Edit: Ư Ư
Nhìn từ xa giống như con sư tử này đã mong ước vị mỹ nhân ngư này đã lâu. Sau đó Tô Yên nói với cái khay, "Lại đi lấy một phần nữa." Cô vừa nói xong lại thấy vị mỹ nhân ngư này nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thở dài, "Thôi." Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, "Sao vậy?" Mỹ nhân ngư ngẩng đầu lên, khuôn mặt yếu ớt, "Tôi bị thương, phải ăn rất nhiều để bổ sung thể lực." Lời nói mờ mịt nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Một đĩa? Không đủ! Tô Yên vươn móng vuốt cố gắng gập móng tay lại, "Hai đĩa nữa?" Mỹ nhân ngư nhỏ bé cúi đầu không nói, "Năm đĩa?" Mỹ nhân ngư vẫn không nói gì. "Mười lăm đĩa?" Mỹ nhân ngư hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên. Cô gãi gãi đầu, nghiêm túc nói: "Anh muốn ăn bao nhiêu thì sẽ chuẩn bị bấy nhiêu." Mỹ nhân ngư nghe vậy giống như có chút vui vẻ, nở một nụ cười với Tô Yên. Sau đó nhẹ nhàng hỏi, mang theo một chút tò mò, "Cô nặng bao nhiêu cân?" Tô Yên do dự, "Ừm... ba trăm cân." Mỹ nhân ngư nhỏ bé gật gật đầu, giống như càng vui vẻ hơn, "Tôi không ăn được nhiều, muốn ăn hai bữa mới ăn được hết cô." Tô Yên nghe vậy cúi đầu bắt đầu bẻ bẻ đầu ngón tay tính tính. Vậy nên không nhìn thấy đôi mắt lục đậm của mỹ nhân ngư nhỏ bé đang tràn đầy ánh sáng. Vậy... phải ăn hết cả một con bò mới sinh ra sao? Tô Yên nghiêng đầu nhìn cái khay đang bay giữa không trung, "Mang một trăm năm mươi cân thịt bò ra." Cái khay nhỏ run rẩy lập tức bay đi. Một con bò trưởng thành tầm tám trăm cân. Nếu một ngày mỹ nhân ngư ăn hai bữa, một bữa một trăm năm mươi cân... vậy thì... ba ngày ăn hết một con bò?? Kết quả là bảy ngày sau. Từng đĩa thịt bò mênh mông cuồn cuộn được đưa đến trước mặt mỹ nhân ngư nhỏ bé. Chưa bao giờ dừng lại. Mỹ nhân ngư nhỏ bé dùng dao nĩa ưu nhã dùng bữa. Nhìn qua rất ung dung thong thả nhưng tốc độ lại rất nhanh, cũng không biết ăn kiểu gì mà một tiếng rưỡi đã ăn xong hết một bữa. Tô Yên ngồi trong phòng, vừa vén màn lên là có thể nhìn thấy dòng sông bên kia. Tiểu Hồng đập đầu vào cửa sổ, hận không thể đập vỡ cái kính này để nhảy xuống bên dưới. "Tê tê tê tê tê!!" Em muốn ăn, muốn ăn thịt bò ~~ Tô Yên vỗ vỗ Tiểu Hồng, "Em nên giảm béo." Nói rồi chỉ về phía cái xe dưa chuột củ cải bên kia, "Ăn chay mấy ngày rất tốt cho cơ thể." "Mắng mắng mắng mắng mắng!" Đúng vậy, em quá béo rồi! Cổ vương đang nằm trên đầu Tiểu Hồng cũng lên tiếng. Có lẽ là do đã từng đi qua nhiều thế giới với nhau nên dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng trong không gian đen nhánh vẫn cảm nhận được có một người làm bạn với mình. Vậy nên khi có thể nói chuyện với nhau thì hai đứa đã nhanh chóng trở thành anh em tốt. Mà đầu của Tiểu Hồng cũng thành nơi Cổ vương ở. Không phải như vậy thì càng dễ nói chuyện hơn sao? Vừa nghe thấy Cổ vương đứng về phía Tô Yên, Tiểu Hồng chậm rãi bò bò, cuối cùng vẫn ghé đầu xuống đống rau dưa kia nuốt từng miếng từng miếng. Tặng TuongVi597 nhé!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 233: Câu chuyện cổ tích hắc ám (5)
Chương 233: Câu chuyện cổ tích hắc ám (5)