Cảnh cáo một chút là muốn phá hủy gương mặt của người khác hay sao? An Tri Ý cũng thật sự quá độc ác.
Trần Lị không nói gì, tựa như đang suy nghĩ xem lời nói của An Tri Ý có thể tin được bao nhiêu.
An Tri Ý lập tức muốn rèn sắt khi còn nóng:
- Chị Trần, chuyện nhỏ thế này không đáng để ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta, dù sao thì chị cũng không mất mát gì, tôi trả chị một vạn, chúng ta đều quên chuyện này đi thì thế nào? Chị không mất mát gì hả? Nhờ Nhạc Yên Nhi phát hiện kịp thời, nếu không khuôn mặt của Giang Nhu bị dị ứng như vậy, nếu ầm ĩ đến chỗ đạo diễn, An Tri Ý còn có thể thờ ơ như vậy hay sao? Trần Lị không ngừng cười lạnh trong lòng, ngoài mặt thì lại tỏ ra như bị tiền tài làm mờ mắt, còn có vẻ hơi dao động.
- Hai vạn, thế nào, chị Trần?
- Được, tôi chấp nhận, coi như việc này chưa từng
xảy ra.
An Tri Ý thở phào một hơi, thực ra là sắp tức chết rồi.
Thật sự là tiền mất tật mang mà.
Nhạc Yên Nhi vừa đi vào phòng trang điểm, Trần Lị bèn tiến đến.
- Sao rồi, đã hỏi ra được chưa? Trần Lị tức tối nói:
- Cô Nhạc, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, tôi vừa lấy kem nền ra, An Tri Ý bèn chối đây đẩy, không muốn dùng kem nền, còn làm vỡ luôn lọ kem đó.
Đây chính là cách mà hôm qua Nhạc Yên Nhi chỉ cho chị.
Chờ lúc An Tri Ý đến trang điểm Trần Lị liền cố ý dùng lọ kem nền đã bỏ thêm chất khác đó để trang điểm cho cô ta, nếu bột chì là An Tri Ý bỏ vào, cô ta chắc chắn không dám dùng, thậm chí có thể phá hủy chứng cứ là chiếc lọ kia.
Bấy giờ, Trần Lị có thể tiện đà nhử An Tri Ý.
Dẫu sao thì một người vô tội sẽ không biết được trong kem nền có bột chì.
- Cô ta thừa nhận rồi? Trần Lị căm phẫn nói:
- Đúng vậy, đã thừa nhận tất cả, bởi vì cô ta muốn hại cô, nên mới cho bột chì vào kem nền.
Nhạc Yên Nhi cười lạnh, An Tri Ý này quá nóng vội, ngay ngày quay đầu tiên đã không nhịn nổi mà ngầm ra tay.
Loại người này có thể làm được việc lớn gì?
- Chị có ghi âm được không? Trần Lị gật đầu, lấy chiếc bút ghi âm ngày hôm qua Nhạc Yên Nhi đưa cho chị từ trong túi ra.
- Đã ghi âm hết ở bên trong rồi, nghe rất rõ.
Nhạc Yên Nhi nhận lấy chiếc bút, mỉm cười với Trần Lị:
- Cảm ơn chị Trần.
- Tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nếu cô không kịp
thời phát hiện, tôi đã bị An Tri Ý lôi xuống nước rồi.
- Chị yên tâm, ác giả sẽ gặp ác báo thôi.
Nhạc Yên Nhi cười nói,
- Làm phiền chị Trần trang điểm giúp em trước.
- Được.
Hôm nay Nhạc Yên Nhi phải quay cảnh tay đôi đầu tiên với nam chính.
Tống Từ Bạch có được nhân khí cao như vậy, ngoại trừ nguyên nhân về ngoại hình, kỹ thuật diễn cũng rất tốt.
Mà Nhạc Yên Nhi có vẻ ngoài xuất chúng, cũng xuất thân từ trường đào tạo chuyên nghiệp, hai người chỉ cần đứng chung thì có thể coi như trai tài gái sắc, hơn nữa diễn xuất hoàn toàn tự nhiên, ngay cả các nhân viên cũng đều cực kỳ kinh ngạc.
Đạo diễn quan sát camera, mấy câu như “Tốt”
, “Quá tuyệt vời”
, “Hoàn hảo”
chưa từng ngừng lại.
Ôn Tố Tố không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt tình cảm, nên diễn không hề dễ.
Nhưng khi Nhạc Yên Nhi nhìn vào Tống Từ Bạch, sự sùng bái và ái mộ đó, cùng với sự mịt mờ, cô đơn của tình yêu không thể nói ra, tất cả đều vô cùng tinh tế.
Cho dù ống kính có hướng đến cô hay không thì diễn xuất trong mắt cô đều tràn đầy.
Cô dường như không còn là một diễn viên, mà thật sự là người con gái yêu mà không có được.
Ngay cả khi Tống Từ Bạch đang diễn thì cũng có một loại ảo giác lơ đãng rằng người con gái trước mắt thật sự thích anh ta.
Lúc anh ta nhìn vào ánh mắt của Nhạc Yên Nhi cũng không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Nhưng thời điểm đạo diễn hô “Cắt, cảnh này đạt”
, cảm xúc của Nhạc Yên Nhi liền nhanh chóng biến mất, cô bình tĩnh, lễ phép nói với Tống Từ Bạch:
- Cảm ơn Tống tiền bối.
Tống Từ Bạch trái lại không thể thoát khỏi vai diễn, có cảm giác mất mát mơ hồ.
Nhìn bóng dáng Nhạc Yên Nhi đi về phía trợ lý, Tống Từ Bạch cười tự giễu.
Không thoát được khỏi vai diễn, đây vẫn là lần đầu tiên từ trước đến giờ anh ta gặp phải, nói ra e rằng sẽ bị người khác cười cho chết mất.
Tống Từ Bạch đi về vị trí nghỉ ngơi của mình, cầm lấy chai nước uống một ngụm, để bản thân tỉnh táo lại một chút.
Chỗ Diệp Thiên Hạ nghỉ ở ngay bên cạnh, cô cười trêu:
- Dựa vào thị lực 1.5 của mình, tôi nhìn thấy rõ ràng, vừa nãy đạo diễn hô ‘Cắt’, anh vẫn chưa thoát ra khỏi nhân vật nhé.
Hai người hợp tác nhiều lần, quan hệ rất tốt.
Tống Từ Bạch cười khổ:
- Cô đừng cười tôi nữa.
- Có điều cô ấy thực sự diễn rất tốt, tôi ở bên cạnh
xem cũng nhập vào cảnh quay luôn.
Chiều hôm qua Diệp Thiên Hạ không tới, hôm nay là lần đầu tiên cô thấy được diễn xuất của Nhạc Yên Nhi.
- Ôi kìa, có thể nhận được lời khen ngợi của Diệp ảnh hậu đúng là không dễ.
- Ghen tị hả? Yên tâm, anh diễn cũng rất tốt, chỉ là so sánh với nhau thì hơi kém hơn một tí tẹo thôi.
Tống Từ Bạch nhìn Nhạc Yên Nhi đang cùng trợ lý nói cười ở gần đó.
- Cô cảm thấy cô gái này thế nào? Diệp Thiên Hạ thu lại vẻ mặt vui đùa vừa rồi:
- Rất được, cô ấy là người mới khiến tôi kinh ngạc nhất trong hai năm qua.
- Tôi cảm thấy cô ấy là một diễn viên trời sinh.
Tống Từ Bạch tựa như đang suy nghĩ để tìm từ, chợt ngừng lại một lát,
- Giống cô lúc mới vào nghề năm năm trước.
- Giống tôi?
Diệp Thiên Hạ nhướn mày.
Tống Từ Bạch cho rằng cô không vui khi có người nói người khác giống với mình, cười nói:
- Cô ghen tị hả? Cô ấy thật sự rất giỏi mà, ngoại hình khiến người khác bị hút hồn, diễn xuất cũng cực kì xuất sắc.
Diệp Thiên Hạ thấy Tống Từ Bạch hiểu lầm chỉ cười nhàn nhạt:
- Không, chỉ là tôi cảm thấy, cô ấy tốt nhất đừng giống mình, thiên phú của cô ấy rất tốt, hẳn là có thể đạt được vị trí cao hơn nữa.
Buổi tối khi trở về chỗ ở, cơ thể Nhạc Yên Nhi mềm nhũn nằm vật xuống giường.
Quay liên tục thật sự quá mệt mỏi, đòi hỏi chú ý và tập trung cao độ, đối với thể lực và tinh thần đều là sự thử thách cực lớn.
Cô vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm, không ngờ mơ mơ màng màng màng ngủ quên mất.
Đến nửa đêm lúc cô tỉnh dậy, sờ soạng di động xem thời gian, lại phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.
Là Dạ Đình Sâm gọi.
Nhìn thấy cái tên này, lòng Nhạc Yên Nhi thoáng co lại.
Cô vào đoàn phim đã ba ngày, chỉ có ngày đầu tiên gọi điện cho Dạ Đình Sâm báo bình an, còn lại hai ngày nay hắn đều không liên lạc với cô.
Một mặt là vì bận rộn, mặt khác, cô muốn giữ chút khoảng cách với Dạ Đình Sâm.
Cô cảm thấy cách mà bản thân cùng Dạ Đình Sâm chung sống hơi có vấn đề, giống như cảm giác nguy hiểm theo bản năng của động vật, nhắc nhở rằng nếu cô còn tiếp tục như vậy sẽ rơi vào tay giặc mất.
Giờ phút này cô khẽ vuốt cái tên trên màn hình kia, trong lòng do dự, có cần gọi lại không? Thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, màn hình cảm ứng lại nhạy như vậy, chỉ vừa chạm nhẹ vào ba chữ Dạ Đình Sâm, điện thoại đã gọi đi rồi.
[Đang gọi Dạ Đình Sâm] WTF! Đừng mà! Nửa đêm nửa hôm rồi còn gọi cái gì chứ! Tóc Nhạc Yên Nhi cũng sắp đứng thẳng lên, cô nhảy dựng trên giường, tay chân luống cuống tắt điện thoại.
Không may là sau một tiếng “reng”
, di động đã kết nối rồi… Cô nhấn nút ngắt cuộc gọi lại thành nút mở loa ngoài.
- Alo.
Thanh âm trầm thấp từ tính của đàn ông từ loa điện thoại vang lên, trong căn phòng trống trải lại có vẻ gợi cảm lạ thường.
Nhạc Yên Nhi nuốt nước bọt, mang tâm thế thò đầu là một đao mà rụt đầu cũng là một đao, quyết tâm tìm chết, nghe máy.
- Alo.
- Mới kết thúc sao? Cô quay phim đều muộn vậy
à? Dạ Đình Sâm quét mắt nhìn đồng hồ báo thức, thấy kim đồng hồ đã sắp chỉ đến số 2, lông mày nhíu lại, trong giọng nói cũng mang vẻ không hài lòng.
- Không phải, tôi đã về từ lâu rồi, thấy hơi mệt nên ngủ một lúc, vừa mới tỉnh dậy.
Nhạc Yên Nhi vội vàng giải thích.
Lông mày Dạ Đình Sâm vẫn chưa giãn ra.
- Tôi có thể nói với đoàn phim một tiếng, quay cảnh của cô trước để cô có thể về nghỉ ngơi sớm hơn.
- Đừng đừng đừng, thật sự không cần đâu, tôi quay theo sắp xếp của đoàn phim là được rồi, không hề vất vả một chút nào, anh đừng có gọi cho đoàn phim đấy.
Đùa à, vốn dĩ cô vượt qua người khác nhận được vai nữ hai, trong đoàn phim đã có rất nhiều người không vừa mắt rồi, nếu Dạ Đình Sâm ra mặt, chẳng phải là thừa nhận tin đồn cô bị bao nuôi hay sao? Thấy thái độ Nhạc Yên Nhi kiên quyết, Dạ Đình Sâm cũng không kiên trì nữa.
- Lúc nào có thể nghỉ ngơi?
- Thứ hai, thứ ba tuần sau không có cảnh quay, có
thể nghỉ hai ngày.
- Tôi bảo tài xế đến đón cô.
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, hỏi theo bản năng:
- Xảy ra chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì chẳng lẽ cô không định trở về sao? Dạ Đình Sâm không hài lòng, nuốt hai chữ “Không có”
trong miệng xuống, thản nhiên nói:
- Gia tộc đã phái người đến rồi, không biết họ sẽ làm gì, có lẽ sẽ đến biệt thự tìm hiểu, nếu bà xã tôi không lúc nào ở nhà thì phải khiến họ tin như thế nào đây? Nhạc Yên Nhi không dám làm chậm trễ chuyện quan trọng, gật đầu nói:
- Được, thứ hai thứ ba tôi sẽ về.
Thương cô ngày mai còn phải quay phim, Dạ Đình Sâm tuy muốn nghe giọng cô thêm một lúc nhưng vẫn kiềm chế bản thân lại:
- Vậy cô ngủ tiếp đi, ngủ ngon.
- Ngủ ngon