Bữa tiệc tổ chức buổi tối, nhưng Nhạc Yên Nhi dậy từ rất sớm, cô bận rộn suốt cả một ngày.
Đầu tiên là đi spa, dưỡng da dưỡng tóc, làm xong mọi việc thì đã đến buổi chiều, cô cũng không được nghỉ mà lại cuống lên đi trang điểm.
Thợ trang điểm biết ngày hôm nay rất quan trọng nên không dám sơ suất, cẩn thận từng chút một, chỉ nội việc này thôi mà cũng tốn mất hai tiếng, sau đó lại phải làm tóc.
Mặc dù Nhạc Yên Nhi không cần làm gì cả mà chỉ mặc cho bọn họ sửa soạn, thế nhưng cô cũng cảm thấy mệt rã rời.
Xem ra làm người thuộc giới thượng lưu cũng không phải dễ.
Vất vả lắm mới makeup xong, cô tưởng mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ style còn căn dặn:
- Để bảo đảm váy không bị nhăn, lúc phu nhân ngồi nên giữ thẳng lưng, vuốt thẳng váy, dù thế nào cũng đừng ngồi một cách tùy tiện.
Nhạc Yên Nhi đành phải ngồi cứng ngắc trên ghế đợi Dạ Đình Sâm đến đón.
Khi hắn bước vào thẩm mỹ viện, trước mắt cô lập tức sáng ngời.
Hắn vốn cao ráo, chân dài, còn thường xuyên tập thể hình, rất để ý đến việc giữ dáng, nên vóc người của hắn có thể nói là như một mannequin tiêu chuẩn Âu Mỹ.
Hôm nay hắn mặc một bộ vest trắng thuần giống cô, bộ đồ được may riêng làm tôn lên dáng vẻ hiên ngang của hắn, đẹp đến mức khiến người ta nhìn thôi đã mê mẩn.
Hắn hiếm khi mặc đồ nhạt màu, chắc vì hôm nay muốn phối hợp với bộ váy của cô nên mới cố tình chọn màu này, khí chất của hắn cũng khác mọi khi rất nhiều.
Cô buông lời trêu ghẹo:
- Chà chà, hôm nay anh là bạch mã hoàng tử đấy à.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, trong đôi mắt lạnh lùng xưa nay có thêm vài phần chọc ghẹo:
- Thế công chúa của tôi đã chuẩn bị xong hết chưa? Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng đứng dậy, khoác lên cánh tay Dạ Đình Sâm.
- Xong rồi.
Lễ kỷ niệm một trăm năm lần này là buổi tiệc lớn nhất của Dior trong vòng vài năm gần đây nên rất được thương hiệu này coi trọng.
Bữa tiệc được tổ chức tại một biệt thự cổ xưa ở ngoại ô thành phố A, nơi đây có diện tích rất lớn, là địa điểm lý tưởng để bày tiệc.
Biệt thự này đã được LN mua lại, vì vậy bữa tiệc hôm nay trên danh nghĩa là lễ kỷ niệm của Dior nhưng thực ra chủ tiệc lại là Dạ Đình Sâm.
Đến trước cửa tòa nhà, còn chưa xuống xe nhưng Nhạc Yên Nhi đã cảm nhận được không khí của xã hội thượng lưu ùa đến.
Khác hẳn với bữa tiệc từ thiện nho nhỏ lần trước, vì đây là lễ kỷ niệm một trăm năm của thương hiệu cao cấp Dior nên chỉ những quý tộc chân chính hoặc gia đình giàu có mới được mời.
Trước kia, có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ một ngày mình có thể bước vào chốn này.
Thậm chí Dạ Đình Sâm còn nói sau này cô sẽ diện kiến cả nữ hoàng Anh… Lòng bàn tay Nhạc Yên Nhi không ngừng đổ mồ hôi, cô bất an hỏi hắn:
- Có phóng viên không?
- Yên tâm, không có phóng viên giải trí đâu, ai muốn tham dự cũng phải có thư mời, phóng viên
ở đây đa số thuộc bên tài chính kinh tế, trước khi đăng bài đều phải đưa cho nhân viên Dior duyệt nên không thể viết lung tung đâu.
Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng trấn an cô.
Nhạc Yên Nhi quả thực rất sợ đám paparazzi, từ trong tiềm thức cô cảm thấy tất cả phóng viên đều không có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ chỉ cần bắt được scandal là lao vào cắn xé điên cuồng ngay.
Nghĩ lại thì những người thuộc tầng lớp thượng lưu đều rất chú trọng hình tượng cá nhân, đâu thể để cho phóng viên tự ý viết lung tung.
Nhạc Yên Nhi gật gật đầu, tinh thần cũng thả lỏng hơn.
Xe vừa dừng lại, đã có người gác cửa tiến lên đón, khách khí mở cửa xe cho hai người bọn họ.
Nhạc Yên Nhi cảm ơn rồi đi đến bên cạnh Dạ Đình Sâm, hắn lập tức nắm lấy tay cô.
- Đừng lo, có tôi đây.
Bàn tay đó vừa đầy đặn vừa ấm áp, gợi cảm giác có thể che chắn gió mưa cho cô, đáng để cô dựa vào.
Một luồng sức mạnh chợt dâng lên trong lòng cô.
Đã có Dạ Đình Sâm ở cạnh, cô còn sợ gì chứ.
- Nếu có chỗ nào em làm chưa tốt anh nhớ nhắc em nhé.
Nhạc Yên Nhi nói nhỏ.
Cho dù vì nguyên nhân nào đi chăng nữa, cô đã bước chân vào thế giới vốn không thuộc về mình này thì phải cố gắng hết sức để hòa nhập với nó.
Có lẽ sẽ có rất nhiều lễ nghi của giới quý tộc mà cô không biết, thậm chí còn chưa từng thấy, nhưng cô sẽ nỗ lực không để hắn mất mặt.
- Đừng lo, đây là đất của LN, em là bà chủ của bữa tiệc này, cứ xem như ở nhà mình, thoải mái làm những gì em muốn.
- Nhưng mà… Theo bản năng, Nhạc Yên Nhi muốn phản bác lại.
Nhưng hắn đột nhiên ôm eo cô, kéo cô vào lòng,
- Thứ mà em nên để ý là cái nhìn của chồng mình chứ không phải là của những người không liên quan kia.
Hơi thở của hắn quanh quẩn trước mũi cô, khiến hô hấp của cô hỗn loạn.
- Em làm sai gì anh sẽ là người mất mặt đó.
- Không đâu.
Hắn ôm eo cô, vừa đi vào trong vừa nói nhỏ:
- Em có biết lễ nghi quý tộc ở châu Âu hiện đại được hình thành thế nào không? Nhạc Yên Nhi lắc đầu rất thành thật:
- Em không biết.
Cô là người dân bình thường, suốt hai mươi năm qua chưa từng gặp được một quý tộc thật sự nào thì đi tìm hiểu quá trình hình thành những nghi thức ấy để làm gì.
- Mới đầu, cuộc sống của giới quý tộc cũng giống người bình thường, nhưng vì muốn thể hiện sự đặc biệt của bản thân nên họ cưỡng chế thiết lập ra một vài quy định hòng phân cách mình với bình dân, chẳng hạn như khi ăn những món khác nhau thì phải dùng loại nĩa bạc khác nhau, rồi lúc nào cũng phải mang theo khăn tay, khi tắm phải dùng hương liệu…
- Sau này, đời sống vật chất của tầng lớp bình dân được cải thiện, những việc mà giới thượng lưu làm được thì họ cũng làm được, tính đặc thù của quý tộc biến mất, thế là bọn họ lại đặt ra thêm nhiều lễ nghi vặt vãnh phiền phức hơn… Coi chừng bậc thang.
Nhạc Yên Nhi nghe đến say mê, thậm chí không để ý đến bậc thang dưới chân mình.
Khi nghe thấy hắn nhắc nhở, cô mới phản ứng lại.
- Sau đó thì sao? Đây là lần đầu tiên cô được một quý tộc chân chính kể về những chuyện trong tầng lớp của họ nên thấy rất thích thú.
- Điều tôi muốn nói với em là thật ra quý tộc cũng không cao quý đến mức không với tới được, bọn họ cũng giống người bình thường, ham hư vinh lại kiêu ngạo, những nghi thức này không xuất phát từ nhu cầu thực tế, mà chỉ để tượng trưng cho sự kiêu căng của họ.
Nhạc Yên Nhi giật mình, cuối cùng cô cũng hiểu ý hắn.
- Nên lát nữa gặp những người được gọi là giai cấp thượng lưu kia, em cũng không cần phải căng thẳng, bọn họ càng kênh kiệu chứng tỏ càng chột dạ thôi.
Đối với tôi, em mới là quý tộc chân chính.
Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng quyến luyến.
Nhạc Yên Nhi vô cùng cảm động.
Trước giờ hắn vẫn luôn lạnh lùng ít nói, nhưng bây giờ lại lảm nhảm những lời râu ria này, tất cả cũng chỉ vì khiến cô không bị gánh nặng tâm lý.
Cô có tài đức gì mà được người đàn ông như vậy quan tâm che chở đến thế chứ.
Nhạc Yên Nhi nở nụ cười tươi rói, gật đầu thật mạnh.
- Ừ, em biết rồi, đám quý tộc cao sang gì đó, gọi bọn họ lại đây hết đi!