- Ông em già rồi nên hay nói lẩm cẩm lắm, hai người đừng để bụng nhé.
Vừa đi qua góc hành lang thì Cố Tâm Nguyệt đã nói ngay.- Không sao đâu, anh hiểu mà, anh đâu có để bụng.Em với Nhược Mai lâu rồi không gặp nhau, hai người cứ nói chuyện chút đi, anh đi toilet đã.Lâm Đông Lục mỉm cười hòa nhã, tựa như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ban nãy.Sau khi Lâm Đông Lục đi rồi, Cố Tâm Nguyệt kéo Bạch Nhược Mai sang một bên rồi nói nhỏ: - Nhược Mai, xin lỗi chị, em cũng không ngờ là ông em lại đi nhắc đến con đĩ kia, chắc anh Đông Lục không nghĩ ngợi gì đâu nhỉ? Bạch Nhược Mai tức đến nổ phổi nhưng không thể bùng nổ ở đây được, chung quy cô ta không thể phát rồ với Cố lão gia được đúng không? Cố Tâm Nguyệt cũng vô tội, cô ta lại càng không thể nổi điên lên với Cố Tâm Nguyệt được.Thế là cô ta đành phải nuốt nghẹn vào lòng.Sắc mặt cô ta không tốt lắm, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chút thể diện mà thôi: - Không đâu, anh ấy đã quên Nhạc Yên Nhi rồi, trước kia anh ấy đã gặp Nhạc Yên Nhi mấy lần mà có xảy ra chuyện gì đâu.Anh ấy bây giờ rất yêu chị, sẽ không có vấn đề gì.Câu nói này cực kì quả quyết, không chỉ là nói cho Cố Tâm Nguyệt nghe, mà còn là trấn an chính bản thân mình.Lâm Đông Lục yêu cô, cũng chỉ có thể yêu cô.Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm rồi cầm lấy tay Bạch Nhược Mai: - Nhược Mai, chị với anh Đông Lục mau kết hôn đi.Hai người đính hôn gần một năm, bây giờ kết hôn cũng được rồi, sau khi lấy nhau thì mau chóng có con, thế là có thể trói chặt anh ấy luôn.- Chị sẽ làm.Bạch Nhược Mai gật đầu, thế nhưng vẫn còn bất an.Cô ta có dự cảm không lành.Từ lúc Lâm Đông Lục bỗng nhiên đau đầu trước kì nghỉ phép đến khi anh đột ngột ngất xỉu khi quay về, tuy anh vẫn không nhớ ra được gì, nhưng trong lòng cô ta lại rất hoang mang.- Em đừng tiễn nữa, về với ông đi, chị đi tìm Đông Lục rồi sẽ về luôn.Bạch Nhược Mai nói với Cố Tâm Nguyệt.Thực ra Bạch Nhược Mai sợ Cố Tâm Nguyệt sẽ gặp Lâm Đông Lục rồi nói ra điều gì không nên nói.Tối nay cô ta đã chịu kích thích đủ rồi.Cố Tâm Nguyệt đáp lời rồi đi về thư phòng.Bạch Nhược Mai đợi một lúc nữa thì Lâm Đông Lục đi từ chỗ rẽ ra, hai người đi khỏi nhà lớn Cố gia.Cả hai vừa lên xe, chưa kịp nổ máy thì điện thoại của ldt đã reo vang.Lâm Đông Lục nghe điện thoại xong, mới nói được mấy câu thì sắc mặt đã sầm xuống: - Được, tôi biết rồi, tôi sẽ về công ty xử lý ngay.Nói xong, Lâm Đông Lục gác máy rồi quay đầu nhìn Bạch Nhược Mai với vẻ có lỗi: - Nhược Mai, xin lỗi, anh không đưa em về được rồi.Hank vừa gọi cho anh, bảo là công ty gặp vấn đề nghiêm trọng với một đơn hàng lớn, anh phải về công ty xử lý ngay mới được.Bạch Nhược Mai nghe thấy thế thì ôm ngay lấy eo Lâm Đông Lục, rúc vào lòng anh rồi nói với giọng điệu rất tủi thân: - Muộn thế này rồi mà anh còn phải làm việc sao? Anh ở bệnh viện mấy hôm liền, lâu lắm không ở bên em rồi đấy.- Anh cũng không có cách nào, anh không yên tâm mà giao việc lớn như thế cho người khác được.Đêm nay có khi anh còn phải tăng ca, không biết là còn bận đến khi nào, em nghỉ ngơi sớm đi nhé, đêm không cần chờ anh đâu.Bạch Nhược Mai mím môi nói: - Biết là công việc của anh quan trọng rồi.Nhưng mà anh phải đền cho em cơ.Lâm Đông Lục yêu chiều xoa nhẹ mái tóc của Bạch Nhược Mai:- Được rồi, em nói đi, em muốn đền gì nào? Túi hay là giày?
- Em muốn tối mai, tối ngày kia, tối ngày kìa, anh đều phải ở bên em hết!
- Ừ.
- Khi tôi nằm viện, có phải Nhạc Yên Nhi đã từng đến không?
- Sao anh biết được?