Đi cùng? Nhạc Yên Nhi sửng sốt.
Yêu cầu này rất vô lý, cô không thân cũng chẳng quen với cô ta, vì sao lại phải đi vào Hồng Môn Yến cùng cô ta? Nhạc Yên Nhi từ chối: - Nhưng mà tôi...Đỗ Hồng Tuyết cướp lời cô: - Yên Nhi, xin lỗi, tôi biết yêu cầu này rất quá đáng nhưng tôi hết cách rồi.Tôi chẳng có một người bạn nào ở thành phố A, nếu như tôi có chuyện thậm chí sẽ chẳng ai quan tâm cả.Vất vả lắm mới có cơ hội này, thật sự rất quý giá.Nếu nói người người đều có khuyết điểm, vậy khuyết điểm của Nhạc Yên Nhi là mềm lòng.Có lẽ vì từ nhỏ tới lớn đã trải qua nhiều lận đận, cô không thể chịu nổi nhưng người yếu thế chịu khổ.Mà tính ra thì tất cả những phiền toái cô gặp phải đa số cũng liên quan tới sự mềm lòng của mình.Nếu không vì mềm lòng, cô sẽ không ra mặt giúp Đỗ Hồng Tuyết vào buổi casting, thậm chí còn chẳng sợ đắc tội Tưởng An Ny.Cho nên thấy một người đẹp như Đỗ Hồng Tuyết đỏ hoe mắt, đáng thương cầu xin, dù biết đồng ý sẽ chọc phải phiền toái, Nhạc Yên Nhi vẫn cứ dao động.Cô ta thấy Nhạc Yên Nhi không quyết đoán từ chối thì càng yếu đuối cầu xin: - Yên Nhi, cô giúp tôi được không, chúng ta vào ngồi một lát rồi ra, bọn họ biết cô không phải người của công ty thì không làm khó cô đâu, đến lúc đó chúng ta có thể cùng ra ngoài, van xin cô, tôi hết cách rồi.Thấy từng giọt nước mắt của cô ta rơi xuống, Nhạc Yên Nhi cắn răng, nói: - Được, tôi giúp cô.Dù sao trong bar có rất nhiều người, chỗ công cộng như vậy sẽ không xảy ra vấn đề lớn, kể cả có xảy ra chuyện thì cũng có điện thoại, cô có thể cầu cứu Dạ Đình Sâm.Đỗ Hồng Tuyết chuyển khóc thành cười, luôn miệng nói: - Cảm ơn cô, Yên Nhi, thực sự cảm ơn cô.Nhạc Yên Nhi cười khổ, sớm muộn mình cũng bị cái tính nhẹ dạ này hại chết mất thôi.Dừng xe, hai người cùng đi tới cửa quán bar.Nhạc Yên Nhi nhìn bên ngoài đen kịt của quán bar, trên bảng hiệu có một hàng bóng đèn nhỏ đang tỏa ra ánh sáng đỏ lóa mắt.Những người ra vào kiểu gì cũng có, ngư long hỗn tạp, âm nhạc đinh tai nhức óc.Cô chỉ nhìn đã thấy rùng mình.Người đại diện của Đỗ Hồng Tuyết cũng thật lạ, để một cô gái đến đây gặp nhà đầu tư, chẳng lẽ không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao? Nhạc Yên Nhi phỉ nhổ người đại diện kia, so sánh mới thấy Danny tốt biết bao.Để an toàn, trước khi vào phòng, cô nói với Đỗ Hồng Tuyết: - Chờ một lát, tôi gọi điện thoại đã.Đỗ Hồng Tuyết gật đầu, Nhạc Yên Nhi sang một bên gọi cho số cá nhân của Dạ Đình Sâm.Chẳng ngờ lần này Trần Lạc là người nghe máy: - Chào phu nhân, chủ tịch đang họp qua video với phía châu Âu, điện thoại do tôi cầm, cô có việc gì không? Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì không muốn nói nữa.Cô hiểu hắn, trước khi họp chắc chắn hắn đã dặn Trần Lạc nếu cô gọi tới có việc thì cậu ta phải vào báo cáo ngay lập tức.Nhưng cô không muốn quấy rầy hắn làm việc.- Không có gì, tôi chỉ gọi hỏi một chút thôi.Nhạc Yên Nhi do dự, để phòng ngừa vạn nhất, cô nói thêm một câu: - Bây giờ tôi ở ngoài với bạn, tại bar Mê Say, báo cho anh biết nhé.Vì việc liên quan tới Nhạc Yên Nhi nên Trần Lạc hỏi thêm một câu:- Cần tôi báo cho chủ tịch luôn không ạ?
- Không có gì, đừng làm phiền anh ấy lúc họp.