Đã lâu lắm rồi Nhạc Yên Nhi không được khóc một trận đã đời như thế.
Khóc xong, bao nhiêu buồn phiền trong lòng đều trôi hết khiến cho cả cơ thể và cõi lòng cô đều thoải mái hẳn ra.Dạ Đình Sâm vẫn vuốt nhẹ mái tóc dài của Nhạc Yên Nhi và trấn an cảm xúc của cô với giọng điệu rất đỗi nhẹ nhàng, chẳng hề thấy hắn có mảy may bất nhẫn.Một lúc lâu sau, cuối cùng thì Nhạc Yên Nhi cũng từ từ ngừng khóc rồi dựa vào lòng hắn.Dạ Đình Sâm thấy cô không khóc nữa thì cũng thở phào nhẹ nhõm.Nghĩ đến lúc nãy khi vỗ lưng cô thì sờ thấy xương hồ điệp hơi nhô lên, hắn vừa đau lòng lại vừa hơi trách cứ: - Sao lại gầy sọp đi thế này? Tôi không ở nhà thì cô không ăn cơm cho đàng hoàng à? Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế thì trả lời với vẻ bất mãn lắm: - Không biết anh sống chết thế nào thì tôi còn đâu tâm trạng mà ăn cơm nữa! Dạ Đình Sâm ôm cô chặt hơn và nói với giọng hối lỗi: - Ừ, tôi sai rồi, tôi sẽ phụ trách nuôi cho cô béo lại.Cuối cùng cô cũng đồng ý trải lòng mình ra với hắn rồi, từ nay về sau, sẽ không còn bất cứ chuyện gì có thể chia cắt hai người họ nữa.Trận khóc vừa rồi làm cho Nhạc Yên Nhi mệt mỏi rã rời.Cô dụi mắt buồn ngủ rồi nói nũng: - Dạ Đình Sâm, tôi buồn ngủ quá.Lạ thật.Vòng tay của hắn cứ như có ma lực gì thần kì vậy.Nó làm cho cô có cảm giác an yên và thoải mái tột cùng, khiến cô rất dễ thấy buồn ngủ.Dạ Đình Sâm nhìn cô chiều chuộng: - Thế thì ngủ thêm chút nữa, nhé? Hắn vươn tay ra bế cô lên, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận hệt như đang ôm trong lòng một báu vật vô giá.Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi ra khỏi toilet rồi đặt cô lên giường.Hắn đắp chăn cho cô, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn phớt nhẹ như lông vũ.- Ngoan, trên người cô đang bị thương, cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo gì hết.Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu.Những chuyện trải qua trong suốt mấy ngày nay khiến cho cả thể xác và tinh thần của Nhạc Yên Nhi đều mệt lả.Cô vừa nằm xuống thì cơn buồn ngủ đã thốc tới.Cô nhắm mắt lại, rồi thiếp đi rất nhanh trong giấc ngủ nặng nề.Dạ Đình Sâm ngồi bên cạnh lẳng lặng ngắm khuôn mặt cô gái đang ngủ say một lát, rồi quay người đi ra khỏi phòng bệnh.Có một số việc, phải xử lý ngay.Nghiêm lão vẫn đứng bên ngoài phòng bệnh, vừa thấy Dạ Đình Sâm đi ra thì đã bước lên phía trước rồi cúi đầu nói: - Thiếu gia.Gặp Nghiêm lão, Dạ Đình Sâm lại lạnh lùng như thường ngày.Hắn hỏi: - Kết quả? Nghiêm lão biết Dạ Đình Sâm đang hỏi kết quả điều tra vụ hỏa hoạn đêm qua, bèn đáp: - Thưa thiếu gia, thủ phạm là mấy tên du côn vật vờ ở thành phố A.Bọn chúng ném khói mù vào phòng trước rồi thiêu cháy rèm cửa, sau đó mới ném cồn vào trong để lửa lan rộng khắp phòng.Nghiêm lão hiểu rõ sức nặng của Nhạc Yên Nhi trong lòng Dạ Đình Sâm.Chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của Nhạc Yên Nhi, thực sự là vô cùng nghiêm trọng.Ông không hề dám chậm trễ chút nào.- Kẻ đứng sau.Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh như băng.Với tính cách của Nhạc Yên Nhi, cô sẽ không chọc vào mấy tên côn đồ đó.Chắc chắn chúng cũng chỉ là công cụ của kẻ khác mà thôi.Kẻ thực sự muốn hại Nhạc Yên Nhi mới là kẻ nên bị lôi ra nhất.Nghiêm lão sớm biết Dạ Đình Sâm sẽ hỏi tới kẻ đứng sau giật dây, thế nhưng dường như ông không tiện nói.Ông do dự một chút rồi mới bước lên, thì thầm vài câu vào tai Dạ Đình Sâm.Ánh mắt của Dạ Đình Sâm đột nhiên trở nên lạnh buốt, lạnh thấu xương hệt như một mũi dùi băng.Bây giờ người mà hắn muốn tìm đang ở trong đoàn phim.Tô Phỉ làm chuyện này lần đầu tiên nên tối hôm qua cũng lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, cả đêm không thể nào mà ngon giấc được, lúc dậy thì hai mắt đều đã thâm quầng.Rõ ràng đám người Đầu Hổ nói khi nào thành công thì sẽ báo cho cô ta ngay.Thế nhưng không hiểu sao mãi đến khi trời gần sáng mà cô ta vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì cả.Trời vừa tảng sáng, Tô Phỉ đã gọi ngay cho Đầu Hổ để hỏi tình hình tối hôm qua.Thế nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu mà không ai bắt máy.Dự cảm không lành dâng lên trong lòng Tô Phỉ.Cô ta lo lắng bất an, vốn đang ngồi trên sofa mà không nhịn được phải đứng lên đi đi lại lại.Đúng lúc này, tiếng đập cửa dồn dập vang lên.Tô Phỉ có tật giật mình, sợ run cả người, chột dạ hỏi:- Ai đấy?
- Chị Tô Phỉ à, em đến đón chị tới đoàn phim.Sáng nay chị có cảnh quay mà.
- Chị Tô Phỉ, hôm qua chị ngủ không ngon à? Mắt chị hơi thâm đấy…
- Lắm mồm!
- Ôi trời, sao tự nhiên lại cháy to thế được?
- Ai mà biết được chứ, có khi là hút thuốc không tắt đi cũng nên.
- Báo tin gì cho tôi cơ?
- Hôm nay nghỉ buổi sáng, không quay đâu.
- Sao lại thế?