Vì việc của An Tri Ý làm kéo dài thời gian nên khi Nhạc Yên Nhi tới tòa nhà Ảnh Sơn thì đã mười giờ.
Diệp Hiểu Như đỗ xe dưới tầng hầm rồi để Nhạc Yên Nhi đi thang máy lên thẳng phòng thử vai.Buổi thử vai đã bắt đầu rồi, hai người vừa vào đã thấy một đống người tụ lại quanh một khoảng trống rộng có bục cao ba mét, bên cạnh đó là trục treo dây cáp.Vị trí cách bục không xa kê năm sáu chiếc ghế, có ba người đang ngồi bàn bạc điều gì đó.Nhạc Yên Nhi nhìn qua thì thấy đạo diễn không tới, chỉ có phó đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch.Xem ra vai nữ phụ này cũng không được coi trọng cho lắm.Một diễn viên đang thử vai, trợ lý trường quay vừa đeo cáp cho cô vừa cúi đầu dặn dò gì đó, diễn viên nữ nọ gật đầu.Diễn viên nữ kia quay lưng về phía Nhạc Yên Nhi nên cô không biết là ai, bèn hỏi một trợ lý đang đứng gần đó: - Ai đang diễn thử thế? Trợ lý liếc mắt nhìn cô, thấy cô không phải cast vai quan trọng gì thì thái độ liền lạnh nhạt hẳn.Cô ta nói với vẻ khó chịu: - Diệp Giai Đồng.Nói xong, dường như không muốn nhiều lời với cô cho lãng phí thời gian, cô ta chẳng buồn nhìn cô nữa mà quay người đi thẳng.Người trong giới giải trí luôn đạp lên người thấp mà tâng bốc kẻ cao, Nhạc Yên Nhi cũng không để tâm cho lắm.Cô nghĩ một chút, thấy chẳng có ấn tượng gì với cái tên Diệp Giai Đồng, phỏng chừng địa vị trong giới còn không bằng cô nữa, có thể là người mới vào nghề.Chỉ tầm bảy tám phút thì Diệp Giai Đồng đã buộc xong dây cáp, phó đạo diễn giơ tay lên hô: - 1, 2, 3….Action! Phó đạo diễn vừa hô dứt lời thì Diệp Giai Đồng đã nhảy xuống.- Hỏng! Hỏng! Hỏng! – Phó đạo diễn bực bội quát ầm lên: - Diệp Giai Đồng! Cô là khúc gỗ à?! Cứ thế nhảy thẳng xuống là sao? Cô là nữ hiệp chứ có phải là cương thi đâu! Diệp Giai Đồng đỏ hoe mắt cầu xin phó đạo diễn một cách tội nghiệp: - Đạo diễn Trương, xin ông cho tôi một cơ hội nữa đi, để tôi nhảy lần nữa, tôi nhất định sẽ làm tốt hơn mà.- Nhảy nhảy nhảy, cô đi nhảy lầu luôn đi! Đổi người, đổi người! Phó đạo diễn ra lệnh một tiếng, trợ lý trường quay bên dưới bèn tháo cáp trên người Diệp Giai Đồng xuống.Diệp Giai Đồng biết cơ hội hiếm có đã bị mình làm hỏng thì gục đầu xuống, nước mắt lăn dài.Nhạc Yên Nhi thử tính một chút, Diệp Giai Đồng diễn thử chưa tới mười giây đã bị đào thải.Trong giới này cô mà không nổi tiếng thì người khác sẽ chẳng coi cô ra cái thá gì.Cô mím môi, thầm hạ quyết tâm nhất định phải được chọn.Thấy một giám chế mình quen đi ngang qua, Nhạc Yên Nhi vội bước đến chào hỏi: - Chị Trần, lâu rồi không gặp, xin lỗi vì em tới muộn.Chị Trần đã làm việc trong giới này từ lâu nên không có thái độ bợ đỡ như những người khác, chỉ gật đầu với cô: - Xin hỏi chị Trần em là người thứ mấy thử vai vậy? Chị Trần mở tài liệu trong tay ra xem rồi nói: - Em số tám, sau khi Khương Tuệ Lâm diễn thử xong thì đến lượt em, cho em xem kịch bản trước này.Nói đoạn, chị đưa cho cô hai tờ giấy.Nhạc Yên Nhi cảm ơn chị rồi ngồi sang một bên đọc kịch bản.Nội dung thử vai hôm nay là một cảnh đánh nhau không có gì phức tạp, chắc là do nhân vật này có quá nhiều cảnh đánh đấm, cho nên hôm nay chỉ cần khảo sát khả năng thăng bằng và phối hợp của cơ thể khi treo trên dây cáp thôi.Nội dung cảnh diễn là nữ phụ ở trên cây nghe lén được thanh mai trúc mã lớn lên bên cạnh mình từ nhỏ chính là người hại chết cả nhà mình, cô bay vọt từ trên cây xuống rồi đánh nhau với nam phụ.Hôm nay nam phụ không tới, chỉ có chỉ đạo võ thuật ở bên dưới diễn cùng với các cô.Bục cao ba mét kia là cây mô phỏng.Giữa đám người bỗng nổi lên tiếng ồn ào, rồi sau đó lập tức im lặng.Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc.Có một người bước vào từ cửa lớn.Người ấy mặc vest đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí chất người sống chớ đến gần.Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, mọi người xung quanh bao gồm cả nhân viên công tác, trợ lý và người đại diện đều bàn luận xôn xao:- Trời ơi, đẹp trai quá! Ngôi sao nào thế?
- Không biết! Người mới à? Trời má ơi còn đẹp hơn cả Chu thiên vương!
- Khí thế của anh ấy cũng mạnh mẽ quá đi! Tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy nè!