Edit: Tinh Niệm
Quân Vực ngồi ở chỗ đó, chậm chạp không nói gì. Tô Yên lấy đũa qua, duỗi tay gắp lên một ít rau xanh. Đưa tới bên miệng hắn. "Há mồm." Quân Vực thành thành thật thật hé miệng. Buông xuống mặt mày, không nhìn Tô Yên cái nào, nhưng mà lại ngoan ngoãn ăn. Mới vừa ăn xong, tiếp đến lại là một đũa rau xanh. Đút một ngụm lại một ngụm. Động tác thành thạo. Tô Yên không biết nấu cơm. Nhưng mà kỹ xảo đút cơm lại là rèn luyện mà thành. Đút trong chốc lát, bưng nước trà còn ấm áp bên cạnh lên, đưa tới bên môi bảo hắn uống. Chờ nửa giờ. Qúa trình đút cơm yên tĩnh này, lấy một loại không khí quỷ dị bắt đầu, cũng lấy trầm mặc kết thúc. Leng keng leng keng, chỉ có thể nghe được thanh âm chiếc đũa chạm vào chén. Cho đến khi thấy hắn ăn được kha khá. Tô Yên liền ngừng lại. Mà lúc này, sắc trời bên ngoài cũng đã đen hoàn toàn. Cô ra tiếng, "Hôm nay buổi tối ở chỗ này, hay là trở về?" Quân Vực cúi đầu, "Trở về đi." Hắn thành thành thật thật trả lời. Khó được thông minh. Tô Yên chớp chớp mắt, đại khái là không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. "Lý do?" Quân Vực thân thể dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên. Đôi mắt đen nhánh, tất cả đều là cảm xúc cô xem không hiểu. Cuối cùng, hắn nhợt nhạt cười, ánh đèn trong phòng làm sắc mặt tái nhợt của hắn lây dính một chút khí sắc "Không thể được một tấc lại muốn tiến một thước a." Nghe thanh âm kia khiến người đau thấu tim "Cũng không thể, bởi vì em mềm lòng, liền ăn vạ ở nơi này không đi, vẫn là, phải tự mình hiểu lấy." Hắn một câu một câu chậm rãi nói. Tô Yên nghe, mày nhíu càng ngày càng chặt. Trách không được nhìn bộ dáng hắn héo héo, hóa ra là suy nghĩ cái này? Nhưng mà, hắn là loại người này sao? Được một tấc lại muốn tiến một thước, tự mình hiểu lấy? Nếu hắn biết tám chữ này, hai người bọn họ sao có thể gặp nhau?? Cô nhìn hắn, nửa ngày sau nói "Là ai nói với anh cái này?" Quân Vực trầm mặc. Tô Yên thấy hắn im lặng đến sắp không nhịn được. Người này, từ khi tỉnh dậy đã không thể hiểu được. Cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi ngủ. Quân Vực hỏi "Em yêu ta sao?" Cô trầm mặc Ánh mắt Quân Vực trong nháy mắt liền ảm đạm "Tiểu Quai không yêu ta, có phải hay không?" Cô trầm mặc. Từ sau lúc đó, là đến khi tỉnh ngủ. Yêu? Không yêu?? Tô Yên suy nghĩ thật lâu. Cuối cùng, cô nhìn bộ dáng kia của Quân Vực. Kéo tay hắn lại. "Anh nói yêu là gì?" Cô đột ngột hỏi ra miệng. Quân Vực ngẩng đầu, sửng sốt. Tô Yên nhìn hắn, nhấp môi, chậm rì rì nói "Em không phải là không trả lời anh, em chỉ không hiểu anh nói yêu là có ý gì." Bởi vì không hiểu, cho nên không cách nào trả lời. Sau đó, Tô Yên lại nói "Nhưng mà, em thích ở bên anh. Với em mà nói, anh rất quan trọng. So với bất luận kẻ nào đều quan trọng hơn." Cô không cách nào đưa ra hứa hẹn. Có thể nói, chỉ có điều này. Khi giọng nói cô rơi xuống, liền nhìn thấy trong ánh mắt đen nhánh kia của Quân Vực, mang theo ánh sáng nhìn cô. Tình cảm nóng rực bị áp chế ở đáy mắt, phảng phất lại lại lần nữa bắt lửa bùng cháy lên. Hắn hơi há mồm, có chút kích động nói "Tiểu Quai" Cuối cùng, cũng chỉ có thể khàn khàn kêu một tiếng Tiểu Quai. Trong chốc lát, trên mặt ý cười càng lúc càng lớn. Kìm chế không được, khóe môi hơi hơi cong lên. Khác hẳn với bộ dạng làm người đau lòng lúc trước, giống như hai người khác nhau. Sau đó, hắn đứng lên, ôm người vào trong ngực, trực tiếp đè ở trên bàn. _____________ Ầy!!! Dự là hai hôm nữa sẽ hoàn vị diện này a. Chúc các nàng ngủ ngon nhaaaa. (〃∇)ノ^^^^ ミ ☆☆sweet dream!!☆☆彡
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 457: Tô tiểu gia là nữ sinh 53
Chương 457: Tô tiểu gia là nữ sinh 53