Ánh mắt của Dạ Đình Sâm bỗng ngưng lại.
Hắn quả thực hoài nghi là mình nghe lầm, thầm muốn xác nhận lại một lần nữa.- Em vừa nói gì cơ? Nhưng Nhạc Yên Nhi dường như đã hoàn toàn quên mất những gì mình vừa nói.Cô ngây ngô hỏi lại: - Hả? Nói gì? Dạ Đình Sâm cảm thấy cơn nóng ruột dâng lên khó nén, như thể để khắc chế bản thân hắn đã phải dùng cạn kiên nhẫn của cả đời này.Hắn nói lại rất chậm: - Vừa rồi em đã nói, là em thích tôi.Tim đập thình thịch như sấm dậy.Dạ Đình Sâm chưa bao giờ thấy mình giống một tên nhóc choai choai đến thế.- Ừa, đúng rồi.Nhạc Yên Nhi gật đầu ngu ngơ.Dạ Đình Sâm vươn tay ve vuốt khuôn mặt cô, động tác cẩn thận như thể đang vuốt ve một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ hay một món bảo bối vô giá.- Vì sao em lại thích tôi? Nhạc Yên Nhi nói như đúng rồi: - Bởi vì anh đẹp đó, anh đẹp hơn tất cả những người khác luôn.Bàn tay của Dạ Đình Sâm cứng đờ cả lại trên hai má cô.Nhạc Yên Nhi thấy mặt mình ngưa ngứa, bèn bất nhẫn đẩy đôi tay kia ra.- Chỉ vì đẹp thôi à? Ánh mắt của Dạ Đình Sâm từ từ lạnh đi như một đốm lửa vừa mới vụt tắt.- Đúng đó.Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp.- Cứ ai đẹp thì em thích người đó à? Nhạc Yên Nhi trợn mắt lên: - Đương nhiên, chứ không lẽ ai xấu thì thích người đó sao? Dạ Đình Sâm nắm cằm của cô, nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi bằng giọng lạnh tanh: - Em nhìn cho rõ xem, tôi là ai? Hắn nổi giận, không khống chế được sức tay làm cho cằm của Nhạc Yên Nhi bị siết đau.Cô cau mày nói: - Anh có bị ngốc không thế? Anh còn không biết anh là ai thì làm sao mà tôi biết được? Trời ơi anh mau buông tay ra, anh làm đau tôi rồi này.Dạ Đình Sâm không buông tay.Hắn không nhìn cô giãy dụa tứ tung, hắn chỉ nhìn cô đăm đắm bằng ánh mắt rét buốt thấu xương, ánh mắt lạnh đến mức dường như chứa đựng cả trời gió tuyết.- Nhạc Yên Nhi, em dám lặp lại lần nữa không? Thế mà cô dám nói rằng không biết hắn là ai.Hắn thật sự chỉ hận là không thể bóp chết cô luôn, cho xong hết mọi chuyện.Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt của hắn dọa cho phát sợ.Cô bỗng cảm thấy nếu mình còn nói lung tung nữa thì người đàn ông trước mặt này sẽ bóp chết mình mất thôi.Cô bèn rụt đầu về, giọng nói cũng không còn mang vẻ đúng lý hợp tình như ban nãy nữa.Cô ôm chút dũng cảm còn sót lại mà hỏi nho nhỏ: - Nhạc Yên Nhi là ai thế? Bao nhiêu giận dỗi tích tụ trong lòng Dạ Đình Sâm tan biến bằng sạch chỉ trong nháy mắt.Cô ấy say bét nhè thế này thì so đo làm gì cơ chứ? Nhạc Yên Nhi say đến ngu cả người, nhưng bản năng vẫn nhận ra người trước mặt không dễ chọc.Cô sợ chọc giận hắn, thế là không dám ho he gì nữa.Thấy môi hơi khô khô, Nhạc Yên Nhi le lưỡi ra liếm một cái.Ánh mắt của Dạ Đình Sâm bỗng trở nên sâu thẳm.Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt sâu hơn, nồng nàn hơn, như thể có cảm xúc dâng trào cuồn cuộn trong đôi mắt ấy, thế nhưng Nhạc Yên Nhi đang say không nhìn thấy rõ.Hắn nói rất nhẹ nhàng: - Chuyện này không quan trọng, em chỉ cần nhớ cho rõ, tôi là Dạ Đình Sâm.Giọng nói thanh cao tôn quý như vị vương giả tối thượng trên đời, khiến cho người ta bất giác tuân theo.Nhìn vào ánh mắt thẳm sâu của hắn, Nhạc Yên Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hẳn lên, như thể sắp sửa vọt ra ngoài cổ họng.Cô không thể suy nghĩ nổi điều gì, chỉ có thể dùng giọng nói nhẹ mềm lặp lại theo bản năng: - Dạ Đình Sâm… Giọng nói mềm mại như làm nũng gọi tên Dạ Đình Sâm, cơ hồ làm đứt sợi dây lý trí cuối cùng của hắn.Và hắn hôn cô.Hắn mở đôi môi của Nhạc Yên Nhi, vươn đầu lưỡi vào cuốn lấy cái lưỡi mềm của cô, gần như chẳng hề do dự.Giờ khắc này đây, Nhạc Yên Nhi không phân biệt nổi đây là thực hay là mơ, chỉ cảm thấy một luồng điện truyền từ nơi tiếp xúc của hai người ra khắp toàn thân mình.Nụ hôn của hắn như mưa rào gió lốc, khí thế mạnh mẽ gần như làm cho Nhạc Yên Nhi không thể nào thở nổi.Cô chẳng thể làm được gì ngoài đáp lại hắn theo bản năng.Một lúc lâu sau nụ hôn mới chấm dứt.Dạ Đình Sâm từ từ lui ra, thế nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn lẳng lặng nhìn đăm đăm vào Nhạc Yên Nhi chẳng hề xa rời.Nhạc Yên Nhi hơi khó thở sau nụ hôn dài, cô hít thở dồn dập, khiến cho mùi hương ngòn ngọt không ngừng phả vào mặt hắn.- Dạ… Dạ Đình Sâm… Cơn say bốc lên cuốn lấy Nhạc Yên Nhi, đầu óc cô rối như tơ vò, chẳng nghĩ ra được gì khác ngoài cái tên mà hắn vừa nói bên tai cô.Cô thì thào gọi nó, như thể bắt lấy một khúc gỗ nổi.Dạ Đình Sâm chỉ thốt lên một chữ trầm thấp mang theo giọng mũi:- Ừm?
- Sao… sao anh lại… hôn tôi?
- Còn rượu ở trong ly kia kìa.
- Yên Nhi.