo là đông lăng thảo và tĩnh thần hoa, hai loại linh dược này được dùng để luyện chế những loại linh đan thường xuyên dùng đến, cho nên số lượng trồng khá lớn.

Du Tiểu Mặc ngồi xổm bên đám tĩnh thần hoa dò xét cẩn thận, không biết có phải do hắn tưởng tượng hay không. Hắn cảm giác, đóa tĩnh thần hoa bên tay trái dường như không có tinh thần lắm, còn đóa tĩnh thần hoa bên tay phải lại tràn đầy sức sống, bên ngoài cành lá còn giống như đọng một lớp sương trắng mờ mờ, không biết là thứ gì.

Lại nhìn mấy đóa tĩnh thần hoa xung quanh, tất cả đều không phát triển tốt được như nó. Quan trọng nhất là, bên ngoài cành lá đều không thấy đọng lớp sương trắng kia, Du Tiểu Mặc không hiểu vì sao.

Bởi vì không xác định mình có hoa mắt hay không, Du Tiểu Mặc liền chuyển sang chỗ khác.

Không ngờ rằng đám đông lăng thảo gần chỗ hắn đang đứng cũng có năm cây linh thảo phát triển thành trạng thái như vậy, không ngoại lệ, mấy cây này đều đọng một lớp sương trắng trên cành lá, tất cả đều tràn đầy sức sống.

Chỉ tiếc nhận thức về linh thảo của Du Tiểu Mặc không sâu, cho nên hắn không biết được đã có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hắn không ngốc, mơ hồ đoán được mấy cây linh thảo kia hẳn là mấy cây sinh trưởng tốt nhất trong vườn.

Sau đó, Du Tiểu Mặc liền ném chuyện này ra sau đầu.

Đại sư huynh cho bọn hắn một tiếng sau phải tập hợp, chỉ là vì Du Tiểu Mặc quá chăm chú quan sát đám linh thảo trong dược viên, rốt cục đã quên mất chuyện này.

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện đại sư huynh đang mỉm cười đứng sau lưng mình.

Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thoáng màu trời mới phát hiện đã trễ, vội vàng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi đại sư huynh, đệ quên không để ý thời gian.”

Phương Thần Nhạc không trách hắn, ngược lại còn vừa cười vừa nói: “Khó mà gặp được một tiểu sư đệ nghiêm túc như thế này, đại sư huynh rất vui mừng, may mà lần này chỉ là bài học cơ bản, nội dung cũng không nhiều, ta sẽ giảng lại cho đệ một lần là được, chỉ cần nhớ lần sau đừng có đến muộn nữa.”

Du Tiểu Mặc có chút ngại ngùng, đành phải quy củ trả lời: “Cám ơn đại sư huynh.”

Hai người trở lại Linh Thảo Đường, quả nhiên, Phương Thần Nhạc giảng lại bài cho một mình hắn. Bài trước nói về linh thảo, còn lần này thì khác, giảng giải cụ thể về nghề nghiệp đan sư.

Tại đại lục Long Tường, cho dù đan sư cùng tu luyện giả mặc dù chỉ chiếm tỉ lệ 1/100, nhưng cũng phải nói tới việc nhân khẩu ở đại lục này vốn vượt qua ngàn tỷ người, cho nên số lượng đan sư cũng không hề ít, trên thực tế, chân chính ít phải là đan sư cao cấp.

Con đường từ đan sư trung cấp tới đan sư cao cấp có một bức tường lớn mà không phải đan sư nào cũng có thể vượt qua.

Việc này có liên quan rất lớn tới tư chất của đan sư đó, cấc bậc của linh hồn sẽ quyết định con đường sau này của bạn, nhưng linh hồn có đẳng cấp càng cao, tỉ lệ xuất hiện cũng càng thấp, ví dụ như mấy sư huynh đệ cùng vào phái Thiên Tâm với Du Tiểu Mặc, bọn họ đều là người cùng một địa phương, nhưng trong mười người, chỉ một mình Giang Lưu có được linh hồn màu lam.

Có điều tư chất kém cũng không nghĩa là sau này sẽ không có đường ra.

Bởi vì cái gọi là nghề nghiệp cũng có nhiều chuyên ngành, từng lĩnh vực chắc chắn sẽ có người sở trường, mặc dù là đan sư cấp thấp, cũng không thể nói là không có thành tựu.

“Đại sư huynh, đan sư cấp thấp chỉ có luyện được đan dược đơn giản, nhưng mà cũng có rất nhiều đan sư cấp thấp khác có thể luyện ra, đâu phải là vật quý hiếm gì, như vậy sao có thể làm nên thành tựu gì?” Du Tiểu Mặc không hiểu lắm.

Trong mắt Phương Thần Nhạc hiện lên vài tia vui vẻ, giống như không ngạc nhiên lắm: “Tiểu sư đệ cũng biết, vì cái gì mỗi một món đồ đều chia ra tốt xấu?”

Du Tiểu Mặc suy nghĩ kĩ, ánh mắt lập tức sáng lên: “Phải chăng linh đan cũng có vấn đề liên quan đến chất lượng?”

Phương Thần Nhạc hài lòng gật đầu, khen ngợi hắn là bởi vì mình trước kia cũng đã hỏi qua những sư đệ khác, nhưng phản ứng của bọn họ đều không nhanh như Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc cúi xuống, lỗ tai hơi đỏ, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

Hắn cũng không dám nói việc mình là một người hiện đại, cho nên mới mẫn cảm với vấn đề này, bởi vì chất lượng sản phẩm ở hiện đại là một vấn đề rất lớn, không ít người lo lắng mua phải hàng giả còn nghiên cứu kỹ, ví dụ như chính hắn!

“Chất lượng linh đan tốt hay xấu quyết định bởi linh thảo dùng trong lúc luyện đan, nếu như bụi linh thảo này lúc trồng không phát triển tốt, như vậy linh đan luyện ra từ nó cũng sẽ kém nhiều, cho nên linh đan cũng chia làm ba cấp bậc, theo thứ tự là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, trong đó linh đan thượng phẩm là loại tốt nhất.

“Thì ra là thế.” Du Tiểu Mặc cảm giác có thứ gì đó bất ngờ hiện lên trong đầu mình, nhưng khi hắn muốn nắm bắt thì ý nghĩ này lại biến mất. Trực giác nói cho hắn biết đó là một chuyện rất quan trọng, nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, cho tới khi tiết học chấm dứt, hắn về tới phòng mới đột nhiên “A” một tiếng.

“Chẳng lẽ là mấy thứ thấy buổi sáng?”