Thấy nước mắt của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm đau lòng.
Chẳng qua hắn luôn lạnh lùng, cũng không biết cách an ủi người khác, trong tình huống thế này hắn lại càng chẳng biết dỗ dành cô thế nào, chỉ đành để cô khóc cho thỏa.Những gì hắn có thể cho cô chỉ là một câu hứa hẹn: - Yên tâm, có tôi ở đây rồi, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, không có ai có thể bắt nạt được cô.Câu này không chỉ nói cho Nhạc Yên Nhi nghe mà còn là để khuyên răn chính bản thân hắn.Nếu như ngay cả người con gái của mình mà cũng không bảo vệ được, vậy thì hắn có quyền thế ngập trời cũng đâu có ý nghĩa gì.Nhạc Yên Nhi khóc thật lâu, cuối cùng cũng dần ngưng.Dạ Đình Sâm khẽ hỏi: - Khá hơn chút nào chưa? Nghe thấy giọng nói của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi cũng tỉnh táo hơn, lúc này cô mới nhận ra mình đang rúc vào ngực hắn, cô lập tức đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy.- Tôi… tôi không sao cả.Trời ạ, mình đã làm gì thế này, vì quá sợ hãi nên đã khóc trong lòng Dạ Đình Sâm.Cũng may Dạ Đình Sâm không thích con gái, chứ không hắn lại cho là mình cố ý ôm ấp yêu thương hắn cũng nên.Dạ Đình Sâm thấy cô vẫn khách khí với mình thì trong mắt lộ vẻ mất mát, nhưng trong lòng hắn cũng biết chuyện này phải từ từ, không thể vội vàng.Dạ Đình Sâm không muốn nhắc lại chuyện khi nãy, hắn chuyển chủ đề, bắt đầu nói vào việc chính: - Phiên đấu giá sắp bắt đầu rồi, nếu cô vẫn không thoải mái thì tôi có thể về biệt thự cùng cô trước, còn về chiếc vòng cổ, tôi có thể thông báo với ông Baker, chờ tới khi hội đấu giá kết thúc, dù là giá cuối cùng cao đến đâu, tôi cũng sẽ mua lại với giá cao hơn 10%, sau đó để họ mang về.Vừa nhắc tới vòng cổ, Nhạc Yên Nhi lập tức nghiêm túc hẳn lên, cô cố gắng bỏ qua cảm xúc yếu mềm và mất mát khi nãy, trở về với vẻ kiên nghị và quật cường thường ngày.- Không, nhất định tôi phải tự tay cầm được sợi dây chuyền kia mới yên tâm được.Bạch Nhược Mai làm thế nào để có sợi dây chuyền kia, tại sao lại quyên góp nó, những hành vi kỳ quái của Lâm Đông Lục gần đây là vì sao.Từng nghi vấn, từng câu hỏi cứ luẩn quẩn trong lòng cô, mà tất cả đều liên quan mật thiết tới di vật của mẹ cô.Nếu không thể làm rõ những vấn đề này, tự tay cầm lấy Biển Sao, vậy thì cô không thể yên lòng.Đó là lý do cô đồng ý ký hợp đồng với Dạ Đình Sâm, bởi lẽ sợi dây chuyền này vô cùng quan trọng với cô.Dạ Đình Sâm thấy đôi mắt hạnh của Nhạc Yên Nhi đã một lần nữa sáng lên, hắn biết rằng cô đã quyết tâm.Khẽ gật đầu, hắn nói: - Được, bốn mươi phút nữa sẽ bắt đầu phiên đấu giá.Nhạc Yên Nhi đứng lên, sửa sang lại váy áo: - Vậy chúng ta cùng ra ngoài thôi.Dạ Đình Sâm nhướn mày, đôi mắt phượng có vẻ trêu chọc: - Cô chắc chắn sẽ ra ngoài như thế này chứ? Ban đầu, Nhạc Yên Nhi không hiểu ý Dạ Đình Sâm, ngay sau đó cô nhớ tới mình vừa mới quần nhau với Ngô Năng, cuối cùng còn khóc rất lâu, chỉ sợ tóc và lớp trang điểm đã không ra gì nữa rồi.Cô vội vàng lấy gương nhỏ trong túi xách ra.Quả nhiên mái tóc dài vốn buộc một nửa giờ đã rối tung, lớp trang điểm cẩn thận đã bị nước mắt làm nhòe, cũng may chuyên viên trang điểm dùng những đồ tốt nhất nên vẫn có hiệu quả chống nước cơ bản, cô không biến thành gấu trúc.Nhưng nhớ tới mình đã tựa trong lòng Dạ Đình Sâm rất lâu với bộ dáng thế này, Nhạc Yên Nhi cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để nhìn hắn nữa.Nhạc Yên Nhi che mặt, có chút lúng túng: - Anh đi trước đi, tôi trang điểm lại rồi đến tìm anh.Dạ Đình Sâm bị cô chọc cười, đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên một độ cong mê người, cuối cùng cũng tốt bụng không trêu cô nữa, nói: - Tôi đã bảo với ông Baker mượn chuyên viên trang điểm tốt nhất ở đây tới rồi, người ta đang chờ bên ngoài, lát nữa để họ giúp cô trang điểm lại là được.Nghe thấy thế, Nhạc Yên Nhi giật mình mở to mắt, quên cả việc che mặt, bàn tay cô dần hạ xuống.Dạ Đình Sâm thật sự quá cẩn thận, khi nãy cô vẫn cứ ngây ngốc khóc, không hề để ý tới việc hắn đã liên hệ với ông Baker thế nào.Những chuyện người bình thường không để ý Dạ Đình Sâm đều nghĩ tới, mà còn giải quyết ổn thỏa giúp cô nữa.Tâm tình Nhạc Yên Nhi có điểm phức tạp, cô nhìn Dạ Đình Sâm, nói một câu từ tận đáy lòng:- Dạ Đình Sâm, cảm ơn anh.
- Tôi đã nói rồi mà, không cần phải nói cảm ơn với tôi.
- Lần này không giống với phong cách làm việc của ngài.
- Nghiêm lão, nhiều năm trước ông từng nói tôi mặt nào cũng tốt, chỉ là thiếu tình cảm.
- Là tôi đã quá phận.
- Đi thôi