Âu Duyên Tây cười hì hì:
- Em nghe nói chị dâu thích uống rượu vang, thế là để em đã mang những chai rượu ngon nhất trong trang viên ở thành phố A đến để tỏ lòng thành đấy.Chị dâu có thể cất đi để thưởng thức dần dần.Nói đoạn, gã còn liếc nhìn Dạ Đình Sâm một cái đầy mờ ám, như đang nhắc nhở hắn trải nghiệm tốt đẹp do chai Inglenook hồi trước mang lại.Dạ Đình Sâm coi như không thấy.Đương nhiên Nhạc Yên Nhi cũng không biết thâm ý được hai người kia trao đổi qua ánh mắt.Cô còn đang giật mình vì đống rượu vang kia đây.Tuy cô thích uống rượu thật nhưng đâu phải là một con ma men cơ chứ? Thêm nữa… chỗ rượu này cộng vào phải đến mấy trăm vạn, cô có thể nhận món quà đắt giá như thế của Âu Duyên Tây sao? - Thực ra chuyện này không liên quan gì đến anh, anh không cần tiêu phí như thế, tôi… Nhạc Yên Nhi vừa lên tiếng định từ chối thì Dạ Đình Sâm đã ngắt lời cô: - Bọn anh nhận tấm lòng của chú, giờ chú về được rồi.Giọng điệu của Dạ Đình Sâm cực kì lạnh nhạt, rõ ràng là đang ghét bỏ cái bóng đèn đang quấy rầy thời gian hắn ở bên Nhạc Yên Nhi.Hiếm hoi lắm Âu Duyên Tây mới thấy ông anh tủ lạnh của mình biểu lộ cảm xúc ra ngoài, làm sao mà chịu đi dễ dàng thế được.Gã mặt dày bảo: - Anh ơi, khó lắm em mới được gặp chị dâu em một lần, anh không để em nói chuyện với chị dâu thêm mấy câu được sao? Nhạc Yên Nhi không ngờ đại thiếu gia như Âu Duyên Tây mà lại có tính cách bắng nhắng như thế.Cô vừa định cất tiếng thì lại nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà.Ban nãy Âu Duyên Tây đi vào không đóng cửa phòng bệnh, cho nên người mới đến bước vào trong ngay.Diệp Thiên Hạ đeo chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt chỉ nhỏ như bàn tay.Cô cầm một bó hoa, đi vào phòng bệnh, nhìn Nhạc Yên Nhi rồi mỉm cười nói: - Yên Nhi, phòng em đông vui ghê.Diệp Thiên Hạ vừa nói dứt lời thì Âu Duyên Tây đang cười đùa bỗng dưng đanh mặt.Gã quay phắt lại.Ánh mắt bắn thẳng về phía Diệp Thiên Hạ hệt như một mũi tên.Bị ánh mắt nồng nàn ấy nhìn như thế, Diệp Thiên Hạ như có linh cảm, bèn quay đầu lại nhìn Âu Duyên Tây đang đứng ở một góc phòng.Sau đó, bó hoa cô đang cầm trên tay rơi thẳng xuống đất.Kính râm che gần kín mặt khiến cho mọi người không nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên Hạ, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại nghe ra được vẻ bối rối không che giấu nổi trong giọng nói của cô.- Yên Nhi, em nghỉ ngơi đi nhé, mấy ngày nữa chị lại tới thăm em sau.Diệp Thiên Hạ bỏ lại một câu như thế rồi quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.Như là đang chạy trốn.Chưa đợi Nhạc Yên Nhi nhận ra chuyện gì thì đã lại thấy một bóng đen lóe lên, là Âu Duyên Tây vội vã đuổi theo.Nhạc Yên Nhi trợn tròn mắt rồi hỏi với vẻ nghi hoặc: - Đây… là chuyện gì vậy? Dường như Dạ Đình Sâm đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra nên chẳng hề bất ngờ, hắn chỉ thản nhiên nói: - Chuyện của họ, cứ để họ tự giải quyết đi.Trong hành lang bệnh viện, giày cao gót của Diệp Thiên Hạ nện cồm cộp trên mặt đất.Cô đi nhanh về phía trước, nhưng nhịp bước đã rối loạn từ lâu.Cô biết dáng vẻ của mình bây giờ vô cùng ngu ngốc, thế nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại chính là bỏ chạy.Cô không biết mình phải đối mặt với Âu Duyên Tây như thế nào.Diệp Thiên Hạ cúi đầu muốn đi ra ngoài cho thật nhanh, thế nhưng một lực kéo mạnh mẽ đã giữ tay cô lại, khiến cho cô lảo đảo lùi về phía sau hai bước.Diệp Thiên Hạ ngẩng đầu lên nhìn Âu Duyên Tây đang kéo tay mình, sắc mặt cực kì khó coi.Cô giãy ra theo bản năng, muốn rút tay mình về: - Buông tôi ra.Âu Duyên Tây lại càng nắm chặt hơn, như sợ rằng cô sẽ chạy mất.Gã nhìn cô đăm đăm:- Em chạy gì chứ?
- Chân mọc trên người tôi, tôi muốn đi hay ở còn phải báo cáo với Âu thiếu hay sao?