Edit: Tinh Niệm
Tô Yên ra tiếng "Đi mua thêm mấy bộ quần áo đôi." Vừa nghe cái này, tinh thần Diệp Tiêu rốt cuộc tỉnh táo. Mua đồ đôi sao? Hắn thực thích. Diệp Tiêu dùng sức gật gật đầu, hắn ôm Tô Yên "Ân ân." Sau khi đồng ý, hai người liền muốn ra cửa. Hai máy quay tự động, di chuyển theo phía sau bọn họ. Tổng đạo diễn ngồi ở phòng thao tác. Cũng là để giảm bớt nhân viên, càng thêm tính chân thật cho tiết mục này. Tô Yên lái xe, thực mau đi vào một tòa trung tâm thương mại. Từ khi xuống xe, Diệp Tiêu liền gắt gao nắm tay Tô Yên. Cô chọn nước ngọt cho Diệp Tiêu uống, hắn giống như thực thích đồ ngọt a. Khi nhấm nháp được ngụm đầu tiên, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào ly đồ uống kia. Tô Yên đi vào một cửa hàng, là một nhãn hiệu quần áo cao cấp, Cô nghiêng đầu "Thích bộ nào?" Vón dĩ, bởi vì lúc nãy nhìn Diệp Tiêu tựa hồ không hứng thú mấy với việc mua sắm. Cho nên liền tính toán tốc chiến tốc thắng. Chỗ nào biết, vừa đến nơi này, đôi mắt Diệp Tiêu liền nhìn những quần áo đó, nhìn kỹ từng cái từng cái một. Rõ ràng bộ dáng rất có hứng thú. Nghe được Tô Yên hỏi chuyện, Diệp Tiêu vươn ra ngón tay, chỉ một bộ quần áo "Cái này" Tô Yên gật đầu "Thử xem đi." Người phục vụ tới tiếp đón, mang Diệp Tiêu đi thử đồ. Kỳ thật đó là một bộ quần áo màu tím rất khó mặc, còn kết hợp với một lớp ren nữa. Kết quả khi Diệp Tiêu mặc xong đi ra, Tô Yên nhìn nhiều trong chốc lát. Sau đó gật đầu "Đẹp" Tô Yên vẫn luôn nhìn Diệp Tiêu. Mặt Diệp Tiêu ngay lập tức biến thành màu hồng phấn. Đứng ở chỗ đó e thẹn, giống như cô vợ nhỏ vậy. Tô Yên móc ra thẻ từ "Mua." Nhân viên cửa hàng vui vẻ, phải biết rằng bộ quần áo đó treo ở nơi này đã thật lâu. Tuy rằng là sản phẩm của nhà thiết kế trứ danh, nhưng là phong cách này, rất ít có người có thể khống chế. Nên chậm chạp đều không bán được. Hiện giờ, không nghĩ tới mới qua năm phút đồng hồ, đã bị vị phú bà nhìn qua rất có tiền này mua luôn. Nhân viên cửa hàng vui vẻ không nhịn được. Vội vàng tiếp nhận thẻ từ "Vâng." Chờ đến khi nhân viên cửa hàng tính tiền đi ra, phát hiện vị thiếu niên tuấn mỹ kia, đang hôn môi phú bà. Phú bà hạ mí mắt, trên mặt lãnh đạm, không nhìn ra có biểu tình dao động quá lớn. Nhưng thật ra cái tay kia, lôi kéo cánh tay mỹ thiếu niên, không có buông ra. Tức khắc nhân viên cửa hàng bổ não một vở kịch. Phú bà có tiền có thế hoành hành ngang ngược, cường đoạt tiểu thiếu niên tuấn mỹ đàng hoàng. Tuấn mỹ thiếu niên vô lực chống cự, chỉ có thể.....nghe theo?? Tô Yên nâng lên đôi mắt, nhìn về phía nhân viên cửa hàng đang phát ngốc ở một bên "Được chưa?" Nhân viên cửa hàng lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng gật đầu "Xong rồi, nữ sĩ*." *Cách gọi tôn trọng với phụ nữ, đàn ông thì gọi là tiên sinh. Nói xong, đưa thẻ từ qua, còn có quần áo được đóng gói kỹ, đưa tới trong tay Tô Yên. Tuấn mỹ thiếu niên, cầm lấy đồ uống bên cạnh, tiếp tục uống. Cho đến khi Tô Yên duỗi tay, dắt lấy hắn. Hai người cầm tay rời đi. Nhìn qua, khí thế nữ nhân kia càng mạnh một ít. Thậm chí quang mang cô quá mạnh, ngăn chặn tuấn mỹ nam nhân kia. Nhưng lại kỳ quái, nếu là nhìn kỹ chàng trai đó, lại cảm thấy không cách nào có thể bỏ qua. Hai người ghé vào cùng nhau, lại có một loại hài hòa kỳ dị. Đi dạo được một lúc, có người nhận ra Tô Yên cùng Diệp Tiêu. Liền bắt đầu đi theo bọn họ, chụp ảnh còn có thét chói tai. Vì thế, Tô Yên gọi Triệu Lâm tới. Còn có cảnh vệ. Trong vòng ba mét, hai người được bảo hộ chặt chẽ, bất luận vật sống nào đều không thể tiến vào. Sau đó, tiếp tục dạo cửa hàng này sang cửa hàng khác. Lúc này đây, cũng để Tô Yên nhận ra được năng lực dạo phố siêu cường của hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 707: Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 46
Chương 707: Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 46