Nhạc Yên nhi giật nảy người, cô còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, dụi dụi con mắt, mới phát hiện thật sự có một người đàn ông đang lơ lửng ngoài cửa sổ! Đây là tầng 16 đó! Cô nuốt nước miếng, lấy dũng khí đi về phía trước hai bước, đứng trước cửa sổ sát đất, lúc này cô mới nhìn rõ ràng người đàn ông kia không phải là treo lơ lửng giữa trời, trên không trung có một chiếc máy bay trực thăng đang thả thang dây xuống, người đó đang thoải mái đứng trên bậc thang, chỉ dùng một tay nắm dây thừng, dường như không hề sợ hãi việc lơ lửng giữa bầu trời.
Máy bay cách Nhạc Yên Nhi quá xa, cho nên vừa rồi cô không nghe thấy tiếng vang, hiện tại đứng ở phía trước cửa sổ, cô mới mơ hồ nghe được tiếng ầm ầm của cánh quạt máy bay.Người kia mặc một bồ đồ tối màu, đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn ra thân hình y vô cùng mảnh mai, đứng trên bậc thang dây càng có vẻ nhỏ bé.Khoảng cách rất gần, Nhạc Yên Nhi mới thấy trên tay của người kia cầm một cái camera, đang chĩa về phía cô.Người này là ai? Đứng bên ngoài đã bao lâu? Có mục đích gì? Những nghi vấn liên tiếp xuất hiện trong đầu Nhạc Yên Nhi, đang lúc thần kinh căng thẳng, người kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong bóng đêm dày đặc, ánh mắt y mang theo vẻ lạnh lẽo quỷ dị.Cô không nhìn rõ lắm nhưng có thể cảm giác được mình đang bị nhìn chăm chú, tựa như sói hoang nhìn chằm chằm con mồi, lúc nào cũng sẵn sàng giết chết con mồi rồi ăn tươi nuốt sống.Thấy cô nhìn mình, y không hề bối rối, thản nhiên cất camera, đưa ngón trỏ ra, chĩa thẳng về phía Nhạc Yên Nhi.Khóa chặt mục tiêu, bắt lấy, tóm gọn trong tay.Động tác này khiến Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm xấu, vội vàng lui lại một bước, hai tay nắm lấy màn cửa, "Xoẹt" một tiếng kéo rèm, ngăn cách mình khỏi ánh mắt quỷ dị và nguy hiểm kia.Người đó là ai? Trông có vẻ không giống phóng viên bình thường, tại sao phải quay mình? Y quay bao lâu rồi? Có quay được Dạ Đình Sâm không? Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong tâm trí Nhạc Yên Nhi nhưng cô không thể có đáp án cho bất cứ câu hỏi nào, cô vô thức lấy điện thoại di động ra, định bấm số của Dạ Đình Sâm.Thế nhưng vừa nghĩ tới cuộc cãi vã nảy lửa khi nãy, mình đã nói nhiều câu gây tổn thương đến vậy, cô không còn tâm trạng nào nữa, làm sao cũng không thể nhấn nút gọi.Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, để điện thoại di dộng xuống, lại đi đến trước cửa sổ sát đất, cô nhấc một góc rèm lên, nhìn ra ngoài nhưng người đàn ông kia đã biến mất.Ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận, giống như tất cả những việc vừa phát sinh cũng chỉ là ảo giác.Ngay lúc Nhạc Yên Nhi đang luống cuống, điện thoại bỗng nhiên báo có tin nhắn mới.Có phải là Dạ Đình Sâm không? Nhạc Yên Nhi giật mình, vội vàng đi tới, cầm điện thoại di động lên nhưng hóa ra đó là tin nhắn của Anjoye."Em vừa nhận được tin tức mới nhất, người nhà họ Dạ bắt đầu ra tay rồi." Nhìn thấy mấy chữ "người nhà họ Dạ", Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, vội vàng trả lời: "Em chắc chứ?" "Giờ chị tiện nghe điện thoại không? Tin nhắn nói không rõ được." "Được." Cú điện thoại của Anjoye đến ngay lập tức, Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã vội nói: - Chị, em được người của Dạ Đình Sâm nằm vùng ở nhà họ Dạ báo tin, người kia đã đến thành phố A từ sớm rồi, đang dùng hết mọi thủ đoạn để điều tra mối quan hệ vợ chồng của hai người, chị và Dạ Đình Sâm nhất định phải diễn vở kịch này cho hay vào, nếu không mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể đó.Nhạc Yên nhi sửng sốt, cô lo lắng nói:- Nhanh thế à? Bọn họ sẽ điều tra bằng cách nào?
- Cụ thể thì em cũng không biết, nhưng có thể xác định là để có được tin tức chính xác nhất từ
- Hình như chị...chị đã thấy người họ phái tới...
- Cái gì?!
- Cậu hai nhà họ Dạ? Là em trai Dạ Đình Sâm?
- Y không chỉ là em trai Dạ Đình Sâm mà còn là kẻ thù không đội trời chung của anh ấy.Đời