Trong trung tâm thương mại cao cấp, Ôn Tố Tố và Tiêu Lam ăn vận đẹp đẽ đang cùng đi dạo phố.
Vì Ôn Tố Tố khuyết tật nên khi hai người đi cùng nhau đều là Tiêu Lam líu lo không ngừng còn Ôn Tố Tố mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Nhiều năm đã trôi qua, Tiêu Lam luôn ỷ vào tính cách hiền lành, dễ bắt nạt của Ôn Tố Tố để giành nhiều lợi ích cho mình.
Lần này, cô ta nói:
- Tố Tố này, đôi khuyên tai khi nãy ấy, mình thích lắm, cậu thấy mình đeo có đẹp không? Ngón tay thon của Ôn Tố Tố ra hiệu hai lần, ý bảo: "Mình cũng thấy đẹp lắm, sao khi nãy không mua?" Tiêu Lam thở dài:
- Hôm trước mình vừa mua một chiếc váy mới, còn mua một chiếc túi bản giới hạn, giờ không còn tiền nữa rồi, chịu thôi, đành nhịn vậy.
Hâm mộ cậu ghê, tiểu thư nhà thị trưởng, muốn gì có nấy, nào có giống mình, muốn mua cái gì cũng phải chờ đến ngày lấy lương của tháng tới.
Ôn Tố Tố nghe thấy vấn đề là tiền thì ngẩn ra, lập tức đưa tay ra hiệu: "Cậu tốt với mình như vậy thì của mình chẳng phải là của cậu à? Cậu thích đôi khuyên tai kia thì mình tặng cậu làm quà sinh nhật được không? Dù sao cũng sắp tới sinh nhật cậu rồi"
- Không cần đâu, đôi khuyên kia những tám vạn cơ.
Tiêu Lam tỏ vẻ vừa cảm động vừa do dự.
Ôn Tố Tố nắm tay Tiêu Lam, hướng về phía cửa hàng khi nãy.
Nhưng vừa quay người thì một cô gái vội vàng bước tới, đụng vào họ.
Đây là Thẩm An Nhã đang đi làm thêm, cô định ứng tuyển làm người mẫu của cửa hàng.
Thẩm An Nhã đang vội nên không chú ý tới người trước mặt rồi đụng phải người ta, giờ cô rất áy náy, liên tục xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ? Thật ngại quá.
Ôn Tố Tố hiền lành, xua tay tỏ ý không việc gì, thế nhưng Tiêu Lam thì nổi giận:
- Cô bị làm sao đấy hả? Cửa hàng lớn thế này, cô không có mắt à? Thẩm An Nhã cúi người thật sâu:
- Thật sự rất xin lỗi ạ.
Ôn Tố Tố định thần lại, thấy khuôn mặt Thẩm An Nhã, cô nhận ra người này, giật mình trợn tròn mắt.
Tiêu Lam cũng gặp Thẩm An Nhã cách đây không lâu, lập tức nhận ra:
- Thẩm An Nhã, lại là cô, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Thẩm An Nhã nghe thế mới nhìn kỹ hai người, lập tức tái mặt.
- Là hai người à.
- Làm sao, chẳng phải cô không nhận tiền của nhà
họ Ôn rồi à? Vậy mà cũng đến được cửa hàng cao cấp thế này? Tiêu Lam nhìn một lượt bộ quần áo rẻ tiền trên người Thẩm An Nhã, mở miệng giễu cợt.
Thẩm An Nhã đâm vào người ta, cô biết mình đuối lý nên mới nhường nhịn, nhưng cô không phải người dễ bắt nạt, hoàn toàn không có ý định đứng đó cho Tiêu Lam làm nhục.
- Tôi thấy cô Ôn hẳn không bị thương, vậy tôi đi trước.
Ôn Tố Tố vốn không muốn nói nặng lời với Thẩm An Nhã, nghe thấy Tiêu Lam nói vậy, cô cũng sốt ruột đến nhíu mày, chẳng qua không thể nói được thành lời nên chỉ đành kéo kéo vạt áo Tiêu Lam.
Tiêu Lam hoàn toàn không nhận ra động tác của Ôn Tố Tố, giơ tay cản Thẩm An Nhã lại.
- Vội cái gì nào, bất kỳ thứ gì trong cửa hàng này cũng đủ cho cô tiêu dùng cả năm, chắc hẳn cô không trả nổi, chẳng lẽ định lên khách sạn trên tầng để gặp đại gia à? Tiêu Lam biết An Vĩnh Hạo có tình cảm với Thẩm An Nhã nên rất hận cô, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bôi nhọ thanh danh của Thẩm An Nhã.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Lam, Thẩm An Nhã dừng bước, lạnh lùng nhìn cô ta:
- Cô Tiêu, tôi luôn dùng lễ để đối mặt với cô, mong rằng cô đừng dùng ánh mắt bẩn thỉu đó để nhìn người khác.
- Loại con gái thấy người sang bắt quàng làm họ như cô ấy mà, tôi đã gặp nhiều rồi, luôn tìm cách quyến rũ An Vĩnh Hạo chẳng phải là vì tài sản và địa vị nhà họ An à? Chỉ là cô đẳng cấp cao, biết dùng kế lạt mềm buộc chặt thôi.
Vì quan hệ với nhà họ Ôn nên Thẩm An Nhã hận nhất việc người khác đánh đồng mình với những người ở giai cấp thượng lưu kia, sắc mặt cô lập tức tối sầm, ánh mắt nhìn một vòng quanh Ôn Tố Tố và Tiêu Lam, chẳng biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh.
- Hiểu loại cảm giác này như vậy hẳn là vì cô Tiêu đây cũng là người như thế nhỉ, lấy thân phận của cô mà có thể làm bạn thân với cô Ôn đây nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng tốn rất nhiều công sức.
Dựa theo nội dung của cốt truyện, lúc này Tiêu Lam sẽ thẹn quá hóa giận, giơ tay lên tát Thẩm An Nhã, khiến cho khoảng cách giữa Thẩm An Nhã và Ôn Tố Tố càng xa.
Tô Phi diễn vai Tiêu Lam cũng đã chuẩn bị xong, giơ tay lên.
Nhưng ngay lúc này, bỗng một tiếng "Cut!" vang lên.
Tô Phi ngạc nhiên quay đầu, thấy tiếng "Cut" này là do đạo diễn Lộ hô, cô mới bất mãn buông tay.
- Đạo diễn, cảnh này có vấn đề gì ạ? Tô Phi dịu dàng hỏi.
Sắc mặt đạo diễn Lộ rất khó coi nhưng vẫn nhẫn nại, cân nhắc từ ngữ, lựa chọn một số từ khá ôn hòa để nói với Tô Phi:
- Phi Phi, có lẽ cô là người mới nên chưa bộc lộ được cảm xúc đúng chỗ, ở đoạn này, cảm xúc của Tiêu Lam là xấu hổ và căm phẫn, làm sao cô lại biểu hiện như đang rất vui vậy? Đạo diễn cực không vui, chuyện phải dừng quay vì đổi vai đã khiến cho tiến độ của đoàn phim gấp gáp hẳn lên, hôm nay trạng thái của Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ đều rất tốt, nhập diễn rất nhanh, nhưng người mới Tô Phi này diễn sao cũng không ổn.
Nghe đạo diễn Lộ nói thế, Tô Phi cứng người.
Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao? Nhưng bây giờ cả Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ đều đang đứng bên cạnh, xung quanh còn có rất nhiều nhân viên của đoàn phim, dù thật hay giả cô cũng không thể thừa nhận.
Cho nên Tô Phi mau chóng khôi phục vẻ tự nhiên, làm bộ áy náy:
- Đều là lỗi của tôi, vì tôi là fan hâm mộ của chị Thiên Hạ, lần này có thể quay cùng chị ấy, tôi thực sự rất mừng nên không khống chế được bản thân, thật có lỗi với mọi người quá, hay là chúng ta quay lại thêm lần nữa nhé? Đạo diễn đáp:
- Cảnh này chưa quay vội, quay cảnh đối diễn của Ôn Tố Tố và Tiêu Lam trước đi.
Phi Phi, cô qua một bên nghỉ ngơi đã, cũng tranh thủ học tập xem Yên Nhi và Thiên Hạ diễn thế nào.
Đây là cách bày tỏ bất mãn với khả năng diễn xuất của Tô Phi.
Hôm nay Tô Phi xuất hiện rất ấn tượng, mời cả đoàn phim bữa chiều, lập tức có được thiện cảm của tất cả mọi người, thế nhưng diễn xuất của cô quá cứng, đạo diễn không cho cô quay lần hai mà bảo cô sang một bên học tập, đây có thể nói là đã làm hết sức.
Vẻ mặt Tô Phi cực khó coi nhưng cố gắng nhịn xuống, miễn cưỡng cười:
- Vâng, tôi còn có rất nhiều chuyện cần học mà.
Xong cô ta đi ra vị trí nghỉ của mình.
Trợ lý đã sớm chờ ở đó, nghe thấy lời của đạo diễn, họ biết Tô Phi đang không vui, chỉ dám nơm nớp lo sợ hỏi:
- Chị Phi Phi, chị uống nước không? Thật ra Tô Phi mới mười chín tuổi, mấy trợ lý đều lớn tuổi hơn cô nhưng vì cô là chủ, lại thêm tính cách khó chịu, vậy nên chẳng ai dám gọi tên cô ta.