Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm Tô Yên ở tại chỗ run rẩy, căn bản không động đậy. Mà những con mối đó tựa hồ đã nhận ra nàng, rậm rạp hướng đến phía nàng. Tô Yên nhắm mắt lại. Phía sau, nghe được âm thanh Hoa Khuynh "Đang nhìn cái gì?" Vừa hắn nói, hắn đã chạy tới trước mặt Tô Yên. Lúc này mới phát hiện nàng đang sợ hãi phát run. Tô Yên cơ hồ là dùng hết toàn bộ sức lực xoay người, lập tức liền ôm chặt lấy hắn. Chôn ở trong lòng ngực hắn "Có, con mối." Nàng nói ra mấy chữ này, thân thể đều sắp muốn ngã. Tô Yên vốn là không sợ. Nhưng là nguyên thân sợ hãi quá mãnh liệt. Hiện giờ cũng thành ra là nàng sợ hãi. Nói xong mấy chữ kia, trong miệng nuốt nước miếng vài cái. Nỗ lực dán trên người Hoa Khuynh. Hoa Khuynh lần đầu tiên phát hiện ra Tô Yên cũng sẽ sợ hãi một thứ. Dọa đến toàn bộ thân thể đều ở trong lòng ngực hắn run run. Liều mạng dán váo hắn. Hắn ôm người vào trong ngực. Tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào một đống trắng trắng kia. Âm thanh mềm nhẹ dán ở bên tai nàng "Thả lỏng một chút, nàng muốn siết chặt ta đến chết sao." Nghe hắn nói chuyện, được hắn gắt gao ôm vào trong ngực. Cảm giác giống như tốt hơn. Hoa Khuynh giơ tay, khói nhẹ hiện lên. Một đống con mối kia tức khắc chết một mảnh. Bọn chúng tựa hồ an tĩnh một chút. Nhưng ngay sau đó, đột nhiên từ cái động dưới đất, trào ra vô số con mối. Số lượng thật nhiều, nhìn vào quả thực... buồn nôn. Rậm rạp điên cuồng hướng tới Hoa Khuynh cùng Tô Yên. Tô Yên vốn đang quay lưng lại. Tưởng rằng sẽ không nhìn đến. Chỗ nào biết mặt sau cũng đột nhiên cũng có một đoàn hướng tới bọn họ. Nàng vội vàng nhắm mắt lại. Nỗ lực bình ổn sợ hãi. Lời nói ra môi đều đang run "Sau, đằng sau, cũng có." Vừa dứt lời. Ong Mật kia đã bay lên cao. Nó lắc đầu thở dài "Xong rồi, đàn quái vật này đâu có dễ dàng trêu chọc đâu?" Vì sao nơi này lại không có người, hoàn toàn là hoang mạc? Chính là bởi vì dưới nền đất đều là con mối. Tất cả mọi thứ trên mặt đất đều bị chúng nó gặm cắn. Ngay cả dưới mặt đất cũng thế. Đây là lãnh địa của tụi nó, là hang ổ của đàn mối. Mắt thường đứng ở nơi này cũng có thể thấy được ở nơi xa, toàn bộ đều là mối. Có khủng bố hay không chứ?? Yêu quái đối với đàn mối này là vừa hận vừa sợ. Một đám quái vật như vậy, ai dám trêu chọc?? Ong Mật đang nghĩ ngợi. Nhìn tên bán yêu kia cùng một nữ nhân đang bị đàn mối này vây quanh. Liền cho rằng bọn họ xong đời rồi. Đột nhiên chỉ nghe "đinh" một tiếng. Một cỗ uy áp thật lớn ập vào mặt. Trực tiếp chấn động đến mức Ong Mật từ giữa không trung rớt xuống. Ong Mật trong lòng chấn động, đồng thời cũng bi ai nghĩ trong lòng, xong rồi xong rồi. Sắp chết rồi. Mặt đất bên dưới tất cả đều là mối trắng. Chỉ là, phanh! Khi nó rơi xuống, lại phát hiện, trên mặt đất đều là cát. Mà cũng không còn một con mối nào. Nó sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy xà yêu ở bên cạnh, cắm một quyền trượng đầu rắn xuống. Uy áp cường đại vừa nãy, chính là từ quyền trượng này vọng lại. Đàn mối kia, không biết vì sao liền biến mất sạch sẽ. Ít nhất trong phạm vi trăm mét, rốt cuộc không thấy một con nào. Vốn dĩ cho rằng như vậy đã kết thúc. Ong Mật lại phát hiện, mặt đất đối diện đang hạ xuống. Không phải bị con mối cắn nuốt đến rơi xuống. Giống như là có thứ gì đó ngầm sụp, làm cho mặt đất lún theo. Nó yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía quyền trượng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 756: Yêu Vương đại nhân hắc hóa (32)
Chương 756: Yêu Vương đại nhân hắc hóa (32)