TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Scream Queens
Chương 4: Alcohol & Hairspray 1

Khiết Đường có thể ngửi thấy mùi của ả ta từ cách đó một khoảng sân. Khi cô nghe thấy giọng ả nói, cô bỗng cảm thấy cả thân mình đều ngứa ngáy. Khi cô nghe thấy tiếng ả cười, cô chỉ muốn nôn ra cho hết sự ghê tởm đang trào dâng trong lòng mình. Cô dừng bước chân lại, rút gương ra để kiểm tra mái tóc và gương mặt của mình lần cuối. Thận trọng giống như một chiến binh đang kiểm tra khí giới trước khi ra trận vậy. Khi cô liếc nhìn sang Diễm Hằng, cô ra hiệu cho cô ả đeo cái kính đen lên để che đi đôi mắt lờ đờ của mình. Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, cả hai hiên ngang bước ra sân và tiến lại gần nhóm người đang tụ tập ở đó. Luôn là người mở mồm trước, Khiết Đường hờ hững chào hỏi:

- Chào buổi sáng, con khốn.

Chẳng tỏ vẻ gì bất ngờ, Quế Chi quay người lại và đáp lời:

- Chào buổi sáng, con quỷ cái.

Giọng điệu của cô nàng mới ngọt ngào làm sao. Tưởng như cô ta sắp giang rộng vòng tay ra và ôm hôn Khiết Đường vậy. Chỉ mới thử tưởng tượng ra cảnh ấy thôi là Diễm Hằng đã muốn ói đến nơi rồi. Cô ta vội chạy ra một góc sân và nôn ọe ra hết đống chất cồn trong bụng mình. Quế Chi cũng chẳng bận tâm gì đến con ả đó, cô ta vẫn muốn tập trung vào cuộc nói chuyện thân ái với Khiết Đường hơn.

- Sao bồ đến muộn thế? Mọi việc ở đây sắp xong hết rồi.

Quế Chi làm ra vẻ như giận dỗi, rồi hướng ánh mắt ra phía sau để tìm kiếm sự ủng hộ từ bạn bè mình. Khiết Đường nhận ra điều đó và nhanh chóng ra đòn tấn công phủ đầu phe địch.

- Nhanh nhẹn gớm nhỉ. Mà cũng phải thôi, dù gì bồ cũng có mấy đứa bạn kia giúp đỡ mà. Chúng đâu rồi nhỉ? Cái con ngu phản bội và cái thằng bóng đó?

Với cái giọng sang sảng đó, Khiết Đường làm ra vẻ như đang tìm kiếm xung quanh, rồi bất ngờ dừng lại và thốt lên:

- Hai bồ đây rồi! Trúc Đào và Vĩ Diệp! Vậy mà nãy giờ tui chẳng thấy hai bồ đâu cả!

Vĩ Diệp chẳng thèm ngó mắt đến con ả đó một giây nào cả. Mấy lời khiêu khích của bọn chúng đã làm cậu phát chán rồi. Trong lúc cậu ta lạnh nhạt không chào hỏi gì cô ả, Trúc Đào đã nhanh nhảu la toáng lên:

- Khiếp thế! Mắt bồ lại bị quáng rồi đúng không? Tui không còn chơi với bồ nữa thì cũng chẳng đứa nào chịu nhắc nhở bồ! Tui đã nói rồi: bồ nên dừng uống mấy cái thứ thuốc lang băm đó đi! Cái bệnh đó là kinh niên rồi, không chữa được đâu. Dù sao cũng chỉ ngứa ngáy một chút thôi. Khi cởi đồ ra thì hơi mất thẩm mỹ một chút. Nhưng như thế còn đỡ hơn bị mắc mấy cái triệu chứng phụ như mắt mũi kèm nhèm như thế này!

- Bồ đang nói huyên thuyên cái quái gì đó?!

- Ấy! Đừng có nổi nóng mà buột miệng nói tên bệnh của bồ ra. Như thế sẽ càng tệ hơn đấy!

Trông vẻ mặt của Trúc Đào thật thà đến độ Quế Chi cũng phải bật cười trước lời tố cáo của cô ta. Khiết Đường chỉ biết nghiến răng rồi quay lưng bỏ đi.

Mọi người trong sân nhanh chóng chia ra làm hai phe. Chẳng bên nào thèm nói chuyện với bên kia, bọn họ cứ lặng lẽ mà làm theo những gì được giao phó. Bầu không khí nặng nề này giống như một thứ đã được mặc định từ rất lâu rồi. Không ai rõ sự thù địch giữa Quế Chi và Khiết Đường đã bắt đầu từ khi nào, nhưng ai cũng tự giác mà nhận ra điều đó. Nó bắt đầu từ lúc Quế Chi gia nhập hội đồng học sinh, hay là từ trước đó? Có lẽ, sự thù địch cũng giống như tình yêu vậy, nó đến một cách bất ngờ, chẳng rõ nguyên nhân và cũng chẳng ai nhớ được dấu hiệu đầu tiên cả.

XXX

- Tui có nghe lời đồn rằng họ đã từng cùng thích một anh chàng hay gì đó. Không biết đó có phải là sự thật không nữa.

Thiên Kiệt vừa nhấm nháp miếng bánh mì vừa nói bâng quơ với mấy đứa học sinh mới khác. Từ vị trí đang ngồi của chúng, cả cái sân trường nhộn nhịp kia đều nằm gọn trong tầm mắt. Mấy đứa đầu đàn thì hay tranh cãi vặt vãnh, mấy kẻ ngoài cuộc thì thờ ơ với mọi việc, mấy đứa thuộc phe cánh thì dè bỉu lẫn nhau, và những kẻ cô độc thì lẻ loi sợ hãi. Nó giống hệt như khung cảnh thường ngày ở mọi ngôi trường cũ của bọn họ. Mọi sự hứng thú về một ngôi trường mới đang dần tan biến. Mà có ai trong bọn chúng hào hứng đến đây vì một môi trường học mới không nào? Thiên Kiệt có vẻ rất thích chõ mũi vào những chuyện bí mật được đồn đại ở đây. Vân Yên cảm thấy rất ác cảm với cậu ta. Mọi lời cậu ta nói đều khiến cô muốn phản bác lại.

- Bồ nói nghe như thứ duy nhất trên đời có thể khiến bọn con gái trở mặt với nhau chính là con trai vậy. Họ là con ong chúa của hai bầy đàn khác nhau. Chỉ sự thật đó cũng đủ để khiến họ kèn cựa nhau suốt ngày rồi.

Nhưng điều đang diễn ra ở đây chỉ đơn giản là sự thù ghét sao?

XXX

Khiết Đường không chỉ căm ghét Quế Chi theo thói thường. Cô phải thú nhận một điều rằng, cô sợ ả, cô ghen tỵ với ả, cô khinh bỉ ả. Mọi thứ cảm xúc hỗn tạp hợp lại để tạo thành công thức cho sự hận thù, và đó là điều mà cô dành cho ả. Cô phải nhanh chóng xóa sổ cô ả cùng với mấy đứa đồng bọn kia. Muốn làm được điều đó, cô cũng phải lôi kéo được đồng bọn cho mình. Trúc Đào đã phản bội cô. Diễm Hằng là một đứa rách việc. Chỉ còn Vĩnh Lộc mà thôi… Cô đảo mắt nhìn xung quanh, và sửng sốt thốt lên trong đầu: Con khốn đó cũng đang muốn chống đối cô sao?! Khiết Đường trợn mắt khi nhìn thấy Tuấn Anh và Vĩnh Lộc đang ở cạnh nhau.

- Cậu ta đang làm gì ở đây vậy? Tui nhớ rằng mình đâu có gọi cậu ta hỗ trợ!

Vĩnh Lộc đỏ mặt nhìn cô ả. Trong khi cô còn đang phân vân chọn lựa giữa sự giận dữ và sự an phận thì bạn trai cô đã lạnh lùng đáp:

- Tui tưởng đây là hoạt động chung của học sinh mà. Tất cả đều được chào đón chứ?

- Tui đang nói chuyện với bồ à? Dù tui không nói với bồ, nhưng bồ không nghe điều tui vừa nói ban nãy sao? Tui không gọi bồ đến! Và điều đó đồng nghĩa với việc: bồ không được chào đón ở đây!

Tuấn Anh ngậm chặt quai hàm của mình lại. Cậu ta nhìn sang Vĩnh Lộc, trông chờ vào phản ứng tiếp theo của cô ấy. Vĩnh Lộc biết cậu ta muốn gì, và cô cũng biết đó là điều mình nên làm từ rất lâu rồi. Nhưng một lần nữa, cô lại làm cả cậu ta lẫn chính mình phải thất vọng. Trở mặt với một người bạn là điều rất khó khăn, nhất là khi cô còn mang cả sự kính sợ dành cho cô ta nữa. Khiết Đường giống như là cánh chim đầu đàn của cô, là con kiến chúa, là kẻ mà khi cô rời bỏ, cô sẽ chẳng còn lại gì ngoài sự lạc lõng trơ trọi. Cô ấy không biết mình có đủ sức để tồn tại một mình hay không. Là cô cần có ả, hay là do ả đã khiến cô có suy nghĩ như thế? Vĩnh Lộc im lặng cúi đầu… Khi cô ngẩng đầu lên, cô sẽ nhìn Khiết Đường hay là Tuấn Anh đây? Một sự chọn lựa chẳng lấy gì làm thoải mái.

Tuấn Anh chẳng muốn ép cô ấy lâm vào tình cảnh khó xử. Cậu ta quay lại thách thức Khiết Đường.

- Vậy nếu như bồ đã không chào đón, tui sẽ sang phe kia vậy. Hãy nhớ đấy, sau này đừng có mà hối hận. Chính bồ đã tự chuốc lấy thôi!

Nói xong, Tuấn Anh lặng lẽ lê bước sang phía bên kia sân, nơi nhóm người của Quế Chi đang tụ tập. Cậu ta đã nói gì với cô nhỉ? Vĩnh Lộc ngẩn ngơ nhìn theo cái bóng của cậu ta. Cậu ta đã nói rằng cô là lí do duy nhất đang giữ cậu ta ở lại cơ mà. Chẳng lẽ cô đã không còn đủ sức để làm thế nữa sao? Vĩnh Lộc muốn chạy theo cậu ta nhưng Khiết Đường đã vội nắm lấy cổ tay cô mà chất vấn.

- Cả bồ nữa sao? Cả bồ cũng muốn bỏ rơi tui sao?

- Bồ cần gì ở tui chứ? Có cả tá kẻ khác ở đây sẽ sẵn sàng theo đuôi bồ cơ mà!

Gương mặt của Khiết Đường bỗng trở nên vô cùng khó coi vì những nếp nhăn trên cơ mặt. Cô ta càng bấu chặt vào tay Vĩnh Lộc hơn nữa.

- Bồ nghĩ ở đây tui chỉ cần một đám tay sai thôi sao? Chẳng ai có thể thay thế được bồ cả! Bồ có sự trung thành, bồ có sự tử tế, bồ là người nghiêm khắc nhắc nhở tui mỗi khi tui sai trái, bồ là người vị tha luôn luôn bỏ qua những lỗi lầm mà tui gây ra cho bồ… Tui không thể mất bồ! Bồ là tất cả những gì mà tui cần ở một người bạn!

Và bạn bè đôi khi cũng bao gồm cả sự cạnh tranh nữa. Khiết Đường không muốn mạo hiểm mà đánh mất Vĩnh Lộc. Vĩnh Lộc là một trong số những cô gái nổi trội và được yêu mến ở trường. Ai mà biết được một khi cô ta thoát khỏi sự kiểm soát của cô, cô ta có thể sẽ làm nên chuyện gì chứ? Có thể cô ta sẽ chạy sang phe của Quế Chi, hay tệ hơn nữa, cô ta sẽ trở thành một con ong chúa khác. Giữ cô ta bên cạnh không chỉ có thể khiến Khiết Đường an tâm hơn. Mặt khác, như thế còn giúp cô tranh thủ được đám bạn bè và người hâm mộ của ả. Chẳng phải Chấn Hà đang phải lòng ả ta hay sao? Khiết Đường hạ quyết tâm không để mất một người quan trọng như vậy khỏi đội của mình.

XXX

- Trường cũ của mấy bồ như thế nào hả? Khi đến đây, mấy bồ sẽ nhớ họ chứ? Những người bạn học ở đó ấy?

Uyên Thư bất chợt cất tiếng hỏi, nhưng chẳng ai hiểu cô nàng đang muốn hỏi ai. Chẳng đứa nào chịu là người đầu tiên lên tiếng trả lời cả. Bọn chúng lại im lặng và ngấu nghiến bữa trưa của mình. Nhưng Uyên Thư có vẻ như chẳng bị ảnh hưởng gì bởi cơn đói. Cô ấy nhìn cái hộp cơm lạnh tanh trên đùi mình, thầm thở dài và tự hỏi: Giữa món cơm này và cái trường cũ của cô, cái nào đáng chán hơn? Không phải là cô chán học hay các hoạt động ngoại khóa. Ngược lại, cô rất thích ấy chứ. Cô có thể ngồi im suốt tiết để nghe họ giảng về đủ thứ cao siêu mà cô chẳng hiểu tí gì. Cô có thể đứng hàng giờ để theo dõi mấy buổi biểu diễn văn nghệ của trường. Cô có thể có mặt ở đó vào mọi thời điểm, trong mọi hoạt động họ yêu cầu. Nhưng có vẻ như chẳng ai nhận ra điều đó cả. Không phải là do ngôi trường của cô chán, mà có lẽ thứ tẻ nhạt nhất trên đời này, chính là cô đây. Uyên Thư thầm liếc nhìn những người đang ngồi quanh cô. Cô có thể gọi họ là bạn không? Như thế có là quá sớm không nhỉ? Chắc bọn họ cũng đang phát ngấy cô rồi. Chẳng ai trả lời câu hỏi của cô cả. Họ không nghe thấy lời cô nói, họ không nhận ra sự hiện diện của cô.

- Sao bồ không ăn gì thế? Bồ ốm à?

Vân Yên vừa quay sang hỏi cô. Điều đó khiến Uyên Thư bẽn lẽn cười. Và điều đó càng khiến cô cảm thấy mình nhạt nhẽo hơn bao giờ hết. Trông cô giống một kẻ ốm lắm sao? Mọi thứ mà cô có thể nhận được từ người khác chỉ là sự thương hại thôi sao? Cô muốn một khởi đầu mới, dù cho cô chưa bao giờ đủ tự tin để thú nhận điều đó. Cô thực sự rất muốn là một con người khác. Uyên Thư nhoẻn miệng cười và lắc đầu.

- Không, chỉ là tui cảm thấy phấn khích quá thôi. Không biết chiều nay họ sẽ bày trò gì nữa đây!

Vân Yên quan sát cái cách mà Uyên Thư đang giả vờ háo hức nhìn ngó xuống sân trường, mặc dù trong lòng cô hơi chán nản, nhưng cô ấy cũng chỉ mỉm cười ý nhị rồi cũng gật đầu hùa theo. Tại sao mọi người cứ phải giả vờ rằng mình là một người khác nhỉ? Cố tỏ ra vui vẻ, cố tỏ ra hạnh phúc. Những nụ cười và một cái miệng liến thoắng không khiến bạn trở thành một người hài hước. Một mái tóc, một cái váy, hay thậm chí là mấy lời chửi thề thì không khiến bạn trở nên ngầu hơn được. Mọi người đều thích chứng tỏ mình với thế giới, nhưng chẳng ai muốn người khác nhìn thấy con người thật của họ cả. Tất cả những gì cô đang nhìn thấy ở đây chỉ là một đống những cái vỏ được tô vẽ mà họ muốn cô nhìn thấy mà thôi. Cô chẳng phải một đứa ngốc để họ dễ dàng lừa phỉnh như thế. Vân Yên rất tự tin vào cái đầu của mình. Cô nhìn hết một vòng mấy gương mặt quanh mình, chỉ thoáng qua thôi là đã đủ nhìn thấu hết con người thật sự của họ. Dù cho mọi người đều thường cố gắng chứng tỏ mình, nhưng đâu phải ai cũng có thể là kẻ thống trị. Đó là một thứ tố chất nằm sâu bên trong con người. Vỏ ngoài hay miệng lưỡi đều chẳng có ý nghĩa gì cả.

XXX

Gần đây trong trường đang nổi lên một lời đồn đại kì lạ xung quanh Quế Chi. Trong thời gian ngắn, cô ta từ một nữ sinh chẳng có gì nổi trội, bỗng nhiên lại lột xác và trở thành một vị nữ hoàng mới của nơi này. Sự lột xác ở đây không có nghĩa là về mặt ngoại hình, bởi vì thực tế thì trông cô ta cũng chẳng có thay đổi gì nhiều, ngoài trừ cái nụ cười lạnh lẽo hiện tại. Có điều gì đó đã xảy ra với Quế Chi, và nó khiến cuộc sống của cô ta thay đổi một cách ngoạn mục. Một trong những lời đồn đại hoang đường nhất mà ta có thể nghe được, họ nói rằng Quế Chi đã kí một khế ước với quỷ và chấp nhận đánh đổi linh hồn của mình để có được quyền lực mà cô ta muốn. Vĩ Diệp chẳng xem mấy lời đồn đó ra gì, nhưng sự thật thì đúng là có rất nhiều kẻ trong trường đang vừa tôn sùng vừa sợ hãi cô ấy. Một vị thánh và một con quỷ, sự khác biệt thực tế cũng chỉ là ở tên gọi mà thôi.

- Gã bạn trai của Vĩnh Lộc vừa mới mò sang bên chúng ta. Bồ nghĩ đó là chuyện xấu hay tốt? Có phải bọn chúng đang giở trò gì không?

Vĩ Diệp vừa hỏi vừa quan sát thái độ của Quế Chi. Thật kì quặc, thông thường thì cô ấy mới là người cần đến sự góp ý của cậu. Tình thế đảo ngược hiện nay càng khiến cậu ta thêm phần nghĩ ngợi… Bây giờ thì cậu cũng có đôi chút e sợ cô ấy rồi chăng?

- Đừng lo lắng. Cậu ta không phải loại người sẽ để mấy con ả đó dắt mũi đâu. Cậu ta sẽ chỉ làm những việc mình muốn và có lợi cho chính cậu ta mà thôi.

Quế Chi trấn an cậu bạn. Mỉm cười chào đón Tuấn Anh gia nhập vào phe của mình, nhưng không tỏ vẻ gì đặc biệt chú ý đến cậu ta. Dù sao thì cậu ta có theo phe ai cũng chẳng thể thay đổi cục diện đã định này nữa. Cô ta đưa mắt về phía bên kia, mọi người đều nghĩ rằng cô đang quan sát Khiết Đường. Nhưng thực tế thì cô đang nhắm vào một con mồi khác.

- Hình như chúng ta còn thiếu vài thứ. Có lẽ khi bọn họ chuyển đồ từ trong kho ra đã bỏ sót một cái thùng nào đó rồi. Chắc tui phải đến kho một chuyến thôi.

Vĩ Diệp đang cố nói với cô bằng một vẻ mặt rất thản nhiên. Nhưng Quế Chi có thể nhìn thấu được chuyện gì đang xảy ra ở đây. Cô không muốn bộc lộ cảm xúc thật của mình vào lúc này, nên cũng trưng ra một bộ mặt bình thản mà đáp.

- Thật ư?

Sao cô ấy lại hỏi như thế nhỉ? Vĩ Diệp cảm thấy hơi chột dạ. Cô ấy nghi ngờ gì sao? Cậu cố nhìn vào mắt cô ta và tìm kiếm điều gì đó, nhưng khốn thay ngay cả đôi mắt đó với cậu bây giờ cũng đã là một nơi vô cùng xa lạ. Quế Chi cười khẽ rồi nói:

- Đi nhanh lên nhé. Ở đây còn nhiều việc lắm đấy.

Khi Vĩ Diệp vừa định bước đi thì Trúc Đào đã túm lấy tay cậu ta và đòi đi theo. Vĩ Diệp không hiểu sao dạo này cô ả lại cứ hay bám dính lấy cậu như vậy. Thật là phiền phức, cô ta cư xử cứ như họ là bạn bè thân thiết lắm vậy. Chỉ mấy tháng trước, cô ta cũng cư xử hệt thế này với Khiết Đường. Nhưng giờ đây, sau khi đâm lén sau lưng cô bạn của mình, cô ta vẫn có thể vui vẻ mà gọi người khác một tiếng “bạn” sao? Ai mà dám làm bạn với cô ta nữa chứ?

- Tui nghĩ mình đủ sức bê cái thùng đó đến đây. Tui không cần bồ giúp. Vả lại, phải có ai đó ở lại cùng Quế Chi chứ.

Trúc Đào lộ ra một chút thất vọng nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt nghi ngờ.

- Hừm, tui thấy lạ lắm. Hình như bồ…

- Thôi! Tui phải đi đây!

Ai nói cô ta là con ngốc cơ chứ? Ranh như quỷ thì có. Vĩ Diệp vội vàng bỏ đi trước khi cô ta lại tọc mạch thêm chuyện gì khác. Trúc Đào bị bỏ lại nhưng cũng chẳng lấy làm buồn lòng. Cô ấy nhìn theo cậu ta và nhủ thầm, sẽ có lúc cậu ấy cần cô ở bên cạnh và giúp đỡ mà thôi. Thời điểm đó sắp đến rồi…

Diễn biến vừa rồi không lọt khỏi mắt của Tùng Lâm. Cậu ta cứ nhìn chằm chằm về phía Trúc Đào và Vĩ Diệp, sự mất tập trung đó khiến người làm việc bên cạnh cậu ta lúc đó là Tuấn Anh cũng phải nhận ra. Tuấn Anh nhìn theo hướng tầm mắt của cậu ta, nghĩ ngợi một chút rồi buột miệng:

- Bồ thích loại con gái như thế sao? Trông chẳng hợp gì với bồ cả.

Vì câu nói đùa đó, Tùng Lâm tự nhìn lại bản thân mình. Nó có gì không ổn nhỉ? Tại sao cậu lại không phải là người được chọn?

- Tui biết ánh mắt đó là gì. Bồ đang nhìn người mà bồ nghĩ đó là tất cả lẽ sống của mình, là lí do để bồ thức dậy và đến đây mỗi ngày. Chỉ là, đôi khi thứ chúng ta nhìn thấy lại đang đánh lừa chúng ta đấy thôi.

Tuấn Anh tự nói với chính mình và rồi nhìn về phía Vĩnh Lộc. Cô ấy vẫn như một cái bóng đang lặng lẽ bước bên cạnh Khiết Đường. Trong khi đó, Tùng Lâm đã bỏ đi khỏi vị trí của mình mà chẳng thèm nói gì với ai.

Quế Chi không phiền lòng vì chuyện đó. Cô biết tính tình cậu ta là thế. Thô lỗ và không kiểm soát được. Nhưng cũng chẳng sao cả, dù gì thì cô cũng đang nắm giữ một lợi thế khiến cậu ta phải làm theo những gì mà cô muốn. Việc dẫn dắt cái đám người này thật ra chẳng khó khăn như cô tưởng. Cô nhìn lên những dãy lầu phía trên cao… Điều khó khăn thực sự lại nằm ở chỗ khác cơ.

Cậu ta đang làm gì ở đây? Lẽ ra cậu ta phải về nhà rồi chứ? Cậu ta đâu có tình nguyện ở lại trường vì hoạt động này! Đã có chuyện gì bất thường xảy ra rồi sao? Quế Chi không biết mình có nên lên trên đó để nói chuyện với cậu ta hay không. Minh Hải là một người sống rất nội tâm, và cậu ta rất khó hiểu. Có thể cậu ta chỉ hứng chí mà lên trên đó mà thôi. Chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, cô ấy tự trấn an mình. Quế Chi ngước lên một lần nữa, Minh Hải đã biến mất rồi. Dù cho cô có cố tìm cậu ta, nhưng chắc cậu ta cũng đã trốn mất rồi. Cũng như những người khác, hẳn cậu cũng giận và ghét cô lắm… Thế thì sao nào? Chuyện đã chẳng thay đổi được nữa rồi. Sao cô phải quan tâm chứ?